Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa sổ, biểu cảm của người phụ nữ trên vách tường cũng càng trở nên lạnh lẽo. Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tiếu Kha Ngải, ánh mắt giống như thuốc độc, có chút âm u khó thể diễn tả nổi.

Tiếu Kha Ngải đã sợ tới mức dựng hết cả tóc gáy, cậu ta nắm thật chặt cánh tay Lâm Kiều, run rẩy: “Anh ơi, cô ta… cô ta… “

Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Đừng hoảng sợ.”

Sau đó, cậu đứng dậy, cầm lấy thanh đoản đao, chậm rãi đến gần bức tường.

Con ngươi của người phụ nữ trong bức vẽ vẫn đang chuyển động vài vòng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu. Đây vốn là một hình ảnh vô cùng kinh khủng, nhưng sắc mặt Lâm Kiều lại không hề thay đổi, rút thanh đoản đao ra khỏi vỏ, cắm thẳng vào mắt của người phụ nữ.

Vẻ mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi, miệng mở rộng, dường như vô cùng thống khổ. Một giây sau, trên tường như thể có một tờ giấy thấm từ từ hút người phụ nữ đi. Trong nháy mắt, hình vẽ đã không thấy đâu nữa.

Tiếu Kha Ngải vẫn chưa hết bàng hoàng, run rẩy nói: “Vậy là… vậy là nó đã đi rồi sao?”

Lâm Kiều nhíu mày, cũng không hề đáp lại. Một lát sau, căn phòng lại trở nên lặng lẽ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô cùng vô tận, Lâm Kiều giơ tay lên muốn đóng cửa sổ lại —— nhưng khi tay cậu sắp chạm tới khung cửa sổ thì một tiếng nổ đột nhiên vang lên!

Ầm!

Một cơn gió mạnh vọt vào trong phòng, cửa sổ trong nháy mắt mở tung ra, trong phòng vang vọng tiếng gió thổi vù vù, giống như tiếng ác quỷ kêu khóc, thảm thiết và chói tai.

Tóc của Lâm Kiều bị gió thổi tung lên, trong căn phòng vốn chỉ có tiếng gió vù vù, bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhẹ của một người phụ ở sát bên tai cậu… Lạnh lẽo mà nguy hiểm, tràn ngập sát ý.

“Có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì xảy ra thế?!”

Trần Diệu Huy bị âm thanh này làm cho tỉnh dậy, hoảng sợ nhìn xung quanh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Lâm Kiều nói: “Rời khỏi đây trước đã!”

Tiếu Kha Ngải kéo Trần Diệu Huy dậy, ba người đồng thời vọt tới bên cạnh cửa. Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra rằng cánh cửa phòng giống như bị dính chặt vào vách tường, dù làm thế nào thì cũng không mở ra được.

Những cơn gió mạnh ở phía sau vẫn không có xu hướng dừng lại, gió lạnh sượt qua má tạo thành vết thương vô cùng đau đớn. Trong bóng tối ngoài cửa sổ như thể tồn tại một con ác thú đang dần dần áp sát, nhìn về phía bọn họ rồi lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dự cảm xấu trong lòng đang ngày càng rõ ràng hơn. Cậu nắm chặt thanh đoản đao, cả người vô cùng căng thẳng, ở sẵn trong tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.

Răng rắc.

Đột nhiên, có một bàn tay đen kịt xuất hiện ở bên cửa sổ, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào vách tường, trực tiếp bóp nát toàn bộ khung cửa sổ.

Đó là một con quái vật.

Sắc mặt của ba người trong phòng lập tức thay đổi, nhưng chỉ vài giây sau, một tia sáng trắng rọi lên ở bên ngoài, mãnh liệt đến mức như thể muốn bao trùm cả căn nhà.

Lâm Kiều theo phản xạ nhắm mắt lại, đồng thời nghe thấy tiếng hét thảm thiết đau đớn của một người phụ nữ.

“Angela… Angela!!!”

Giọng nói của người phụ nữ chứa đầy sự phẫn uất và không cam lòng, nhưng khi ánh sáng chói mắt kia dần dần tàn lụi, âm thanh kia cũng dần không còn nữa… Một lúc sau, tất cả đều biến mất hoàn toàn.

Mọi thứ lại trở về sự yên lặng ban đầu, Trần Diệu Huy lau đi mồ hôi lạnh trên trán, khẽ nói: “Chúng ta có phải là an toàn rồi đúng không?”

Lâm Kiều vẫn như cũ nhìn chằm chằm cửa sổ, đáp: “Chờ một chút.”

Những cơn gió kì lạ kia đã tạm lắng xuống, cửa sổ bị khép lại, bên ngoài cũng không có một bóng người.

Lạch cạch.

Một lúc sau, một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống bên cửa sổ. Mái tóc vàng trong màn đêm tối đen trở nên vô cùng xinh đẹp, thiếu nữ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía ba người trong phòng.

“Fu Linna đã bị đuổi đi rồi, “

Angela cười nói, “Các người không sao chứ?”

Vừa thấy được cô, Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm, Trần Diệu Huy cũng lập tức bình tĩnh lại, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

“Không có chuyện gì cả, cám ơn cô.”

Lâm Kiều: “Tại sao cô biết chúng tôi xảy ra chuyện?”

Angela nhấc làn váy lên, nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, nói: “Tôi phát hiện kết giới của mình bị người khác chạm vào, vì vậy lập tức tới đây.”

Trần Diệu Huy vui mừng nói: “Quá tốt rồi! Nếu như không có cô, chúng tôi thật sự không biết phải làm gì cả!”

Angela cười cười, ở trong phòng đi lại một vòng, ngón tay mảnh khảnh thắp lên một chút ánh sáng, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ.

“Phù thủy không có chỗ nào là ả không tới được, cho nên rất khó để đề phòng.”

Cô nói, “Các người nhất định phải cẩn thận, thực sự trước khi các người tới thì trong trấn cũng đã có không ít người bị ả tập kích…”

Cô còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Không được! Có người xảy ra chuyện rồi!”

Tiếu Kha Ngải bị dọa hết hồn, vội vàng nói: “Làm sao, làm sao thế?”

Angela nói: “Tôi bị trúng kế rồi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên trắng bệch, liếc mắt nhìn mấy người một cái, sau đó không quay đầu lại mà xông thẳng ra ngoài.

Bóng lưng thiếu nữ biến mất trong bóng đêm.

——Cách đó không xa, một ngôi nhà đột nhiên sáng đèn, giữa thị trấn tối tăm thì trở nên vô cùng nổi bật.

Ngày thứ hai, tất cả mọi người trên trấn đều biết được một chuyện. Đêm qua, Phù thủy Fu Linna đã tập kích một gia đình trong trấn, khiến cho một nhà ba người toàn bộ đều tử vong, không có một ai may mắn sống sót.

Lúc sáng sớm, trung tâm thị trấn cử hành tang lễ. Angela quỳ gối trên đài cao, cúi đầu nói nhỏ, trước mặt là ba cỗ quan tài.

Xung quanh đài cao là người dân trong thị trấn, bọn họ đều đang thấp giọng bàn tán về chuyện xảy ra đêm qua. Lo lắng, bất an, sợ hãi đều từ từ lan tràn, trên mặt mọi người đều tràn ngập sự ngờ vực.

Một trận sương mù mỏng manh xuất hiện, như có như không, không gây nên quá nhiều sự cảnh giác. Nhưng chỉ một giây sau, có người rít gào lên, co quắp ngã trên mặt đất —— ở bên cạnh hắn, là một người phụ nữ mặc áo choàng xám.

“Phù thủy!

Như một hòn đá làm khuấy động những cơn sóng ngập trời, người dân trong trấn nhất thời đều hoảng sợ và luống cuống, đoàn người giống như làn sóng kịch liệt cuồn cuộn. Fu Linna thì chỉ khẽ cười lạnh, thân hình biến thành một luồng sương mù hắc ám dày đặc, gào thét rồi nhằm về phía Angela trên đài cao.

Angela vô cùng ngạc nhiên, cô vội tạo ra một tia sáng trắng bao quanh đoàn người đang nhốn nháo kia, tia sáng giống như một tấm lụa mỏng che đậy lại tất cả mọi người, khiến cho bọn họ không bị Phù thủy công kích. Ngay tại lúc này, Fu Linna đã vọt tới trước mặt cô.

Trên đài cao, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, hai màu trắng đen kịch liệt giao đấu với nhau. Không biết đã qua bao lâu, hắc ám dần bị áp đảo, sương mù dày đặc không cam lòng sôi trào, tiếng la hét tản đi.

Bên trong trấn nhỏ khôi phục lại sự yên lặng vốn có, chỉ có sắc mặt của Angela trở nên tái nhợt, cô liếc mắt nhìn về đoàn người một cái, khẽ thở phào nhẹ nhõm… Sau đó lập tức ngã xuống.

“Thánh nữ!”

Mấy giọng nói kinh ngạc vang lên, trưởng trấn dẫn theo mấy người xông lên đài cao, đưa Angela đã hôn mê vội vã rời đi. Trong đám người xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lo lắng, cùng với vô số những giọng nói khác nhau cũng đồng loạt vang lên.

“Anh nhìn thấy không? Thánh nữ vậy mà trong lúc chiến đấu với Phù thủy lại có thể ngất đi cơ đấy…”

“Đúng vậy, cô ta thật sự có thể tiêu diệt được Phù thủy sao?”

“Ở bên ngoài thị trấn, sương mù đã trở nên càng ngày càng dày đặc. Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng chúng ta nhất định không thể nào rời khỏi nơi này được.”

“Cô ta cũng chẳng có tác dụng gì cả…”

Lâm Kiều đứng ở trong đám người, nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy người bên cạnh, chỉ hơi nhíu mày.

“Bọn họ tại sao lại có thể như vậy chứ, “

Tiếu Kha Ngải bất mãn nói, “Dù nói thế nào đi nữa, đều là nhờ Angela đang bảo vệ thị trấn này mà.”

“Đây chỉ là một nhóm người nhỏ thôi, “

Dịch Viện nhàn nhạt nói, “Đợi đến khi tất cả mọi trong trấn đều nghĩ như vậy, thì cô ấy nhất định cũng không có đất đặt chân nữa.”

Cô nói xong thì nhìn về hướng Angela rời đi, chỉ khẽ lắc đầu.

Đoàn người đã từ từ tản ra, Lâm Kiều vỗ vỗ vai Tiếu Kha Ngải, nói: “Cậu về trước đi.”

Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Lâm ca, anh không trở về cùng em sao?”

“Tôi muốn đi dạo xung quanh một vòng, “

Lâm Kiều nói, “Cậu không cần đi theo đâu, tôi chẳng mấy chốc sẽ trở lại.”

Tiếu Kha Ngải nghi ngờ nhìn cậu, có chút do dự, không chịu đi.

Lâm Kiều nói: “Tôi đi đây.”

Nói xong thì cậu quay người rời đi, nhưng đi không được bao xa thì có cảm giác Tiếu Kha Ngải vẫn đang chậm rãi đi theo phía sau mình. Lâm Kiều không quay đầu lại, đi loạn một vòng, rất nhanh sau đó đã có thể cắt dấu Tiếu Kha Ngải.

—— Tiếp đó, cậu tìm được chỗ ở của Angela. Nơi này khá vắng lặng, không hề có người nào qua lại.

Lâm Kiều đi về phía trước, chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra.

“…”

Cậu im lặng một lúc, nhìn thấy một người giấy nhỏ đang nhẹ nhàng hạ xuống, nó nhảy từng bước một để di chuyển về phía trước.

Dưới sự dẫn đường của người giấy, Lâm Kiều đi đến tầng hai —— phòng ngủ của Angela.

Thiếu nữ tóc vàng đang nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng đã tỉnh lại.

“Cậu đã đến rồi.”

Thiếu nữ hẳn là đã dự đoán được Lâm Kiều sẽ đến đây, khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Lâm Kiều cũng cũng không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Không có ai ở đây à?”

Angela hơi mỉm cười nói: “Là vì tôi biết cậu sẽ tới, nên mới bảo bọn họ rời đi.”

Thiếu nữ nhìn về phía Lâm Kiều rồi đưa tay về phía trước, làm một tư thế “Mời”. Lâm Kiều kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống vị trí cách giường ngủ khoảng 1 mét.

Angela im lặng chờ Lâm Kiều nói chuyện, Lâm Kiều nói ngay vào trọng điểm: “Fu Linna ở trong rừng sao?”

Angela gật gật đầu, nói: “Ả ở nơi sâu nhất trong rừng rậm, cũng không ai biết đó là đâu.”

Lâm Kiều nói: “Tôi định sẽ đi tới bìa rừng nhìn một chút.”

Angela sững sờ, nói: “Đừng mạo hiểm. Nếu như thật sự gặp phải Phù thủy, cậu sẽ bị lạc trong đó vĩnh viễn, không có cách nào quay về được đâu!”

“Tôi chỉ đi đến đó nhìn một chút thôi, “

Lâm Kiều nói, “Chẳng mấy chốc sẽ trở về.”

Angela lo âu nhíu mày: “Thế nhưng xung quanh thị trấn, chỗ nào cũng có sương mù của Phù thủy, cậu không thể nào đi ra ngoài được.”

Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Cho nên tôi mới tới tìm cô.”

Angela nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra tôi cũng không có cách nào ngăn cản được cậu… Như vậy đi, cậu đeo cái này vào.”

Thiếu nữ lấy một chiếc kéo nhỏ từ trên đầu giường, cắt một sợi tóc vàng của mình xuống, sau đó buộc lại bằng một dải ruy băng rồi đưa cho Lâm Kiều.

“Nó có thể chỉ dẫn cậu đi ra khỏi sương mù, thời gian chỉ duy trì một giờ thôi.”

Angela nói, “Nhưng cậu nhất định không được đi vào sâu trong rừng rậm, một khi đã vào rồi thì gần như không thể nào ra ngoài được nữa.”

Lâm Kiều gật đầu, nói: “Cám ơn.”

Cậu nhận lấy sợi tóc vàng kia, sau đó nhìn Angela một chút: “Cô định ở lại thị trấn này sao?”

“Ừm, “

Angela nói, “Ở đây có những người tôi không thể nào dứt bỏ được… Nhưng tại sao cậu lại muốn hỏi chuyện này?”

“Nếu như cô không thể diệt trừ Phù thủy hoàn toàn, người ở đây sẽ càng ngày càng tỏ thái độ bất mãn với cô.”

Lâm Kiều nói, “Nhưng nếu cô vẫn tiếp tục bảo vệ thị trấn này thì rất miễn cưỡng.”

Angela im lặng không nói một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không quan tâm, dù những người đó có nói như vậy, tôi vẫn sẽ ở lại đây.”

Thiếu nữ cười cười, lại nói: “Hơn nữa, nơi này vẫn còn có rất nhiều người yêu thích tôi, tôi cũng rất yêu thích họ.”

Nụ cười của thiếu nữ thuần khiết, hoàn toàn không có chút giả dối nào. Lâm Kiều im lặng nhìn cô vài giây, sau đó gật gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Lâm Kiều đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi chân cậu vừa muốn bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Nhiệm vụ, đi tìm Phù thủy.”

Đó hoàn toàn không phải là giọng nói của thiếu nữ, ngược lại là một giọng nói nam đầy máy móc và xa lạ. Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Angela cũng đang vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Lúc nãy có người chuyện sao?”

Lâm Kiều: “…”

Cậu vội nói: “Không, không có.”

Sau đó lập tức quay người, rời khỏi chỗ này.

——

Sương mù dày đặc tràn ngập khắp bên ngoài thị trấn, giống như một con ác thú đang nhìn chằm chằm con mồi, ẩn nấp không muốn rời đi.

Lâm Kiều bước về phía trước một bước, bởi vì đã đi ra ngoài thị trấn, lớp sương mù kia lập tức bao quanh cậu —— nhưng vẫn luôn bị ngăn cách bởi một lớp chắn vô hình, không có cách nào chạm được vào cậu.

Sợi tóc vàng mà Angela cho cậu rực sáng một chút, chậm rãi lơ lửng bồng bềnh giữa không trung. Sương mù ở phía trước như có ý thức mà lui sang hai bên, lộ ra một con đường nhỏ chỉ cho phép một người đi qua.

Lâm Kiều đi về phía trước, tóc vàng bay tới đâu thì chỗ đó sẽ tự động lộ ra một con đường. Không biết qua bao lâu, sương mù bốn phía thưa dần, điều này có nghĩa là cậu sắp đi ra khỏi sương mù.

Răng rắc.

Một âm thanh kì quái đột nhiên vang lên, Lâm Kiều nhạy bén quay người lại, nhìn thấy có một thiếu nữ đang đứng ở cách đó không xa, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.

Lâm Kiều quay đầu đi.

Thiếu nữ: “…”

Thiếu nữ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, một bàn tay khổng lồ từ trong miệng tuôn ra. “Ầm” một tiếng, đầu thiếu nữ nổ thành một bông hoa đẫm máu, bày tay khổng lồ quơ quơ năm ngón tay, hướng thẳng về phía sau lưng của Lâm Kiều.

Lâm Kiều lập tức quay người lại, cực kỳ nhạy bén khom người tránh né, đồng thời nắm chặt lấy bàn tay khổng lồ kia. Sau đó, dùng đoản đao chém nó thành hai đoạn.

Máu tươi bắn tung tóe, thân thể thiếu nữ kịch liệt co giật, rồi nặng nề ngã xuống mặt đất. Lâm Kiều lùi về sau vài bước, đột nhiên va vào lồng ngực một người khác.

Hơi thở quen thuộc trong nháy bao phủ quanh thân thể, Lâm Kiều hơi run rẩy một chút, sau đó ngẩng đầu.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn cậu rồi nở nụ cười: “Có muốn anh không?”

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, nhưng hai cổ tay lại bị giữ chặt lại: “Muốn chạy đi đâu hả? Lại đây, để anh ôm một chút nào.”

Lâm Kiều hất tay của hắn ra, vẻ mặt bình thản nói: “Anh tại sao lại ở chỗ này?”

“Nhớ em, “

Phó Miễn cười nói, “Em muốn đi vào trong rừng sao? Để anh dẫn em đi.”

Lâm Kiều: “Không, không cần.”

“Em không thể tự đi được, nghe theo lời của Angela thì chỉ hại chết em thôi.”

Phó Miễn nói, “Không nên tin cô ta… Lại đây, đi cùng anh.”

Hắn đưa tay ra hướng về phía Lâm Kiều, nụ cười chứa đầy dịu dàng và chiều chuộng.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm hắn vài giây, đột nhiên nắm sợi tóc vàng đang lơ lửng trên không trung, sau đó tiện tay ném đi.

“Vậy anh dẫn em đi đi.”

Cậu đặt tay lên bàn tay Phó Miễn, lập tức bị hắn nắm thật chặt.

Khóe môi Phó Miễn cong lên một chút, khẽ nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui