Thoát Khỏi Trái Đất

Editor: bebuoncaingot.

Lúc tiến vào lĩnh vực tổng cộng có chín người, thời điểm đi ra chỉ còn lại bốn người, ai nấy đều bị thương. Nghiêm trọng nhất là Lộ Tầm Nhất, nhìn là biết một đường này hắn trải qua không được suôn sẻ.

Phùng Nghĩa Từ hướng về phía sân ga ngồi xổm:"Chờ đi! Một chút nữa xe buýt đến liền à."

Mễ Lạc còn không kịp mở miệng dò hỏi lúc này nên làm gì thì đã nhận được câu trả lời.

Lộ Tầm Nhất bổ sung:"Mỗi lần đi ra từ lĩnh vực vong linh, xe buýt đều sẽ đưa du khách đến khu vực nghỉ ngơi phụ cận chỉnh đốn lại."

Sân ga bên ngoài vừa sáng đèn, xe buýt cũng đã tới. Phùng Nghĩa Từ và Lộ Tầm Nhất bước lên xe cùng nhau, Mễ Lạc đang muốn ôm Đường Nghiên Tâm thì bị cô từ chối. Không ngồi cùng ba người ở phía sau, Đường Nghiên Tâm ngồi bên cạnh tài xế. Từ lúc bắt đầu lên xe đã thân thiết lôi kéo tài xế tiên sinh làm quen.

Mễ Lạc:"Đường Đường cũng là người mới, em ấy không hiếu kỳ ư? Hơn nữa các tài xế đều có vài phần hung bạo, em ấy một chút cũng không sợ hãi..."

"Đại khái là được tài xế cứu nên Đường Đường rất thân cận đối với tài xế tiên sinh."

Lộ Tầm Nhất cười nói:"Cô trực tiếp ở khu an toàn báo danh tham gia 《 kế hoạch 》, sẽ có xe buýt đem cô đến khu ăn mòn. Cô cũng biết thời gian và không gian ở khu ăn mòn đều rất hỗn loạn, ở loại địa phương này những người bạn ngoài hành tinh rất khó để điều người đến xây dựng trạm cứu trợ, đường đi không dễ dàng chút nào. Mỗi một chặng đường đều có vong linh chặn đường, không thể tránh khỏi, tựa như chúng ta đi đường dài cũng sẽ bắt gặp vài con sông, ngọn núi. Nếu gặp phải núi cao còn có thể đi đường hầm, gặp phải sông có thể đi vòng qua nhưng đụng phải vong linh thì chỉ có thể dựa vào du khách. Nghe nói cho dù là kỹ thuật ngoài hành tinh, đối với loại địa phương như lĩnh vực vong linh cũng không có biện pháp. Sau khi chở người báo danh đến khu an toàn gần lĩnh vực nhất, xe buýt liền sẽ đi về. Đường Đường thì không giống như vậy, sau khi khu an toàn của em ấy luân hãm thì được tài xế trong khu ăn mòn cứu ra. Lúc ấy xe buýt đang từ trạm đón người về, giống như chúng ta hiện tại, trên đường gặp được Đường Đường, chở cô bé đến khu phục vụ số 199. Bởi vậy cho dù đều là người mới, nhưng Đường Đường có hiểu biết về khu phục vụ nhiều hơn cô."

Kỳ thật mấy thứ này đều là do Lộ Tầm Nhất suy đoán... Hắn ở sân ga xe buýt khu phục vụ số 199 gặp được Đường Nghiên Tâm, nên chuyện trước đó cũng dễ đoán.

"Thì ra là vậy." Mễ Lạc gật đầu:"Sân ga lúc chúng ta vừa tiến vào lĩnh vực cùng sân ga mà chúng ta vừa mới đứng đợi xe buýt không phải là cùng một nơi?"

Lộ Tầm Nhất:"Đương nhiên không phải cùng một nơi."

Phùng Nghĩa Từ:"Cho dù rất giống nhưng xác thật không phải là một. Dọc trên đường đi tôi đã gặp qua nhiều sân ga, chữ bên ngoài và trên kiến trúc đều giống nhau như đúc. Không chỉ có như thế, bạn bè ngoài hành tinh chỉ yêu thích xây một kiểu kiến trúc như vậy. Đến cả khu phục vụ, cũng chỉ có khoảng mười mấy khu đầu có phong cách bất đồng, số khu phục vụ sau này đều từ một cái khuôn mẫu khắc ra. Con số càng nhỏ khu phục vụ càng gần trạm cứu trợ, du khách thâm niên tôi gặp qua cũng thấy vậy, dường như mọi người đều có một nhận thức chung là như vậy."

Người trầm mặc ít nói là Phùng Nghĩa Từ bỗng nhiên nói nhiều như vậy, trong lòng Lộ Tầm Nhất biết, hắn đã 'coi trọng' Mễ Lạc.

Cái 'coi trọng' này là dạng muốn cùng Mễ Lạc thành một đội.

Vốn dĩ Lộ Tầm Nhất đảm đương hướng dẫn viên du lịch cho người mới, hiện tại biết đã không cần hắn nữa, hắn mừng rỡ nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ chốc lát bên cạnh liền có động tĩnh, bà cô trên người đầy máu thở phì phò bò lên ghế, khuôn mặt xụ ra. Phát hiện hắn mở mắt, còn trừng hắn:"Nhìn cái gì mà nhìn, móc tròng mắt anh bây giờ!"


Lộ Tầm Nhất:"Vì sao lại không vui?"

Đa số thời điểm, hắn đều quên mất Đường Nghiên Tâm là một con quỷ đáng sợ, chỉ cảm thấy cô là một đứa trẻ mình cần phải bảo hộ... Chỉ có thời điểm cô ác mồm ác miệng thì hắn mới chợt nhớ ra.

Rất có ít người biết, thánh phụ Lộ Tầm Nhất đối với trẻ con không có biện pháp.

Đường Nghiên Tâm:"Tài xế không phản ứng em."

Lộ Tầm Nhất lấy ra một đồ vật sáng lấp lánh đưa cho cô:"Đem cái này đưa cho tài xế tiên sinh, hắn sẽ cùng em nói chuyện phiếm."

Đường Nghiên Tâm:"Đây là tinh tệ sao?"

Tinh tệ là tiền thông dụng của ngoại tinh (ngoài hành tinh), cũng là tiền thông dụng trong khu ăn mòn. Nhân loại ở đảo khu an toàn không dùng được cái này, Đường Nghiên Tâm thấy người khác dùng thứ này ở khu phục vụ số 199.

Lộ Tầm Nhất gật đầu:"Không sai, đây là năm tinh tệ."

Đường bán tin bán nghi Nghiên Tâm ít nhiều có hiểu biết một chút về mị lực của tiền tài, rốt cuộc cũng có một câu nói là 'tiền tài có thể sai khiến ma quỷ'. Nhưng cô cũng không biết giá trị của năm tinh tệ này, không nghĩ đến vừa đưa ra tinh tệ, sắc mặt tài xế xoay chuyển 120 độ, ôn nhu đối đãi cô, nói cô có vấn đề gì cứ việc hỏi không cần phải khách khí.

Đường Nghiên Tâm vui mừng chạy về đây, bộ dáng đáng đáng yêu yêu nói:"Anh trai, anh thật tốt!"

Lộ Tầm Nhất:"..."

Đãi ngộ này, ai chịu nổi.

Sau đó Đường Nghiên Tâm lại chạy về bên cạnh tài xế.

Tâm tình Mễ Lạc phức tạp nói:"Em gái nhỏ có tinh lực tốt nha."

Sau khi bị thương nhìn thấy cả xương cốt, cũng không thấy cô bé bị ảnh hưởng gì.


Lộ Tầm Nhất:"Năng lực thiên phú của Đường Đường rất đặc thù."

Mễ Lạc muốn hỏi đặc thù là đặc thù làm sao, hắn lại không chịu nói một câu nào.

Phía trước truyền đến tiếng ríu rít không ngừng, mọi người đều đã quen nghe được âm thanh của Đường Nghiên Tâm. Bỗng nhiên tài xế phanh gấp một cái, đánh thức ba người đang muốn ngủ ở phía sau.

Lộ Tầm Nhất vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy, tài xế nắm quần áo Đường Nghiên Tâm, mở cửa sổ muốn ném cô bé xuống xe.

Người bệnh trọng thương Lộ Tầm Nhất đáng thương lập tức thanh tỉnh, dùng số tiền lớn chuộc lại cô bạn nhỏ. Đem cô cố định ở trên chỗ ngồi, không cho cô đi chỗ tài xế.

Lộ Tầm Nhất:"Em đã nói cái gì?"

Năm cái tinh tệ cũng không thể ngăn chặn hoả khí của tài xế, nhớ tới câu 'khách hàng chính là thượng đế'... Người chính trực như Lộ Tầm Nhất cũng có chút muốn biết.

Đường Nghiên Tâm đem đầu nhìn đến nhìn lui, không thèm nhìn Lộ Tầm Nhất, cũng không nói lời nào.

Lộ Tầm Nhất:"..."

Tới khu phục vụ số 180, tài xế mang một khuôn mặt thang nhìn bốn người họ xuống xe, xong rồi hung hăng đóng cửa lại, cả người đều tràn đầy hơi thở khủng bố khiến Mễ Lạc run rẩy toàn thân.

Phùng Nghĩa Từ:"Tốt nhất là không chọc giận tài xế, rốt cuộc thì chúng nó cũng không phải con người..."

Lộ Tầm Nhất chỉ có thể cười khổ, lúc này hắn mới không chịu đựng nổi mà ngã xuống đất. Cũng may đã tới khu phục vụ, trọng thương sẽ được nhân viên trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Phùng Nghĩa Từ:"Đường Đường, em không đi cùng anh trai sao?"

Đường Nghiên Tâm:"Vết thương của em không cần thiết đi bệnh viện."

Nhất thời nội tâm Phùng Nghĩa Từ mười phần phức tạp, khi thân thể Lộ Tầm Nhất bị trọng thương còn dùng hết toàn lực tiếp được tiểu cô nương bị quăng ngã này, làm cho vết thương càng thêm nghiêm trọng. Cô thậm chí không đi theo đến bệnh viện để xác định một chút tình hình vết thương của Lộ Tầm Nhất... Như vậy cũng quá vô tâm vô phổi rồi. Cũng kể từ giờ khắc này, ý tưởng muốn kéo Đường Nghiên Tâm vào đội của Phùng Nghĩa Từ hoàn toàn biến mất. Nếu Đồng đội không có cách giao phó tín nhiệm cho nhau, so với vong linh còn đáng sợ hơn!


Lộ Tầm Nhất còn đang thắc mắc làm sao Đường Nghiên Tâm tìm được hắn trong bệnh viện, muốn cô lưu lại tin tức cho hắn trước khi vào ở khách sạn. Trong khu phục vụ không có cách nào sử dụng điện thoại hay máy truyền tin, người với người một khi mất liên kết thì rất khó để tìm đến đối phương.

Đường Nghiên Tâm không kiên nhẫn mà nghe xong, chỉ hỏi hắn một vấn đề:"Anh có còn tiền không?"

Lộ Tầm Nhất:"… Có"



Bên trong khu phục vụ có khách sạn, nói đúng ra ở khu phục vụ thì cái gì cũng có, vì nhiều sản phẩm mà ngoại tinh nhập khẩu vào, cũng có một chút đồ mà nhân loại chưa bao giờ thấy qua. Phùng Nghĩa Từ nói cho Mễ Lạc, bệnh viện trong khu phục vụ là miễn phí, nếu vết thương không phải rất nghiêm trọng thì cũng có thể đến phòng y tế của khách sạn để xử lý, tỷ như bọn họ vậy, không cần thiết phải đến bệnh viện.

Du khách kiếm được tiền chủ yếu là nhờ vào phát sóng trực tiếp, nhóm chủ bá phải cửu tử nhất sinh để qua cửa lĩnh vực, vừa mạo hiểm vừa kích thích, các người xem ở tinh tế cũng sẽ không bủn xỉn, bọn họ đều phát thưởng tinh tệ. Có thể đem tiền đã kiếm được để chi tiêu bên trong khu phục vụ.

Người mới rất khó một lần liền nổi tiếng, Mễ Lạc đáng thương, bên trong tài khoản chỉ có hai tinh tệ. Nhưng cũng không cần sốt ruột, vì cơ sở phương tiện ở khu phục vụ đa số đều miễn phí, tỷ như phòng có cấp bậc kém cỏi nhất trong khách sạn thì miễn phí, một ngày ăn ba bữa cơm miễn phí, bên trong cửa hàng mua quần áo, mỗi lần cũng được miễn phí một bộ.

Cho dù là sản phẩm cấp bậc thấp nhất, thì cũng là tinh phẩm mà nơi nhân loại ở không thể nào hưởng thụ được.

Phùng Nghĩa Từ:"Du khách ở chỗ này nhiều nhất chỉ có bảy ngày để nghỉ ngơi chỉnh đốn, vượt quá bảy ngày sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi khu phục vụ."

Sắc mặt Mễ Lạc trở nên rất khó coi:"Đuổi ra khỏi khu phục vụ là..."

"Ở thời điểm trước khi hết thời hạn, du khách cần phải rời khỏi khu phục vụ lên xe buýt. Muốn ở khu phục vụ an nhàn hưởng thụ, không muốn tiếp tục mạo hiểm thì tuyệt đối không có khả năng." Phùng Nghĩa Từ không trả lời trực tiếp vào vấn đề, chỉ nói:"Nếu không thể xác định mình có thể rời đi trước khi thời hạn kết thúc hay không, cô có thể đi qua chỗ bác sĩ tâm lý thử xem."

Đường Nghiên Tâm không cần cùng hai người kia đi xử lý miệng vết thương nên cô không đến phòng y tế. Trong khu phục vụ không cho phép du khách ẩu đả lẫn nhau, bất luận một hành vi trái pháp luật nào, một khi xuất hiện sẽ bị xử phạt nghiêm trọng. Không có khả năng ở đây làm gì nhân loại, hai người này ở trong mắt cô không còn chút hấp dẫn nào.

Đường Nghiên Tâm đăng ký ở khách sạn xong, một câu hẹn gặp lại cũng không thèm nói, đặc biệt lạnh nhạt, đặc biệt vô tình quay về phòng.

Mễ Lạc:"..."

Phùng Nghĩa Từ:"..."

Đứa trẻ này rốt cuộc bị sao vậy?




Ba ngày sau, Lộ Tầm Nhất xuất viện, trong khoảng thời gian này Đường Nghiên Tâm chưa từng ghé thăm bệnh viện một lần nào. Sau khi cánh cửa bị gõ vang, cô dùng một thân đầu tóc lộn xộn vươn ra, một gương mặt trẻ con beo béo đáng yêu tràn ngập hai chữ "Phiền phức", câu buột miệng thốt ra đầu tiên đó chính là:"Hiện tại xuất phát sao?"

Nếu Lộ Tầm Nhất nói "Không", cô phải đá bay hắn.

Lộ Tầm Nhất:"... Để anh giúp em chỉnh sửa lại tóc tai trước được không?"

Đường Nghiên Tâm:"Anh còn biết làm cái này?"

Trên mặt Lộ Tầm Nhất ửng đỏ:"Sinh hoạt trong khu an toàn thật không dễ dàng, mẹ anh vì nuôi sống ba đứa trẻ, ngày qua ngày đều rất vất vả, làm con cả, trách nhiệm của anh là chăm sóc mấy đứa trẻ trong nhà."

Đường Nghiên Tâm:"Cha anh đâu?"

Lộ Tầm Nhất quen thuộc đem tóc cô thắt lại, khổ sở nói:"Sau khi em gái ra đời, ba anh đã qua đời. Anh là do một tay mẹ nuôi lớn..."

Đường Nghiên Tâm:"Đó chắc là mẹ kế của anh ha?"

Lộ Tầm Nhất kinh ngạc:"Sao em biết được?"

Đường Nghiên Tâm:"Nếu là mẹ ruột làm sao có thể đem anh dạy thành như vậy được?"

"Em không được nói bậy, mẹ của anh là một vị nữ sĩ rất đáng giá để kính nể."

Lộ Tầm Nhất đây là thật sự tức giận, Đường Nghiên Tâm rất rõ ràng nếu cô còn dám nói thêm một câu nữa, tên này sẽ cùng cô quyết đấu luôn... Cô không muốn bởi vì nguyên nhân ngu ngốc như vậy mà bị đuổi ra khỏi khu phục vụ.

Sau một lúc trầm mặt, Lộ Tầm Nhất liền bắt đầu lải nhải giáo huấn cô.

Nhìn là biết sẽ không kết thúc lẹ đâu.

Đường Nghiên Tâm nhảy xuống giường, sờ sờ cái kẹp dâu tây nhỏ trên đầu mình, thứ này giúp cô giải quyết tóc mái trên trán, tránh cho đôi mắt bị tóc mái thật dài đâm vào.

"Cái này ở đâu ra?"

Lộ Tầm Nhất:"Trên đường trở về thấy có bán nên thuận tay mua."

Thời điểm Đường Nghiên Tâm muốn thúc giục một lần nữa, Lộ Tầm Nhất đứng lên nói:"Hiện tại thời gian còn sớm, lúc hoàng hôn xe buýt mới xuất phát. Hiện tại chúng ta đi siêu thị mua sắm mấy thứ nhu yếu phẩm... À, khăn giấy! Còn nhớ mấy lần trước không, trước tiên phải lau sạch nước miếng em mới được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận