~ Hợp tác cùng thắng ~
Sức mạnh của chuyển động mảng kiến tạo khoa Địa Lý, khiến sinh viên những khoa khác vô cùng ngưỡng mộ.
Tiếc là, Tần Lộ nhanh chóng tạt cho mọi người một thau nước lạnh: "Trái Đất có sáu mảng kiến tạo chính, kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo này tôi được dùng tối đa ba lần, hơn nữa, thời gian cooldown sau khi sử dụng rất lâu, mọi người mau nghĩ cách khác đi!"
Nói cũng phải, nếu như di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa Lý có thể sử dụng vô hạn, vậy bọn họ có thể chạy quái vật đến khi trời sáng luôn, thư viện hẳn sẽ không để một chuyên ngành nào đó mạnh quá mức, hoàn toàn trên cơ những chuyên ngành khác.
Việt Tinh Văn nhanh chóng suy nghĩ.
Cậu là sinh viên khối xã hội, vẫn chưa quên hết kiến thức địa lý hồi cấp ba, sáu mảng kiến tạo chính của Trái Đất bao gồm mảng Thái Bình Dương, mảng Á-Âu, mảng Châu Phi, mảng Châu Mỹ, mảng Ấn Độ và mảng Nam Cực.
Vừa rồi Tần Lộ đã sử dụng mảng Thái Bình Dương và mảng Á-Âu, trước mắt, bản đồ của cô ấy vẫn còn dùng được bốn mảng kiến tạo nữa — Cũng tức là chỉ có hai cơ hội di chuyển vị trí nữa thôi.
Việt Tinh Văn nghĩ tới một cách, quay đầu hỏi Kha Thiếu Bân đứng bên cạnh: "Kha Thiếu, Tiểu Đồ của cậu có điều khiển từ xa được không?"
"Được, cự ly điều khiển của nhận diện giọng nói là một trăm mét." Kha Thiếu Bân nâng kính, nghiêm túc nói: "Tiểu Đồ có sẵn hai bánh xe, tớ có thể điều khiển nó chạy theo tuyến đường cụ thể.
Khi gặp chướng ngại vật, nó sẽ tự động vòng qua." Dù sao cũng là robot phần thưởng của khoa Kỹ thuật máy tính, mặc dù hơi nhỏ xíu, nhưng xét trí năng chúng cũng thuộc hàng cao cấp.
Việt Tinh Văn thở phào, nhìn sang Lưu Vũ Phàm khoa Vật Lý: "Bạn Lưu này, cầu ánh sáng của cậu có ném ra được không?"
Cậu chàng gật đầu, "Được".
Việt Tinh Văn lập tức sắp xếp: "Thế này nhé, Kha Thiếu sẽ điều khiển Tiểu Đồ đi tới hành lang bên phải, dẫn hết quái vật đi, sau đó bạn Lưu ném quả cầu sáng qua đó, chói mù mắt chúng nó luôn."
Quần chúng: "..."
Vậy cũng được nữa?!
Kha Thiếu Bân và bạn cùng phòng bệnh nhìn nhau, cùng gật đầu.
Ngay sau đó, Kha Thiếu Bân nói: "Tiểu Đồ Tiểu Đồ, di chuyển theo tuyến đường chỉ định, lên nhạc đi cưng."
Bé Robot đáng yêu to cỡ bàn tay xuất hiện dưới chân cậu, đèn màu xanh chớp nháy trên đầu, nó trượt sang hành lang bên phải theo trình tự di chuyển mà Kha Thiếu Bân cài đặt, vừa trượt về phía trước vừa hát hò vui vẻ: "Kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh xòe đôi cánh.
Con bướm bay năm trăm vòng, con bướm bay năm trăm vòng, bay vòng quanh, bay vòng quanh."
Loài người: "..."
List nhạc phát đi phát lại, hiệu quả tẩy não hàng đầu!
Nhạc thiếu nhi trong sáng vui tai vừa vang lên, cuộc trốn chạy sinh tử vốn căng thẳng kíƈɦ ŧɦíƈɦ dường như đã không còn quá đáng sợ nữa?
Đám quái vật ở quầy y tá góc phải dưới nghe thấy tiếng nhạc, bị ảnh hưởng bởi hiệu quả "thu hút" của Tiểu Đồ, chúng lục tục chạy sang hành lang bên phải vây xem robot thông minh này, có con quái vật nọ còn muốn bắt nó, nhưng Kha Thiếu Bân đã cài đặt tuyến đường di chuyển hình chữ S, kích thước của Tiểu Đồ nhỏ, tốc độ lại nhanh, nó vừa hát vừa luồn qua hai chân của đám quái vật, vô cùng linh hoạt, nhất thời đám quái vật không bắt được nó.
Lưu Vũ Phàm lập tức nói: "Mọi người nhắm mắt lại!" Các sinh viên xung quanh đồng loạt nhắm mắt.
Lưu Vũ Phàm giơ tay phải lên, vung thật mạnh bằng tư thế ném tạ, một quả cầu ánh sáng rất chói mắt bay thẳng về phía hành lang bên phải, quả cầu ánh sáng vụt qua, vạch ra một đường vòng cung trên không trung, ánh sáng trắng chói mắt khiến đám quái vật gầm gừ những tiếng đinh tai nhức óc...
Thế là mù hết.
"Ánh sáng" của khoa Vật Lý được hệ thống thư viện cường hóa, thật sự là nhìn một cái thôi cũng mù.
Đám quái vật bị mù tập thể, lại bị tiếng hát của Tiểu Đồ thu hút đứng yên tại chỗ, tiếng gầm thét đau đớn như lật tung cả nóc của khu nội trú.
Các sinh viên hết hồn chim én, họ hoàn toàn không thể ngờ, chơi vậy mà cũng được nữa?
Vốn dĩ, buổi đêm tối mịt vô cùng bất lợi cho việc tác chiến của các sinh viên, mắt của đám quái vật này lớn y như quả bóng bàn vậy, chắc chắn năng lực nhìn trong tối rất mạnh.
Trong bóng tối, mọi người rất khó tránh được tấn công của chúng, còn có thể sẽ ngộ thương bạn học vô tội.
Nhưng cuộc sống thì không giống cuộc đời, bây giờ mọi người đã hợp tác thành công sửa mạch điện, khu nội trú có điện trở lại, hơn nữa bạn học khoa Vật Lý còn dúng ánh sáng chói mù mắt đám quái vật?
Các thí sinh mắt sáng như sao, còn đám quái vật lại bị mù tập thể.
Nghiệp quật không chừa một ai, chiêu này dữ quá đi mất!
Mọi người nhao nhao giơ ngón cái với Việt Tinh Văn: "Anh giai bá quá!"
Việt Tinh Văn vội nói: "Chuyển vị trí sang hành lang bên trái."
Dù ban đầu vì có người chỉ huy khi mọi người hoảng loạn, mọi người mới tạm thời nghe theo Việt Tinh Văn.
Nhưng bây giờ, mọi người lại vô cùng tin tưởng lời nói của bạn Việt Tinh Văn.
Tần Lộ lập tức điều khiển mảng kiến tạo, di chuyển mọi người sang hành lang bên trái.
Việt Tinh Văn bình tĩnh nhìn Tần Lộ: "Tiếp tục đi, góc phải dưới — vòng ra sau."
Tần Lộ gật đầu, nhanh chóng thao tác trên quả địa cầu, "Mảng Châu Phi, mảng Nam Cực, thay đổi vị trí!"
Hành lang khu bên trái lại đổi chỗ cho góc phải dưới, đám quái vật bị robot Tiểu Đồ tập trung lại ở hành lang bên phải, mọi người vòng một vòng lớn trong khu nội trú, chớp mắt đã vòng ra sau lưng đám quái vật.
Việt Tinh Văn hít sâu: "Tranh thủ thời gian gϊếŧ từng con một! Không gian trên hành lang có hạn, khoa Hóa lên trước!"
Chàng trai mảnh khảnh khoa Hóa vẫn luôn ôm vùng ngực, môi trắng bệch không còn sắc máu, có lẽ vốn dĩ thể chất cậu ta đã không khỏe, bệnh tim cũng nghiêm trọng hơn những người khác.
Nghe cậu nói vậy, cậu ta cắn răng, khẽ nói: "Mọi người lùi lại, dính acid sẽ bị thương!"
Các cô gái vừa nghe "acid" đã nháo nhào cách xa cậu ta năm mét, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh cũng cẩn thận lùi lại phía sau.
Chàng trai giơ tay phải lên, chất lỏng trong suốt chảy ra từ lòng bàn tay, sau đó, chất lỏng đó nhanh chóng tụ lại thành một cột nước, tựa như vòi nước được vặn ra, mạnh mẽ trút về phía lũ quái vật!
"Acid" bản cường hóa của khoa Hóa có tính ăn mòn siêu mạnh, khiến đám quái vật phải gào lên the thé!
Sự đáng sợ của acid khiến mọi người phải trợn mắt — Dường như trong khoảnh khắc, thân thể của những quái vật đó bị ăn mòn đến bốc khói xì xèo, cả xương hai tay, hai chân chúng cũng bị ăn mòn, chảy thành một vũng máu?!
Tim Việt Tinh Văn đập thình thịch.
Cũng may từ đầu cậu đã đứng ra, thể hiện lập trường "chung tay hợp tác", nếu không thì, mọi người mệnh ai nấy đánh, đúng là làm khó nhau, chắc chắn mọi người sẽ tàn sát lẫn nhau trong bóng tối, ngộ thương bạn học.
Acid cường hóa này dính vào người đồng đội, hậu quả khó thể tưởng tượng, còn kinh khủng hơn cả "nước hóa thi" trong mấy bộ phim võ hiệp!
Cậu sinh viên khoa Hóa điều khiển acid, bản thân không bị ảnh hưởng chút nào, tay cậu ta như hóa thành bình đựng acid, sau khi phun acid xong, thu tay lại, bàn tay vẫn trắng trẻo trơn láng như cũ, không có dấu vết bị ăn mòn nào.
Cậu ta tái mặt lùi lại, khẽ nói: "Tôi dùng hết acid rồi."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Được rồi, còn lại giao cho chúng tôi."
Cậu và Lưu Chiếu Thanh nhìn nhau, sóng vai bước lên.
Mặc dù hai người chưa phối hợp nhiều, nhưng vừa rồi khi chạy thoát khỏi phòng bệnh, một người dùng từ điển choảng đầu, một người dùng dao phẫu thuật đâm tim, cho dù điểm yếu của đám quái vật là vùng đầu hay tim, một người đập đầu một người đâm tim, chắc chắn đám quái vật phải chết!
Nên là, mọi người được chứng kiến một cảnh vô cùng nhiệt huyết...
Cuốn từ điển trong tay Việt Tinh Văn bay đi như gió, từ điển nặng nề đập cái "bụp" trúng đầu một con quái vật.
Dao phẫu thuật của Lưu Chiếu Thanh bay ngay phía sau, nhanh chóng đâm qua tim nó, khiến con quái vật rầm rầm ngã xuống!
Hai người thu vũ khí lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Khắp hành lang chảy đầy máu, acid của sinh viên khoa Hóa có hạn, chỉ thiêu chảy được ba con quái vật, còn hơn mười con phải giải quyết bằng phương thức "tấn công vật lý" thô bạo đơn giản của họ, nhưng bọn họ đã không còn tâm trí để sợ hãi nữa rồi.
Bởi vì họ không có đường lui.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh sóng vai tiến lên.
Người máy của Kha Thiếu Bân hát hết công suất, đám quái vật không còn bị khống chế, đồng loạt gầm lên quay đầu xông về phía họ!
Bọn chúng đã mù, bắt đầu tấn công loạn xạ, mấy khúc xương trắng nhởn vung khắp nơi, Việt Tinh Văn quét mắt quanh hành lang, nhanh chóng nhận định: "Còn lại mười ba con."
Lưu Chiếu Thanh nghiến răng, "Gϊếŧ hết!"
Việt Tinh Văn lập tức theo sau, hai người phối hợp ném từ điển, phi dao, đến lúc này, những bạn học khác mới phát hiện — Hóa ra năng lực tác chiến của đội Dao Bếp mới là mạnh! Dù sao từ điển và dao phẫu thuật cũng không có thời gian cooldown, cũng không bị hạn chế số lượng, hai người họ có thể triệu hồi nhiều lần, không bao giờ hết, không cần nghỉ ngơi.
Lưu Tiêu Tiêu ngây ngẩn nhìn bóng người ngầu đét của Việt Tinh Văn: "Lần đầu tiên tôi thấy dùng từ điển đánh quái..."
Cù Vi Vi bên cạnh cô run rẩy nói: "Nhìn thôi cũng rất đau."
Dù sao trông cuốn từ điển đó rất dày, rất nặng, cầm thôi đã thấy tốn sức rồi.
Việt Tinh Văn còn luôn đập chính xác vào đầu nó, âm thanh "bụp bụp" không ngừng vang lên, đập cho óc đám quái vật văng ra tung tóe.
Dao phẫu thuật của Lưu Chiếu Thanh cũng rất ngầu, anh ta phóng ra từng chiếc từng chiếc, rồi thu lại, rồi lại phóng ra, mặc dù tỷ lệ chính xác còn cần nâng cao, thỉnh thoảng vẫn đâm trượt sang những chỗ như bả vai của chúng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, kiểu gì cũng có nhát đâm trúng chỗ hiểm!
Hai người liên thủ, nhanh chóng giải quyết bốn con quái vật.
Việt Tinh Văn thấp giọng đếm: "9 con."
Lưu Chiếu Thanh: "8 con."
Ngay lúc này, có một con quái vật đã knock out, bỗng như bật mồ sống dậy mà bò lên sau lưng hai người, bộ vuốt sắc bén của nó vồ thẳng tới sau gáy Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh!
Các bạn học đứng nhìn ở phía xa suýt nữa tim ngừng đập, Kha Thiếu Bân hoảng hốt hét: "Cẩn thận..."
Cô gái với mái tóc suôn dài ra tay rất dứt khoát, cô ném một bình thuốc về phía con quái vật kia: "Thuốc gây tê Lidocaine[51]."
Vừa dứt lời, con quái vật kia đã lại bị thuốc gây tê đánh hạ.
Lưu Chiếu Thanh nghe tiếng động, không kịp quay đầu, chỉ cao giọng nói: "Cảm ơn đàn em."
Cô gái tái mặt: "Không có gì, hai anh cẩn thận đó!"
Còn lại tám con quái vật, Trâu Vũ Hàng khoa Vật Lý thấy vậy cũng xông qua, anh ta ném cực N của nam châm tới tận cuối hành lang, còn cực S thì ném ra sau lưng ba con quái vật, sức hút khổng lồ giữa hai đầu nam châm lập tức kéo ba con quái vật tới cuối hành lang!
Áp lực của Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh được giảm đi nhiều.
Hai người nhanh chóng phối hợp xử lý hai con quái vật bên cạnh, con số mà Việt Tinh Văn đọc lên cũng ngày càng nhỏ: "6 con...!4 con."
Mấy con quái vật bị Trâu Vũ Hàng hút đi, cũng bị đóng đinh trên tường bởi những nhát dao bay liên tiếp của Lưu Chiếu Thanh!
Việt Tinh Văn: "Một con cuối cùng...!Xong rồi."
Cậu vừa dứt lời, tầm nhìn trước mắt chợt tối sầm, thân thể lảo đảo, sắp ngã xuống tới nơi, Kha Thiếu Bân hốt hoảng rảo bước tới đỡ cậu: "Tinh Văn! Không sao chứ?"
Vận động mạnh khiến nhịp tim của Việt Tinh Văn tăng vọt lên, như thể sắp nổ tung.
Cậu ấn mạnh lên vùng ngực trái, mặt trắng như tờ giấy, mọi người xung quanh lập tức vây lấy cậu: "Bạn Tinh Văn?" "Cậu sao thế, không phải tái phát bệnh tim đấy chứ?"
Việt Tinh Văn không trả lời, Lưu Chiếu Thanh cũng đang tái mặt gập eo, có thể thấy là rất khó chịu.
Hai người họ dốc sức nhiều nhất, đám quái vật lúc sau dường như nhờ cả vào hai người dùng từ điển và dao phẫu thuật giải quyết, thể lực tiêu hao quá nhiều, rõ ràng vận động mạnh đã khiến bệnh tim của họ tái phát.
Cô gái học gây tê vội nói: "Mau tìm một chỗ, cho họ nằm thẳng trên sàn nghỉ ngơi!"
Mấy chàng trai khác nghe vậy, nhanh chóng dìu Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh đến quầy y tá sạch sẽ, hai người nằm xuống nghỉ ngơi một lát, sắc mặt dần dần khá hơn.
Việt Tinh Văn mở mắt, nhìn các bạn đang vây quanh lo lắng nhìn cậu, cậu mỉm cười, nói: "Yên tâm, chưa dễ ngỏm vậy đâu."
Lưu Chiếu Thanh khẽ chửi: "ĐM, bình thường ông đây đánh bốn trận bóng rổ cũng không mệt thế này, bệnh tim đúng là chết dở."
Mắt mấy cô gái đều đỏ ửng: "Các cậu không sao là được rồi!" "Đừng nói gì hết, nghỉ đi đã."
Việt Tinh Văn từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn khu nội trú lộn xộn sau cuộc đại chiến.
Đống xương cốt trắng nhởn lẫn trong vũng máu, ập thẳng vào mắt thật sự khiến họ thấy buồn nôn.
May mà xử hết đám quái vật rồi.
Cậu thu tầm nhìn lại, nhìn sang mọi người: "Mọi người ổn hết chứ?"
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
Thật ra, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh mới là chật vật nhất, hai người bắt tay nhau xử gọn nhiều quái vật thế kia, khắp người, trên mặt, đều dính đầy máu.
So ra thì, những bạn học khác đứng cách họ khá xa, trừ sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, nhịp tim hơi loạn ra thì, quần áo của họ đều vẫn sạch sẽ.
Lưu Tiêu Tiêu cay mũi, cúi đầu nói: "Cảm ơn các anh..."
Trâu Vũ Hàng cũng đi qua, vỗ vai Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh: "Bro, cảm ơn nhá.
Bá lắm đó."
Sắc mặt Việt Tinh Văn trắng bệch, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười, "Không cần cảm ơn.
Không có các cậu tôi cũng không sống nổi, đừng quên hôm nay mới là ngày đầu tiên, nếu ngày đầu tiên đã có người hy sinh, thì chúng ta sẽ yếu đi rất nhiều.
Bốn ngày tiếp theo, nếu lại có trường thi nửa đêm thì sao? Cho nên, trên góc độ nào đó, tôi cũng đang mượn sức mạnh của mọi người để thuận lợi vượt ải."
Dù sao cũng cần có người đứng ra.
Nếu mọi người đều như rắn mất đầu, đánh bừa cả trận, tạo ra thương vong trong số họ, những ngày tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn.
Việt Tinh Văn hoàn toàn không có tấm lòng vàng muốn cứu hết tất cả, cậu chỉ dựa theo năng lực của đoàn đội này hiện tại, nghĩ ra một phương án vượt ải tốt nhất — Hợp tác cùng có lợi, có gì không tốt đâu?
Lưu Chiếu Thanh cười ha ha: "Tốt lắm, coi như hôm nay mọi người đồng lòng chung sức vượt ải khó, ai cũng phát huy được ưu điểm của mình.
Tôi phát hiện, thi cử kiểu này, vui hơn một mình ngồi làm đề trong phòng thi nhiều!"
Mọi người cũng vui vẻ cười: "Cảm giác như tổ đội đánh phó bản vậy."
"Khoa Địa Lý ngầu dữ, lần đầu tôi được trải nghiệm dịch chuyển tức thời đó!"
"Dao phẫu thuật của đàn anh Lưu vẫn đỉnh hơn, trước đây tôi thích "Tiểu Lý Phi Đao" của Cổ Long nhất, đàn anh luyện thêm chút nữa, là mở được một môn phái tuyệt học trên giang hồ đó, gọi là Tiểu Lưu Phi Đao!"
"Từ điển của Tinh Văn dữ dội quá, bị phang một nhát chắc não sang chấn luôn."
"Phải rồi, còn một người có công lớn nữa, bạn người máy Tiểu Đồ của chúng ta đâu?"
Nghe được câu này, Kha Thiếu Bân lập tức mở bàn tay gọi Tiểu Đồ ra, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Đồ, cậu cười nói: "Bây giờ nó mới cấp một, chỉ biết hát "Kìa con bướm vàng" thôi, mong là sau này nó sẽ mạnh hơn."
Tiểu Đồ như nghe hiểu lời cậu, đèn trên đầu chớp nháy: "Được ạ chủ nhân, Tiểu Đồ sẽ trở nên mạnh mẽ."
"..." Mọi người đều bị nó chọc cười.
Mọi người cố gắng không nhìn sang hành lang đáng sợ tanh mùi máu, nói chuyện với nhau, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.
Sắc mặt của Việt Tinh Văn cũng khá hơn, cậu chậm rãi vịn tường đứng dậy.
Ngay lúc này, tiếng máy móc lạnh lẽo quen thuộc lại vang lên trong tai mỗi người: "Bài thi đêm kết thúc, số người tử vong: 0.
Các bạn học nghỉ ngơi, chuẩn bị cho bài thi ngày mai."
Nghe thấy số người tử vong bằng không, mọi người đều thấy mũi mình xon xót.
Nếu không phải có người đứng ra vào lúc quan trọng, bình tĩnh chỉ huy, cuộc chiến vừa rồi sẽ loạn đến mức nào?
Mọi người hoảng sợ chạy bừa trong bóng tối, sau đó tái phát bệnh tim bị đám quái vật xé thành thịt vụn? Hay là trong lúc hoảng loạn, khoa Hóa văng acid khắp nơi làm người khác bị thương, sinh viên khoa Vật Lý dùng cầu ánh sáng vô tình làm các bạn bị mù? Thậm chí có người ngã xuống, bị những bạn học khác dẫm chết tại chỗ?
Những cảnh tượng còn đáng sợ hơn địa ngục này, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến người ta rùng mình.
Cũng may trong mười người họ có một Việt Tinh Văn vô cùng bình tĩnh đứng ra.
Mọi người đều cảm kích nhìn Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn điềm tĩnh nói: "Đừng lơ là vội, về nghỉ ngơi tử tế, mai gặp lại."
Mọi người nhao nhao chào Việt Tinh Văn: "Ngủ ngon nha Tinh Văn, nghỉ ngơi cho khỏe!" "Bro, các cậu nghỉ ngơi tử tế vào đó nha, về ngủ một giấc cho đã đi!" "Hẹn gặp lại ngày mai!" "Cảm ơn mọi người, mai gặp nha!".