Thoát Khỏi Thư Viện


Trước mắt cậu là một hành lang trống trải tối đen, chỉ có một nguồn sáng ở cuối hành lang.

Việt Tinh Văn thả nhẹ bước chân đi về phía đó, bước đến cạnh cánh cửa chỗ nguồn sáng, trên đỉnh đầu cậu xuất hiện một tấm bảng trong suốt, bên trên là tin tức về chương trình học.
——
Môn bắt buộc học viện y khoa: Thoát khỏi phòng thí nghiệm
Giới hạn: Một người
Học phần: 2 đơn vị
Mô tả chương trình học: Bạn là một bác sĩ thực tập sắp bước vào phòng thí nghiệm thần bí của học viện y khoa, đây là nơi dùng để thực nghiệm lâm sàng trên động vật.

Kỳ quái chính là không biết bắt đầu từ khi nào, phòng thí nghiệm động vật dường như trở nên không bình thường.

Thời gian yêu cầu: 30 phút kể từ lúc bước vào đến khi thoát khỏi phòng thí nghiệm.

Câu hỏi phụ: Tìm ra loại thuốc làm cho động vật biến dị và mang khỏi phòng thí nghiệm.

Hoàn thành câu hỏi phụ, +20 điểm trong tổng điểm.

Từng dòng chữ nhanh chóng lướt qua trước mắt.

Câu hỏi phụ sao? Trong đề kiểm tra xuất hiện câu hỏi phụ cũng không hiếm thấy, câu hỏi phụ trong trò chơi này chắc giống như nhiệm vụ ẩn trên các game online, hoàn thành sẽ có phần thưởng thêm, không làm cũng không ảnh hưởng đến việc qua cửa.

Hoàn thành câu hỏi phụ được +20 điểm, nhân với 2 đơn vị học phần là có thể thêm được 40 điểm tích lũy.

Thịt muỗi cũng là thịt nha, loại nhiệm vụ ẩn này có thể làm thì nên cố gắng hoàn thành.

Việt Tinh Văn hạ quyết tâm, đẩy cánh cửa có đề "phòng thí nghiệm lâm sàng" trước mặt ra.

Lúc cậu bước vào phòng thí nghiệm, áo lông trên người cậu biến mất, thay bằng một cái áo khoác trắng mới tinh, trên ngực trái còn có tên: "Bác sĩ thực tập: Việt Tinh Văn".

Hệ thống thư viện này còn có thể tùy ý thay đổi quần áo của mình à?
Việt Tinh Văn đã đổi áo khoác trắng liền hoảng sợ, có lẽ lời của giáo viên thư viện: "Thi trượt ở đây, trong hiện thực bạn cũng sẽ bị giết" cũng không phải là nói giỡn -- cậu thật sự rất xui xẻo bị kéo vào một "Trò chơi sinh tồn phiên bản live-action" vô cùng ly kỳ.

Trên tấm bảng lơ lửng xuất hiện 【30:00】 đếm ngược, Việt Tinh Văn nắm chặt nắm tay, bước nhanh về phía trước.

Bóng đèn dây tóc trên đầu gần như sắp hỏng rồi, phát ra âm thanh "xẹt xẹt", lúc sáng lúc tối làm không khí trong phòng thí nghiệm càng trở nên quỷ dị.

Đây chắc là văn phòng của bác sĩ, có hai cái bàn, ghế tựa và hai cái máy tính.

Máy tính đang tắt, Việt Tinh Văn thử bật lên —— hai cái đều cài đặt mật mã, không thể đăng nhập vào desktop.

Nếu cậu là sinh viên hệ máy tính không chừng sẽ có thể cố gắng phá giải hệ thống, nhưng cậu chỉ là một sinh viên hệ tiếng Trung, không hiểu gì về hệ thống máy tính, vẫn là không nên lãng phí thời gian.


Việt Tinh Văn xoay người tìm kiếm manh mối khác.

Cậu kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, thấy rất nhiều số liệu ghi chú thực nghiệm, mấy số liệu rậm rạp đó cậu không thể nào hiểu nổi.

Việt Tinh Văn đóng ngăn kéo lại, tiếp tục tìm kiếm.

Cậu ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát bên dưới bàn, phát hiện trong một góc bị cái ghế ngăn cản có một quyển vở, Việt Tinh Văn cố gắng rút nó ra, bên trên có một chút vết máu, dòng chữ trên bìa đề: "Nhật ký phòng thí nghiệm".

"Ngày 10 Tháng 7, trời nắng.

Hôm nay cùng các đàn anh đàn chị vào phòng thí nghiệm mới, phải làm thí nghiệm liên tục trong ba tháng.

Sau khi hoàn thanh, chúng tôi có thể viết luận văn.

Đề tài nghiên cứu lần này có ý nghĩa rất lớn, nói không chừng có thể được xuất bản trong vài quyển tạp chí khoa học.

Thầy hướng dẫn nói đã giúp chúng tôi xin được 200.000 phí nghiên cứu, quá đã".

- -
"Ngày 14 Tháng 7, trời âm u.

Đàn anh mua một đám động vật thí nghiệm, đám thỏ con thật là đáng yêu".

- -
"Ngày 27 Tháng 8, mưa nhỏ.

Giai đoạn một của thí nghiệm hoàn thành rất thuận lợi, mỗi ngày đều quan sát đám động vật, loại thuốc mới được tiêm vào, không biết sẽ sinh ra phản ứng gì".

- -
"Ngày 1 Tháng 9, mưa to.

Tình huống hình như không đúng, tôi hơi sợ rồi.

Sáng nay lúc kiểm tra phòng thí nghiệm, phát hiện vài con đã chết.

Mấy đàn anh đàn chị cùng nhau xử lý xác bọn chúng, còn nói với tôi rằng thể chất động vật không giống nhau, có loài không thể chịu được tác dụng của thuốc mới, không cần phải lo lắng.

Trước mắt tỉ lệ tử vong còn chưa đến 5%, có thể tiếp tục quan sát".

Lại lật tiếp vài trang, Việt Tinh Văn phát hiện trong nhất ký xuất hiện một mảng vết máu lớn.


Người viết nhật ký chắc là rất hoảng loạn, chữ viết rất qua loa, phần lớn đều bị vết máu che phủ, có thể nhìn rõ mấy chữ, hình như là: "Đàn anh....!Điên....!Khắp nơi đều là máu.....!Tôi phải rời khỏi nơi này ——"
Phía sau chữ "này" là một vết mực màu đen thật dài cắt qua toàn bộ trang giấy.

Việt Tinh Văn cau mày, thả lại quyển sổ nhật ký lên bàn.

Manh mối trong nhật ký không nhiều lắm, nhưng có thể đoán trong phòng thí nghiệm này có một số lượng lớn động vật, cùng với ít nhất là ba nhân viên nghiên cứu của học viện y khoa.

Giả sử động vật biến dị trong phòng thí nghiệm có ảnh hưởng đến con người, rất có thể trong quá trình trốn khỏi đây sẽ gặp ba "boss" đã biến dị này không?
Việt Tinh Văn tiếp tục tìm kiếm trên bàn làm việc, không có phát hiện thêm điều gì.

Cậu đành phải đi tiếp.

Phía trước có một cánh cửa bằng kim loại, toàn thân Việt Tinh Văn đề phòng, nhẹ nhàng kéo quyển từ điển thành ngữ trong lòng bàn tay, đẩy cánh cửa kia ra ——
Bên tai truyền đến tiếng "chít chít" hết lần này đến lần khác, âm thành bén nhọn chói tai khiến da đầu cậu suýt chút nữa nổ tung!
Việt Tinh Văn tập trung nhìn vào, chỉ thấy hai bên phòng thí nghiệm này đều là lồng sắt, trong mỗi lồng chứa một con chuột thí nghiệm thật lớn.

Bọn chúng có vẻ sợ hãi chạy tới chạy lui trong lồng.

Khay thức ăn và nước uống trong lồng đều bị đánh đổ, bọn chúng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng vì bị nhốt trong lồng mà không thể chạy thoát.

Trên rất nhiều lồng sắt có vết máu loang lổ, chắc là do bọn chuột thí nghiệm này để lại trong lúc điên cuồng đâm đầu vào lồng.

Toàn bộ phòng thí nghiệm có hơn một trăm con chuột, Việt Tinh Văn cau mày, bước nhanh qua lối đi giữa mấy cái lồng, đám chuột hai bên nhìn chằm chằm cậu kêu không ngừng, làm lông tơ toàn thân cậu đều dựng hết cả lên.

Chương trình học của học viện y thật con mẹ nó biến thái!
Nhóm sinh viên y này chắc là quen với việc dùng chuột làm thí nghiệm, nhưng với sinh viên các chuyên ngành khác, trong lúc nhất thời thật sự rất khó để thích ứng được.

Hai thứ thị giác và thính giác đánh úp vào, người sợ chuột đi vào phòng thí nghiệm này không chừng sợ tới mức chân đều mềm nhũn.

Còn may là mấy cái lồng sắt này đều có khóa, cho dù đám chuột có hung hãn hay sợ hãi cũng chỉ có thể chạy loạn trong lòng.

Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu mấy cái lồng này đều bị mở ra, đám chuột này chen chúc thì sẽ là cảnh tượng gì....!
【 Thời Gian đếm ngược 28:30 】
Việt Tinh Văn nhìn đồng hồ đếm ngược trên đầu, nhanh chóng đẩy cánh cửa tiếp theo ở cuối phòng thí nghiệm ra.

—— Mùi tanh tưởi nồng đậm xộc thẳng vào mặt, hình ảnh đập vào mắt làm tim cậu suýt chút nữa thì ngừng đập!
Đệt! Cái gì nói tới là tới, lồng sắt trong phòng thí nghiệm này tất cả đều bị mở ra!
Toàn bộ phòng thí nghiệm đều là xác thỏ, mấy con thỏ đã chết nằm la liệt trên mặt đất, phần lớn bị mổ bụng, trên bộ lông trắng tinh còn dính đầy vết máu rất chói mắt.

Mà mấy chục con thỏ chưa chết hai mắt đỏ như máu làm người ta phải sợ hãi, chúng nó đang điên cuồng cắn xé thi thể của đồng loại!

Cửa lồng sắt đều bị mở, bọn chúng kéo xác đồng loại chạy loạn khắp nơi, toàn bộ phòng thí nghiệm vô cùng hỗn độn, con đường ở giữa cũng đều là một bãi xác chết, lông thỏ và máu.

Trong nháy mắt Việt Tinh Văn mở cửa ra, đám thỏ giống như ngửi được mùi hương gì hấp dẫn, động tác đồng loạt dựng tai lên, quay đầu nhìn về phía cậu ——
Đối diện với vô số mắt thỏ đỏ như máu, trong lòng Việt Tinh Văn biết là không ổn, vội vàng nhanh chân lấy tốc độ chạy một trăm mét mà chạy như điên về phía cuối phòng thí nghiệm!
Trên mặt đất đều là máu cậu cũng không rảnh mà để ý.

Cái phòng thí nghiệm kỳ quái này rất không đúng, các con vật giống như phát điên, lỡ mà bị cắn bị thương, nói không chừng cậu cũng sẽ bị nhiễm loại bệnh kỳ lạ này.

Việt Tinh Văn chạy rất nhanh, sau khi đám thỏ kịp phản ứng liền lập tức kêu lên, kết bè kết lũ mà đuổi theo phía sau cậu!
Mùi hôi thối trong phòng ập vào mặt làm dạ dày Việt Tinh Văn một trận ghê tởm, cậu cố nén ý muốn nôn mửa mà chạy như bay về phía trước.

Đám thỏ kêu gào phía sau làm da đầu Việt Tinh Văn tê dại, giống như chỉ cần chạy chậm một bước sẽ bị đám thỏ vây quanh cắn xé thành thịt nát.

Cậu chỉ là một sinh viên khoa Văn học, thật là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thỏ như vậy.

Mấy con thỏ nhỏ lông xù xù, ăn cà rốt rất đáng yêu trong tưởng tượng bây giờ biến thành một đám zombie thỏ điên cuồng đuổi theo cậu và ăn thịt đồng loại!
Qua lần này, cậu không chừng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý với loài động vật như "thỏ" kiểu này....!
Việt Tinh Văn dù sao cũng là thân cao chân dài, chạy nhanh hơn so với đám thỏ con chân ngắn.

Không đến nửa phút cậu đã chạy đến cuối phòng thí nghiệm, dứt khoát đẩy cánh cửa kim loại ra.

Sau khi bước vào liền lập tức trở tay đóng cửa lại, đám thỏ điên đuổi phía sau cậu "ầm" một tiếng đúng vào, bị chặn lại phía sau cánh cửa.

Bên tai còn truyền đến tiếng đám thỏ con dùng móng vuốt cào cửa, âm thanh như tiếng móng tay cào trên bảng đen làm người ta ê cả răng.

Việt Tinh Văn dựa vào cánh cửa kim loại hổn hển thở lấy hơi.

Cậu nhìn về phía trước, phát hiện mình bước vào phòng để dụng cụ thí nghiệm.

Dụng cụ bằng kim loại trên bàn dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lạnh băng.

Cậu cũng không biết được mấy loại dụng cụ này của học viện y, nhưng cậu thấy rõ ràng trên bàn giải phẫu, phía trên còn đặt một cái xác thỏ, bên cạnh có mấy dụng cụ phẫu thuật dính máu như dao, nhíp và kéo.

Việt Tinh Văn nhớ tới "câu hỏi phụ" trong chương trình học —— yêu cầu cậu tìm được loại thuốc khiến cho động vật biến dị.

Nghiên cứu viên không có khả năng để thuốc ở chỗ mấy động vật thí nghiệm, thuốc và động vật trong phòng thí nghiệm chắc chắn phải được đặt riêng, cho nên khả năng rất lớn là đáp án được đặt trong phòng dụng cụ này.

Việt Tinh Văn hít thật sâu, tay chân nhanh chóng tìm kiếm trong phòng đặt dụng cụ.

Cậu rất nhanh tìm thấy một tủ đông chứa thuốc trong góc, kéo cánh cửa tủ, khí lạnh ập vào mặt khiến Việt Tinh Văn nhịn không được hắt xì một cái.

Cậu nín thở nhìn kỹ đống thuốc trong tủ.

Ở đây có rất nhiều loại thuốc, trong ống nghiệm chứa chất lỏng trong suốt, còn có mấy loại thuốc thử xanh xanh đỏ đỏ, bên trên có dán nhãn, cái gì mà "thuốc kích thích tế bào", "Thuốc ức chế miễn dịch", "Kháng sinh cephalosporin"....!
Loại thuốc nào làm cho động vật bị biến dị đây? Bảo sinh viên khoa Văn học đi tìm thuốc, này là đang chơi nhau à?
Thời gian đếm ngược còn 25 phút, Việt Tinh Văn quyết định tìm lại thật kỹ xem sao.

Cậu cảm thấy thuốc ở tầng trên tủ đông không phải là đáp án chính xác.


Cậu cúi người nhìn xuống phía dưới, liền tinh mắt phát hiện tầng dưới cùng có một ống nghiệm thủy tinh trong suốt, phía trên dán nhãn "Kháng sinh đặc trị EBEoV-II loại mới".

Tên này không giống bình thường, còn là tiếng Anh.

Việt Tinh Văn nhìn không hiểu đây là loại bệnh gì, nhưng trong tiềm thức cậu luôn cảm thấy loại thuốc này có vấn đề.

Theo hiểu biết ít ỏi của cậu, thực nghiệm lâm sàng thường là thí nghiệm các loại thuốc trên động vật trước, xác định có thể chữa khỏi bệnh trên động vật, và không có tác dụng phụ thì sau đó mới có thể tìm người tình nguyện để thí nghiệm thuốc trên con người.

Phòng thí nghiệm kỳ quái này, đám chuột và thỏ đều nóng nảy sợ hãi, nhân viên nghiên cứu chắc chắn đã tiêm thứ gì đó vào người bọn nó, để bọn nó nhiễm loại bệnh nào đó, sau đó lại tiêm thuốc điều trị, kết quả thuốc điều trị phát sinh ra tác dụng phụ làm cho động vật biến dị.

Trong nhật ký vừa rồi cũng có nhắc tới mấy chữ "Thuốc loại mới".

Kháng sinh đặc trị EBEoV-II loại mới, chính là mày!
Việt Tinh Văn không do dự thêm, lấy lọ thuốc bỏ vào túi.

Dù sao cũng là câu hỏi phụ, làm sai cũng không ảnh hưởng gì.

Cậu đóng tủ đông lại, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Cuối phòng chứa dụng cụ vẫn là một cánh cửa, bên cạnh đặt một cái thùng rác, bên trên nắp có dấu chấm than thật to và dòng chữ "Thùng chứa rác lây nhiễm", bên cạnh còn có một cái chổi, cây lau nhà và thùng nước để vệ sinh.

Trong thùng rác có rất nhiều thi thể động vật ghê tởm, Việt Tinh Văn dời tầm mắt đi, tay phải xách cái chổi lên.

Vượt qua phòng có đám chuột và thỏ, vào phòng để dụng cụ, hơn nữa còn tìm được thuốc trong câu hỏi phụ, rất nhiều người sẽ cho rằng đề kiểm tra của chương trình học này sắp kết thúc —— vì trong lúc kiểm tra thì câu hỏi phụ đều được làm cuối cùng.

Nhưng thời gian đếm ngược còn 20 phút, Việt Tinh Văn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Cậu nắm chặt cái chổi, đẩy cánh cửa tiếp theo.

Sau đó, lông tơ trên lưng cậu đột nhiên dựng thẳng cả lên ——
Phòng thí nghiệm thứ ba còn khủng bố hơn hai cái trước.

Là khỉ, một đám khỉ điên toàn thân đều là máu, hai mắt đỏ ngầu đang điên cuồng gào thét!
Bọn nó tán loạn khắp nơi, cắn xé nhau, kêu gào ồn ào bén nhọn đến đinh tai nhức óc.

Trong phòng thí nghiệm không có chỗ chơi đánh đu nên bọn nó bò dọc theo lồng sắt.

Khả năng leo trèo của loài khỉ vốn đã rất tốt, sau khi biến dị thì cả đám đều thành spider man có thể vượt nóc băng tường, treo đầy bốn phía.

Có một con khỉ bò trên nóc nhà, Việt Tinh Văn vừa vào cửa thì bỗng nhiên nó dùng hai chân móc vào đen treo trên móc, kêu khẹt khẹt, vươn móng vuốt bén nhọn đột ngột nhào về phía Việt Tinh Văn ——
Móng vuốt đỏ rực trực tiếp cào tới, sống lưng Việt Tinh Văn liền căng chặt, cậu gần như theo bản năng vung chổi lên đánh về phía đầu con khỉ biến dị kia! Con khỉ bị đánh trúng hét lên một tiếng, rụt móng vuốt trở về, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn trừng cậu.

Việt Tinh Văn giận đến mức chửi thề.

Mẹ nó, sau câu hỏi phụ lại còn có một câu hỏi lớn, tên điên nào ra đề vậy?!
# Hết Chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận