Lại là một tấm gương!
Lâm Phong dùng mũi giày khảy khảy những mảnh vụn, quả nhiên lại là mảnh thủy tinh.
Cậu thật sự không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu trợn mắt, nghẹn đến nỗi nhất thời không biết nên phun tào cái gì.
Từ lúc bước vào phòng chứa đồ cho đến phòng khách, và bây giờ là cánh cửa ở hành lang, Lâm Phong phát hiện mình giống như bị gương bao vây.
Hóa ra những cánh cửa này là những tấm gương! Nơi này thực chất không có cửa!
Lâm Phong thở dài cảm khái, cũng may trong ván đầu tiên cậu không chạy vào mấy căn phòng trong lối đi nhỏ, cũng không tốn thời gian mò mẫm nó, nếu không bây giờ cỏ trên mộ phần của cậu chắc còn cao hơn Lý Mục.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu đứng dậy chạy về phía trước, dừng lại ở cửa phòng thứ hai, vươn tay đẩy mạnh.
"F*ck"
Cửa bật mạnh làm Lâm Phong mất đi trọng tâm, cả người ngã úp sấp trên mặt đất.
Không ngờ cánh cửa dễ đẩy ra như vậy.
Lâm Phong vất vả chống hai tay nâng cơ thể lên, xoa xoa đầu gối đau nhức, khập khiễng dựa vào tường đứng thẳng dậy.
Này là thế nào? Không phải gương sao?
Lâm Phong không biết mình bị ngã đau hay bị sốc, đứng đực mặt tại chỗ.
Cậu sờ mũi rồi lại nhìn vào căn phòng giống hệt căn phòng trước, trong lòng đem tổ tông 18 đời người thiết kế trò chơi này hỏi thăm một lượt.
Lâm Phong không vội vào phòng, thay vào đó, cậu lui lại lối đi nhỏ, kiểm tra lại toàn bộ lối đi.
Sau đó cậu tiếp tục tiến sâu vào bên trong, lần này cậu không dám dùng sức quá mạnh mà chỉ đẩy nhẹ cánh cửa tiếp theo.
Xúc cảm truyền đến đầu ngón tay cho cậu biết...
Đây không phải là cửa, nó là một tấm gương!
Lâm Phong lúc này cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, cấu trúc lúc thì gương lúc thì cửa hoàn toàn vây quanh cậu.
Cậu lại đi về phía trước, cố gắng đẩy từng cánh cửa.
Cho đến cuối phòng chứa đồ, Lâm Phong rốt cuộc cũng hiểu được cấu trúc của toàn bộ lối đi.
Những cánh cửa hai bên lối đi có thật có giả, và những cửa giả thì phản chiếu một góc độ đặc biệt bởi gương.
Cánh cửa thật và giả được sắp xếp xen kẽ nhau hai bên trái phải, trong hoàn cảnh tối nếu không dùng tay mở chúng ra, sẽ không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Lâm Phong sau khi đã hiểu tường tận, không khỏi có chút sợ hãi - nếu như bị hung thủ đuổi theo ở lối đi nhỏ mà bản thân không biết, thì chắc chắn sẽ chết!
Cậu cố gắng bình tĩnh, và ngăn chính mình đừng nghĩ về những cái "Nếu như" đó nữa, bàn tay cậu nắm chặt rồi thả lỏng để điều chỉnh nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.
Cấu trúc phức tạp của khách sạn này thực sự khiến cậu hơi hốt hoảng.
Bình tĩnh được một lúc, Lâm Phong chọn một căn phòng rồi bước vào, cậu muốn xem những căn phòng này còn chỗ nào đặc biệt, dù phát hiện ra thứ gì phức tạp thì vẫn tốt hơn gặp chướng ngại trong lúc chạy trốn.
Lâm Phong vừa đi vừa cố gắng đem phương hướng sắp xếp lại trong đầu.
Cậu cũng không quan tâm đến việc bị bẩn, duỗi tay lau một lượt trên vách tường, dùng kem trên tường tạo thành một số ký hiệu đơn giản trên mặt đất.
Mặc dù cậu không dám chắc liệu những ký hiệu này có tác dụng hay không, thậm chí chúng còn có thể bị phá hủy khi ván tiếp theo bắt đầu.
Vậy nên, đánh dấu thì đánh dấu, Lâm Phong vẫn cố gắng nhét hết cấu trúc và phương hướng vào đầu.
Cậu chợt cảm thấy may mắn vì mẹ đã sinh ra cậu có trí nhớ tốt, nhờ vậy mà cậu không bị mù đường.
Lâm Phong vừa tự trêu đùa bản thân để giảm bớt nỗi sợ hãi, vừa dũng cảm đi qua những căn phòng và hành lang tối tăm.
Cậu liên tục mở cửa, bước vào phòng, lại mở cửa, rồi lại bước vào phòng, Lâm Phong đã có suy đoán đại khái về cách bố trí ở tầng sáu của khách sạn hội bạn.
Tất cả những căn phòng mà cậu đi qua chỉ có 2 kiểu trang trí ——
Một là giống như phòng 613, một cái bàn, sáu cánh cửa và một lối đi nhỏ ở giữa.
Đúng như Lâm Phong đoán, sáu cánh cửa này cũng là sự pha trộn giữa thật và giả, một nửa trong số đó là gương.
Hai là cách trang trí giống phòng khách, nằm đằng sau những cánh cửa trong phòng 613, thông qua những bức tường gương có thể di chuyển để dẫn sang phòng khác.
Điều khiến Lâm Phong ngạc nhiên là sự xuất hiện của hai kiểu phòng này không phải ngẫu nhiên, sau khi ra vào hơn chục phòng, Lâm Phong thầm tổng kết ra một loại quy luật có khả năng nhất:
Phía sau ba cánh cửa trong phòng 613 sẽ liên thông tới phòng có kiểu trang trí giống phòng khách (kiểu trang trí thứ 2), mà phòng đó lại thông tới phòng 613.
Các phòng ở hai bên lối đi nhỏ vẫn là phòng 613, cuối lối đi nhỏ là căn phòng để quần áo đầy gương.
Có thể nói, toàn bộ căn phòng ở tầng sáu như được dùng phần mềm Photoshop mà sao chép lại, cứ sao chép một phòng lại một phòng như vậy.
Từ khi sinh ra đến nay, Lâm Phong luôn tự hào mình có trí nhớ và khả năng định hướng rất tốt, và cậu chưa từng cảm nhận được dung lượng não của mình nhỏ bé cỡ nào như lúc này.
Nhưng dù sao đi nữa, cậu cũng đã tìm ra được sự liên kết giữa các phòng, nhưng điều khiến Lâm Phong vẫn còn bối rối, là cậu vẫn không hiểu những căn phòng này được bố trí như thế nào nếu quan sát từ góc nhìn của toàn bộ tầng.
Ngoài đau đầu vẫn là đau đầu, cậu thực sự đã đem hết kinh nghiệm chơi game của mình ra dùng rồi.
Lâm Phong cảm giác toàn bộ tòa nhà đều không ngừng quay cuồng trong đầu mình, bởi vì cậu thật sự thấy mình để lại ký hiệu trên góc tường rất nhiều lần.
Nhưng tới giờ, cậu không có gặp lại quá nhiều những dấu vết do mình để lại.
Nói cách khác, cậu không hề bước vào bất kỳ căn phòng nào lần thứ ba.
Rốt cuộc có bao nhiêu phòng a!
Lâm Phong đi tới đi lui trong vô số căn phòng, hết căn phòng này đến căn phòng khác, thậm chí cậu còn suýt quên rằng bề ngoài mình vẫn đang chơi trốn tìm với Dương Quần và những người khác, một lòng chỉ lo tìm cách để ghi nhớ nhiều con đường hơn.
Lúc Lâm Phong đang định đẩy bức tường gương ra, bỗng nghe thấy phía sau bức tường có tiếng động ồn ào.
"Trời ơi, tên này xứng đáng là một tay chơi game kinh dị chuyên nghiệp.
Giác quan thứ sáu này cũng quá mạnh đi? Tớ trốn kỹ như thế.
Cậu ấy vẫn có thể lôi tớ ra ngoài..."
"Còn không phải là do chính cậu sao.
Tớ nghĩ hơn phân nửa là cậu ngu ngốc."
"Này, tớ không có chọc cậu, ok?"
Dương Quần và những người khác?
Cho dù cách một bức tường, Lâm Phong cũng có thể dễ dàng nhận ra giọng nói của đám anh em tốt, những giọng nói quen thuộc này khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc.
Tại sao họ ở đây?
Lâm Phong vẫn còn đang mụ mị vì bố cục của những căn phòng, bây giờ cậu thật sự không còn sức để nghĩ nhiều chuyện cùng một lúc, cậu nhớ tới cuốn sách "613".
Cuốn sách này tựa như lời nhắc nhở về nhiệm vụ của trò chơi, vì vậy cậu nghĩ tìm manh mối từ cuốn sách có thể đơn giản hơn.
Lâm Phong không chút do dự đút tay vào túi lấy sách ra.
Nhưng cho dù Lâm Phong xoay nó thế nào, hay bất kỳ hướng nào, cậu đều không thể mở sách ra được, cuốn sách nằm trong lòng bàn tay cậu cứng ngắc đến nỗi thậm chí không thể mở được cái bìa.
...Xem ra vẫn chưa đến lúc đưa gợi ý.
Lâm Phong đành hậm hực bỏ sách vào túi.
Tiếng ồn ào phía sau bức tường vẫn tiếp tục, và cậu nghe như thể ai đó nhắc đến tên mình.
Lâm Phong hơi rối rắm một chút, cuối cùng vẫn đẩy gương ra.
Đúng như cậu nghĩ, chín người đều đã ở trong phòng, lần này mọi người đứng tụm lại thành một cục, không chia thành hai bên, tất cả đều vây quanh bàn.
Khi bọn họ thấy cậu từ sau bức tường đi ra, cũng không ai nghi hoặc, ngược lại còn hơi bất mãn trêu đùa.
Dương Quần: "Tôi nói chứ Phong tử, cậu trốn đi đâu vậy? Đừng nói đói bụng rồi nhé? Lúc bọn tớ trốn, cậu đã ăn vụng bánh kem xong mới đến đúng chứ?"
Trần Vũ Thần: "Tớ nghĩ cậu ấy bị lạc đường, tìm đường đến choáng váng."
Lục Nhã: "Chuyện này cũng không thể trách cậu ấy.
Không thì các cậu thử là quỷ tìm người đi, dù sao Lâm Phong cũng đã bắt hết tất cả các cậu, vậy là không tồi rồi có được không? Đổi lại là cậu, tớ nghĩ kiếp này cậu cũng không tìm được một người cơ."
......
Tình huống gì đây?
Lâm Phong nhất thời không phản ứng kịp, cho đến khi Lục Nhã vỗ vỗ tay cậu: "Cậu nghĩ gì thế? Ván tiếp theo sắp bắt đầu rồi.
Còn không mau trốn đi, cậu muốn bị Lý Mục trực tiếp giết chết sao?"
"Không phải, ván thứ hai đã kết thúc?" Lâm Phong hỏi.
Dương Quần: "Chẳng lẽ còn chưa kết thúc sao?"
Trần Mẫn Hãn: "Cậu đã bắt hết bọn tớ rồi, vậy còn muốn làm gì?"
Chín người vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Phong, giống như đang nhìn một tên ngốc nói ra những điều kỳ lạ khiến người ta dở khóc dở cười.
Tất cả đều bị bắt?
Lâm Phong bắt gặp ánh mắt của mọi người, trong lòng cũng ngẩn ra.
Vừa rồi cậu chỉ lo tìm hiểu địa hình, khi nào bắt được người! thậm chí một con ruồi còn không đụng tới, được chứ?
Bọn họ bị bắt vào lúc nào?
Như thấy được nghi hoặc của Lâm Phong, Dương Quần chỉ vào mặt mình, trên đó có một vết kem, lớp kem dưới ánh nến mờ ảo lộ ra một màu vàng nhão nhoét.
Sau đó, mọi người cũng giơ tay giống Dương Quần, chỉ kem trên mặt mình.
Đúng như vậy, trên mặt mỗi người đều dính kem.
Như vậy, về điều này bọn họ không nói dối, tất cả thật sự bị phát hiện.
Lâm Phong cau mày nhìn xuống kem trong lòng bàn tay.
Kem này do cậu quệt xuống từ trên tường để đánh dấu, và cậu chắc chắn rằng mình không hề đụng vào bất kỳ ai.
Kem trên mặt những người này đến từ đâu?
Đột nhiên, trong lòng Lâm Phong nổi lên một nỗi bất an.
Nhìn biểu hiện của mọi người, có vẻ bọn họ không nói dối.
Huống hồ, hiện tại Lâm Phong cũng không thể tìm ra lý do để họ nói dối mình.
Mặc kệ Lâm Phong thắng hay thua trong vòng này, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của hung thủ, hơn nữa nếu Lâm Phong không tìm ra bọn họ trong thời gian quy định, và bị thua, dựa theo gợi ý trong sách và quy luật của trò chơi, hung thủ càng có cơ hội để giết cậu ngay khi ván mới bắt đầu.
Vì vậy, Lâm Phong tạm thời loại trừ khả năng "liên hợp nói dối", mục tiêu của bọn họ là che dấu cho hung thủ, hẳn không cần làm việc vô ích như vậy.
Cho nên, người phát hiện ra bọn họ trong mắt mọi người hiển nhiên là Lâm Phong.
Nhưng chỉ có Lâm Phong biết người này nhất định không phải cậu!
Rốt cuộc là ai?
Lâm Phong cảm thấy dường như mình đã để sót thứ gì đó, cậu luôn có cảm giác này từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, tiềm thức nói cho cậu hình như mình đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng.
"Tám, bảy....."
Khi Lâm Phong cảm thấy sắp bắt được một chút manh mối, suy nghĩ của cậu liền bị cắt ngang bởi âm thanh đếm ngược.
Trong lúc Lâm Phong xuất thần, Lý Mục đã bắt đầu đếm ngược.
Mọi người đều trốn đi hết.
Căn phòng to lớn tức khắc trở nên vắng vẻ, bánh ngọt trên bàn bị ăn rất nhiều, gần như cạn sạch đáy.
Qua lớp váng kem và vụn bánh đầy trên bàn, có thể hình dung ra hình ảnh người ăn bánh không được lịch sự cho lắm.
....Ừm....bánh?
Chỗ này thì ra là phòng 613?
Lâm Phong nhanh chóng điền vào vị trí cuối cùng của tấm bản đồ mà cậu đã vạch ra trong đầu.
Sau đó, hô hấp của cậu ngưng trệ, bị kết cấu mà bản thân đang ghi nhớ làm chấn động-
Tầng sáu của khách sạn là một mê cung tổ ong!
Tất cả các phòng đều được bố trí xen kẽ và nối tiếp với nhau, lối đi nhỏ giống như dữ liệu mạng di động, làm các phòng của cả tầng xâu chuỗi với nhau, sao cho mỗi căn phòng đảm bảo có ít nhất một lối vào và một lối ra.
Mà phòng 613, là trung tâm của toàn bộ mê cung..