Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Sau hôm lấy lại được đất bị mất, Tưởng Thỏa lại cùng Vương Bồi Phàm về nhà cũ một chuyến.

Công nhân công ty chuyển nhà và nhân viên dọn dẹp nhà cửa đã dọn sạch căn nhà không nhiễm một hạt bụi, đồ vật trong nhà ban đầu thuộc về mẹ kế toàn bộ bị thu dọn không còn.

Bên ngoài nhà người vây xem dáo dác, hôm qua nơi này ra ra vào vào dọn đồ kích động người ta đến nghị luận chung quanh, tin tức đã sớm một truyền mười mười truyền trăm, biết chủ nhân ngôi nhà này là Tưởng Thỏa.

Thật ra đâu chỉ là tiếng nghị luận chung quanh, trước mắt lời nói trên mạng về Tưởng Thỏa cũng đủ loại.

Từ khi chuyện Tưởng Thỏa cướp nhà lên hot search đến sự kiện đảo ngược lại, chuyện này đã bị không ít cư dân mạng chú ý. Vương Bồi Phàm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này, hôm qua đặc biệt liên hệ với các nhà truyền thông lớn phát hành bản thảo.

Chẳng qua Tưởng Thỏa đều không để ý đến những lời nói đó thôi.

Lấy lại được đồ vật ban đầu thuộc về mình, theo lý thuyết là phải vui vẻ hơn. Nhưng Tưởng Thỏa đứng tại ngôi nhà trống rỗng này, lại không có cảm giác vui sướng thắng lợi.

Cô đi lên dọc theo cầu thăng  trên, gạch nhà làm bằng men sứ, tay vịn cầu thang, cửa sổ đều không thay đổi. Nhưng rốt cuộc mười năm qua đi, không có gì bất ngờ khi cũ kĩ đi rất nhiều. Cô đi tới căn phòng trước kia mình ở ngừng chân đứng yên thật lâu, không còn giường và bàn sách, không còn poster minh tinh trên tường cũng, đồ đạc của cô đều không còn.

Trước kia trên giường cô đặt một con thỏ con lông xù, đó là món đồ chơi nhỏ duy nhất của cô, cũng đã không còn.

“Căn nhà này định xử lý như thế nào?” Vương Bồi Phàm đi tới hỏi Tưởng Thỏa.

Tưởng Thỏa thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa, nhàn nhạt nói: “Sang tên nhà cho Tưởng Thiếp. Nơi này hoàn cảnh tốt, lại gần trường học, về sau Tưởng Thiếp cưới vợ con cái đi học cũng thuận tiện.”

Vương Bồi Phàm gật gật đầu, dường như cũng không ngạc nhiên Tưởng Thỏa sẽ có tính toán như vậy.

Cho dù là mười năm trước hay  mười năm sau, Tưởng Thiếp trong lòng Tưởng Thỏa vẫn luôn là quan trọng nhất, cô - người chị gái này xứng với chức nhất.


Năm ấy Tưởng Tài Phú qua đời Tưởng Thiếp đối diện với kì thi đại học, Tưởng Thỏa sợ Tưởng Thiếp biết chuyện bố ốm đau không thể chuyên tâm học hành, vì thế một mình yên lặng gánh vác hết thảy. Tưởng Thỏa chăm sóc Tưởng Tài Phú bệnh tật ba năm, lại chưa từng nhắc tới trước mặt Tưởng Thiếp đôi câu vài lời, thế cho nên Tưởng Thiếp vẫn luôn chẳng hay biết gì.

Cũng là về sau Tưởng Thiếp  mới biết được ba năm kia chị gái bôn ba bao nhiêu, biết chị gái mỗi lần cùng bố đến bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm, hóa trị…… tiếp nhận hết thảy những gì cô vốn không nên gánh chịu ở cái tuổi đó, cũng khiến cho cô từ một cô gái hoạt bát sáng sủa trở thành một người trầm mặc ít lời đầy bụng tâm sự.

Nhưng thật ra những gì Tưởng Thỏa cho rằng tốt, đối với Tưởng Thiếp cũng chưa chắc là tốt. Là một người đàn ông, lại không thể chia sẻ một đinh nửa điểm với gia đình. Mỗi khi nghĩ đến những gì chị gái Tưởng Thỏa đã phải chịu đựng mấy năm này, Tưởng Thiếp đều hận không thể ra sức đánh bản thân một trận. Hắn hận bản tuân lúc ấy chỉ lo học hành không thể phát hiện một chút chi tiết, hắn vô cùng hận.

Đi ra từ căn nhà, đối diện chính là một đống phóng viên.

Đám phóng viên này đã nằm vùng lâu ngày, vừa rồi khi Tưởng Thỏa đến thì đột phá chướng ngại vật phóng tới.

Đèn flash không ngừng lấp lóe, bên tai là đủ loại thanh âm:

“Tưởng Thỏa, về chuyện của mẹ kế cô, có thể đơn giản nói một chút với chúng tôi không?”

“Có thể trả lời một vài câu hỏi không? Chúng tôi đều rất quan tâm cô.”

“Xin hỏi cô hiện tại thật đang độc thân sao?”

“Thân thể của cô không có gì  đáng ngại chứ?”

……

Ồn ào, xô đẩy, nhốn nháo, Tưởng Thỏa căn bản không nghe rõ lắm đám phóng viên kia đang nói gì. Nhưng cô nhớ rõ những lời Vương Bồi Phàm vừa nãy nói với mình, chỉ cần cúi đầu không nói gì là được.


Một bên Vương Bồi Phàm đảm đương sứ giả hộ hoa, giúp Tưởng Thỏa ngăn những đao kiếm kia.

Nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, không biết từ nơi nào một cái microphone đập rất mạnh vào đầu Vương Bồi Phàm, đập cô choáng hoa cả mắt.

Tưởng Thỏa chú ý tới, vội vàng dừng bước chân che đầu Vương Bồi Phàm, vẻ mặt sốt ruột: “Thế nào? Cậu không sao chứ?”

Vương Bồi Phàm xua xua tay, “Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi mau.”

Cũng là cô sơ sót, ngày hôm qua nghĩ nên đem theo vệ sĩ (mấy chươnh trc là bảo vệ, nay đổi thành vệ sĩ ha), hôm nay thế mà không ngờ tới đám phóng viên này sẽ ngắn ở cửa.

Nhưng phóng viên truyền thông chỗ nơi nào như các cô mong muốn, chen chúc lúc nhúc, hoàn toàn mặc kệ trật tự là gì, sợ Tưởng Thỏa đầu đề sống sờ sờ trước mắt này chạy trốn.

Ngay khi một cái microphone khác lại muốn đập vào đầu Vương Bồi Phàm, Tưởng Thỏa một phen đè lại microphone kia, hung hăng đập xuống đất: “Mẹ nó! Lằng nhà lằng nhằng!  Tránh hết con mẹ nó ra cho bà!"

Tưởng Thỏa giận dữ hét quả nhiên hiệu quả, tất cả phóng viên nháy mắt một cử động nhỏ cũng không dám.

Ai cũng không ngờ được Tưởng Thỏa luôn luôn không dính khói lửa phàm tục sẽ đột nhiên trở nên táo bạo như vật không nói, nhìn còn như cái nữ côn đồ xã hội đen.

Tưởng Thỏa hôm nay vẫn như cũ một bộ đồ đen, từ sau lần trước cô lên hot search nhìn đến mình ăn mặc một thân soái khí phi phàm, liền quyết định về sau mặc nhiều đồ đen, không chỉ có có thể trưng bày đường cong yểu điệu của mình, còn có thể gia tăng khí thế.

Giống như hiện tại.

Đeo kính râm, gương mặt Tưởng Thỏa lạnh lùng nhìn đám người trước mắt này, không nói lời nào, lại giống như cho mọi người một cái tát.


Cách đó không xa, Triệu Minh ở ghế lái phụ mắt nhìn Phó Úy Tư ngồi ghế sau trong xe cũng  đồng dạng một bộ đồ đen, thấp giọng nói: “Có cần tôi đưa ngài qua không?”

Phó Úy Tư nâng tay: “Không cần.”

Triệu Minh nhìn theo tầm mắt Phó Úy Tư, người trước mắt đúng là Tưởng tiểu thư.

Trong đầu Phó Úy Tư đột nhiên nhớ tới năm ấy.

Tia sáng lờ mờ, bên tai đinh tai nhức óc, hắn uống không ít rượu, trong ngực đâm phải một tinh linh.

Cô lùn hơn rất nhiều so với hắn, giống như trẻ con dậy thì không tốt, nhưng cặp mắt kia lại dị thường động lòng người.

Trò chơi kia hắn vốn không để ý, nhưng lại ma xui quỷ khiến rất muốn nếm thử mùi vị của cô, vì thế cúi đầu.

“Bốp” một tiếng, bàn tay cô nhỏ nhưng lực lại không nhỏ.

Cô duỗi tay dùng sức lau môi, mắng to hắn: “Biến thái! Thần kinh! Anh tìm chết sao! Cũng dám động tay động chân với bà đây.”

Đây là lần đầu tiên có người dám mắng hắn như vậy.

Không chỉ mắng hắn, còn đánh hắn, đá hắn.

Thật ra tính tình Tưởng Thỏa  vẫn luôn như thế này, ngay thẳng, dám yêu càng dám hận. Cô từ nhỏ đã giống như đứa con hoang, không có bố  bảo ban, cũng không có mẹ dạy dỗ, vì bảo vệ em trai, trên người cô giống như lúc nào cũng chứa một túi thuốc nổ.

Phó Úy Tư đến cùng vẫn thấy được ánh lệ trên khuôn mặt quật cường kia, đôi mắt này  trong suốt óng ánh, cực kỳ giống đá quý.

Kì quái đến đáng ghét, hắn không những không tức giận, ngược lại cảm thấy đầu quả tim như bị vũ khí sắc bén nào đó mài qua, có chút đau.

“Haiz, khóc cái gì, đồng ý làm bạn gái của tôi không?” Hắn thấp giọng hỏi.


Lúc này Phó Úy Tư mới cùng lắm mười chín tuổi, thậm chí còn không biết tình yêu là gì.  Trong nháy mắt hắn thậm chí còn nghĩ, nếu là bạn gái của  Phó Úy Tư hắn, nhất định sẽ là người được đặt ở đầu quả tim yêu thương.

Không ngoài mong đợi, lại đổi lấy một câu: “Thần kinh!”

Năm đó, hắn mười chín tuổi, cô mười bảy tuổi.

Mà hiện tại, cô mười bảy tuổi, hắn hai mươi chín tuổi.

Trên thế giới này nếu có thuốc hối hận, Phó Úy Tư cũng từng muốn uống thử.

Nếu quay ngược thời gian, ngày đó hắn nhất định sẽ không lỗ mãng ngu xuẩn như vậy. Hắn chưa từng chủ động theo đuổi con gái.

Nhưng nếu quay về ngày đó thật, hắn nên làm quen với cô  như thế nào?

Phó Úy Tư quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt đạm bạc cũng không có biểu tình dư thừa.

Điện thoại hơi rung, hắn không chút để ý bấm mở.

Phó Chước: [Link: Bảy phần bí kíp tán gái _ Làm sao để theo đuổi con gái _ Cưa gái như thế nào _ Công lược (chiếm giữ, tiến công) luyến ái (tình yêu).

Phó Chước: [Anh xứng đáng có được.]

_________________

MyMeap: Chương này ngắn ghê đấy, bằng có nửa chương bình thường.

Các tình yêu vote, cmt cho em nào(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận