Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Nụ hôn bất thình lình xảy ra này làm Tưởng Thỏa không thể chống đỡ được, cô ra sức giãy giụa, lại tránh không khỏi Phó Úy Tư rắn chắc giam cầm.

Nụ hôn của người đàn ông mang theo xâm lược, không chút nào lưu tình, môi răng quấn quýt, dường như muốn nuốt sống cô vào bụng.

Điều này hoàn toàn bất đồng với nụ hôn ngọt ngài trong tưởng tượng của Tưởng Thỏa khi 17 tuổi, cô không cảm giác được một tia hưởng thụ, thậm chí sợ hãi khó hiểu. Nhưng dần dần, trong trí nhớ không biết hình ảnh nào bắt đầu chồng tréo, Tưởng Thỏa cảm thấy chính mình dường như đã sớm thành thói quen với kiểu hôn này.

Cô dần dần từ bỏ chống cự, khóe mắt không biết khi nào rơi xuống nước mắt.

Nước mắt rơi vào môi răng quấn quýt hai người, cũng làm Phó Úy Tư dừng lại cướp đoạt.

Hai tay hắn ôm lấy mặt cô, không thể làm gì: "Tôi bị em phán tử hình rồi đúng không?”

Tưởng Thỏa không nói gì, dùng sức đẩy hắn.

Cũng không biết vì sao, góc nào đó trong lòng cô góc dường như quặn đau từng đợt.

Rõ ràng trước người đàn ông trước này với cô mà nói là xa lạ, nhưng cô lại ngăn không được run rẩy.

Thật sự tức giận.

Duỗi tay lau nước mắt, Tưởng Thỏa nhấc chân đá một cái  trên đùi Phó Úy Tư:“Hỗn đản! Anh không thể ôn nhu một chút sao?”

Môi của cô đã sớm bị hắn cắn nát.

Tưởng Thỏa mười bảy tuổi chính là thiếu nữ thời đại, sao có thể không ảo tưởng qua cảm giac hôn môi. Nụ hôn vừa rồi đối với cô hiện tại dường như chính là nụ hôn đầu, mười bảy tuổi cô chưa yêu đương qua, đương nhiên cũng chưa hôn môi qua. Nhưng nụ hôn đầu này lại làm cô một trăm phần trăm thất vọng! Đều là người đàn ông này! Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!

Phó Úy Tư hiển nhiên không dự liệu Tưởng Thỏa lúc này còn lạnh lùng trừng mắt như vậy nhìn mình.

Đổi thành quá khứ, cô luôn luôn yên lặng thừa nhận, tiếp đó yên lặng rơi lệ, giống như một búp bê vải mất đi linh hồn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Một đá này phá hủy tâm tình rất tốt của Phó Úy Tư, vốn dĩ cũng là không đau không ngứa.

Tưởng Thỏa thấy khóe miệng  hắn lúc này còn giương lên, tức giận mắng hắn: “Đồ tâm thần! Cười cái gì mà cười? Anh nhìn xem môi tôi đi! Đang chảy máu đây này, nhìn thấy không! ”

Hôn thì hôn đi, nào có người nào vừa tới liền cắn?

Đây không phải bạo lực thì là cái gì?

Phó Úy Tư duỗi tay muốn kéo tay Tưởng Thỏa, bị cô một phen né tránh, “Đừng chạm vào tôi, Phó Úy Tư tôi nói cho anh biết, tính xấu này của anh, tôi cả đời đều sẽ không thích.”

“Nói, tôi không sao cả.” Phó Úy Tư nói, “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi có được em, là đủ rồi.”

Tưởng Thỏa quả thực một mặt im lặng.

“Đưa tôi nhìn xem.” Phó Úy Tư lạnh lung nói.

Tưởng Thỏa che miệng mình lại: “Tôi không cho anh xem, chính anh vừa rồi làm gì anh không biết sao?”

Đau chết cô!

Trên mặt Phó Úy Tư có vài phần xin lỗi, nhưng ngoài miệng lại cứng nhắc nói: “Là do em không ngoan.”

Hắn vẫn còn nói lý.

Tưởng Thỏa quả thực không thể hiểu được giá trị quan của hắn, làm gì có người nào như thế này?

Cô cố gắng giảng đạo lý với hắn: “Được rồi, tôi nói với anh này, bộ dáng yêu đương không phải như vậy ha? Đàn ông và phụ nữ hấp dẫn lẫn nhau yêu thương lẫn nhau mới gọi là yêu đương, không phải như  loại ý nghĩ cùng tư duy này của anh. Vậy nếu giống như lời anh nói, chỉ cần mình thích liền không màng đến ý nguyện của đối phương, đó không gọi là yêu đương, đó là cướp đoạt.”

Tuy rằng cô chưa từng yêu đương qua, nhưng đạo lý thì hiểu nha. Tuổi dậy thì yêu đương bạn học có khối người, lúc nào không phải bạn nam ân cần theo đuổi, còn bạn nữ thẹn thùng đáp ứng. Loại tâm thái cướp đoạt như Phó Úy Tư, sao có thể làm bạn nữ thích.

Đây là lần đầu tiên Phó Úy Tư  từ miệng Tưởng Thỏa nghe được cái gọi là tình yêu, trước đây cô có bao giờ nói với hắn nhiều như vậy.

Hắn giật mình, dư vị lời nói của cô, không khỏi tự giễu cười, hỏi cô: “Vậy em thích dạng đàn ông gì?”

Tưởng Thỏa ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn: “Dù sao không phải dạng như anh.”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này liền một thái độ từ trên cao nhìn xuống, phảng phất cô nên mặc hắn xâm lược. Hắn hoàn toàn sẽ không để ý tới ý nguyện của cô, luôn dùng góc độ của hắn đối đãi hết thảy. Tốt xấu gì cô cũng là một kẻ sống sờ sờ, tại sao trong mắt hắn liền giống như một con thú cưng?

“Tôi biết.” Phó Úy Tư hai tay đút túi, “Tôi vẫn luôn biết, ngày đầu tiên em ở bên tôi liền không phải là thích.”

Nhưng vậy thì sao, không phải cô còn cùng hắn ở bên nhau 5 năm.

Những lời này của Phó Úy Tư không hiểu sao có chút đâm vào lòng Tưởng Thỏa. Bởi vì Tưởng Thỏa biết, cô ở bên hắn vẻn vẹn chỉ là bởi cùng đường. Đói với hắn như vậy mà nói cũng thật không công bằng, cảm tình của bọn họ từ lúc bắt đầu đã là không lành mạnh.

(MyMeap: Không healthy với balance rùi.)

Nhưng Tưởng Thỏa không ngốc, cô nhìn ra được người đàn ông trước mắt này để ý  mình.

Ở thành phố xa lạ này, được một người để ý, trong lòng luôn luôn thỏa mãn. Cô không thể không thừa nhận là, sau khi mình tỉnh dậy, vài lần gặp Phó Úy Tư trong lòng không phải chưa từng có cảm giác an toàn. Cô dường như biết hắn sẽ không làm tổn thương mình, thậm chí biết chỉ cần có hắn ở đó, hết thảy moi việc đều có thể giải quyết dễ dàng.

Mười bảy tuổi Tưởng Thỏa đương nhiên từng ảo tưởng qua về người con trai thích mình, cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: “Chàng trai tôi thích, anh ấy phải cẩn thận, phải đối xử tốt với tôi, phải tôn trọng tôi, tuyệt đối không phải dạng như anh. Tôi không cần anh ấy giàu có, nhưng anh ấy phải có tinh thần tích cực hướng về phía trước.”

Phó Úy Tư đại khái thật sự cực kì ngoài ý muốn với những lời này của Tưởng Thỏa, hắn liên tục gật đầu: “Có phải nếu tôi làm như vậy, em có thể…… thích tôi chứ?”

Trong lòng Tưởng Thỏa nổi lên thương hại bởi ngữ khí của hắn, người đàn ông này nhìn như có thể hô mưa gọi gió, lại cũng có thời điểm hèn mọn như vậy.

Giọng nói của cô cũng không còn cứng nhấc, chỉ bất đắc dĩ cười: “Tôi không biết có thích anh hay không, dù sao tôi hiện tại không thích anh.”

Cô vừa nói vừa lẩm bẩm một câu: “ Nhưng mà anh quá già rồi.”

Lớn hơn cô cả một con giáp đó!

Âm thanh dù nhẹ nhưng Phó Úy Tư vẫn nghe được.

Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, ngữ khí có chút không chịu thua: “Tôi già chỗ nào?”

Tính toán đâu ra đấy hắn cũng mới 29 tuổi nhiều 2 tháng, còn chưa đến ba mươi.

Tưởng Thỏa “xùy” một tiếng: “Dù sao cũng già.”

Phó Úy Tư buồn bực: “Em so với tôi cũng chỉ nhỏ hơn hai tuổi, nếu là nói tôi già, em cũng đâu còn trẻ.”

(MyMeap: Một pha hết sức ngu người đến từ vị trí của nam chính!)

Tưởng Thỏa quả thực bị hắn làm hộc máu: “Anh lại còn nói một nữ sinh già? Anh có  phong độ đàn ông không hả!”

Sắt thép · Phó · Thẳng nam · Úy Tư vẻ mặt vô tội: “Lời tôi nói là thật.”

“Anh còn nói!” Tưởng Thỏa làm bộ muốn tấu hắn, Phó Úy Tư theo bản năng đưa tay che đầu mình một chút.

Tưởng Thỏa lúc này mới thu tay lại, cô một tay chống eo, khí thế bức người: “Nói cho anh biết, bà đây năm nay mới mười bảy tuổi!"

Phó Úy Tư: “……”

Em nói cái gì thì chính là cái đó.

Bất quá, hắn giống như càng ngày càng thích cô.

Bóng đêm sâu thẳm, trong tiểu khu an tĩnh, hai người đứng dưới tiểu khu đấu miệng một hồi lâu, cuối cùng vẫn rước lấy bảo vệ.

Kỳ thật âm thanh của hai người căn bản không lớn, hơn nữa lại ở nơi hoa viên tiểu khu này, căn bản không ảnh hưởng gì đến người khác. Nhưng tiểu khu này bảo vệ tốt không phải chuyện ngày một ngày hai, đặc biệt là đêm hôm khuya khoắt, đại ca bảo vệ tỏ vẻ chính mình phải bảo vệ chu toàn người dân toàn bộ tiểu khu nay, trên vai hắn có trách nhiệm.

Hai người này đêm hôm không đi ngủ lén lút dưới tiểu khu, đại ca bảo vệ đã sớm chú ý từ rất lâu. Hắn cầm dùi cui điện vội vàng lại đây, đi lên hỏi: “Nhanh một chút, hai người làm gì vậy? Ở chỗ này ồn ào nhốn nháo ảnh hưởng người dân nghỉ ngơi.”

Tưởng Thỏa quả thực bối rối muốn chết, cô duỗi tay đẩy Phó Úy Tư ra, nói: “Là anh ta, anh ta khuya khoắt tới tìm tôi! Đại ca bảo vệ anh mau dẫn anh ta đi.”

Phó Úy Tư cũng không biết nên tức hay nên cười, hắn đứng trước mặt đại cả bảo vệ liếc mắt nhìn vị đại ca này một cái: “Anh không biết tôi?”

Đại ca bảo vệ ngu ngơ một mặt xem thường:"Tại sao tôi phải biết anh? Mặc kệ anh là ai, hơn nửa đêm làm ầm ĩ ở tiểu khu là không được!”

Đại ca bảo vệ này thân cao nhìn ra cũng phải 1 mét 8, lớn lên tai to mặt lớn, vừa thấy chính là nhân vật không dễ chọc.

Phó Úy Tư nhiều năm như vậy dường như là lần đầu tiên bị người như vậy sặc đầy miệng, hắn ngược lại lấy từ trong xe ra một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho bảo vệ: “Tên của tôi anh luôn được nghe qua.”

Đại ca bảo vệ không biết chữ tiếp nhận danh thiếp vẻ mặt dấu chấm hỏi: “Tôi nói nè vị tiên sinh này, lời của tôi anh nghe không hiểu sao? Các anh ở chỗ này làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến người dân nghỉ ngơi, mong các anh lập tức rời đi.” (kỳ thật căn bản không ầm ĩ)

Phó Úy Tư lần này không để ý đến bảo vệ, ngược lại gọi điện thoại, lạnh lùng hỏi đầu kia: “Triệu Minh, sao lại thế này?”

……

Phó Úy Tư gọi điện thoại không bao lâu, điện thoại của đại ca bảo vệ liền vang lên.

Đại ca bảo vệ sau khi nhìn thấy tên người gọi một mặt cung kính tiếp điện thoại: “Ài, là…… Là Phó tiên sinh đúng không…… À…… Tôi hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi không biết…… Vâng vâng vâng, tôi đã biết……” Cắt đứt điện thoại, đại ca bảo vệ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hoảng loạn: “Phó tiên sinh, cái này tôi……”

Phó Úy Tư giơ tay lên: “Anh đi xuống đi, chúng tôi sẽ không ầm ĩ.”

Đại ca bảo vệ liên tục gật đầu: “Tôi lập tức đi tôi lập tức đi, tôi chưa hề tới tới đây.”

Tưởng Thỏa tránh ở sau lưng Phó Úy Tư xem kịch vui quả thực nghẹn đau cả bụng, cô thật sự rất muốn cười.

Chờ đại ca bảo vệ đi rồi, Tưởng Thỏa mới ôm bụng cười ha ha lên: “Ha ha ha ha……”

Cũng không còn ai cả.

Vừa rồi trong nháy mắt kia cô còn có cảm giác khẩn trương khi yêu sớm bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, thật sự sợ sẽ bị bắt viết kiểm điểm sau đó phê bình trước cờ. Nhưng đảo mắt nhìn thấy Phó Úy Tư cùng đại ca bảo vệ  “Đánh cờ”, lại cảm thấy thật sự rất khôi hài.

Phó Úy Tư thấy Tưởng Thỏa cười vui vẻ như vậy, không tự giác cũng cười theo cô: "Cứ vui vẻ như vậy?”

“Anh không thấy được chính mình vừa rồi cùng đại ca bảo vệ so chiêu, anh thật sự rất yết, ha ha ha ha, buồn cười chết tôi.” Tưởng Thỏa bụng cười phát đau, “Không được không được, tôi không cười được nữa.”

“Kẻ yếu” Phó Úy Tư lạnh lùng kéo tay băng bó củaTưởng Thỏa qua nhìn: “Còn đau không?”

“Không đau.” Tưởng Thỏa nắm tay rút ra từ trong tay hắn, “Đúng rồi, đại cả bảo vệ tiếp điện thoại của ai đó? Vì sao chuyển biến đột nhiên lớn như vậy?”

Phó Úy Tư: "Lãnh đạo cấp trên của anh ta."

Tưởng Thỏa: “Làm sao anh biết?”

Phó Úy Tư: “Bởi tôi lãnh đạo của lãnh đạo của anh ta. Toàn bộ tiểu khu này đều là của tập đoàn Phó thị, nói cách khác, đều là của tôi.”

Tưởng Thỏa kinh ngạc đến ngây người: “…… Anh là đồ ma sói*.”

*Bày tỏ sự cảm thán và ngưỡng mộ

Tác giả có lời muốn nói:

Người đại diện Vương Bồi Phàm không được lên sân khấu: “Nghe nói tất cả mọi người đều không thích tôi, khóc khóc khóc. Các người đều hiểu lầm tôi, kỳ thật Phó lão đại là thứ biến thái! Siêu biến thái! Các người  không biết hắn đối với Tiểu Thỏa biến thái bao nhiêu, các người đều hiểu lầm tôi mà……”

Tiểu Bát: “Cô mau trật tự đi.”

Vương Bồi Phàm: “Khóc khóc khóc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui