Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon


Hứa Nhàn Nguyệt càng lớn tuổi càng quởn không có gì làm lại bắt đầu tẩy não Hứa Thanh Ca qua điện thoại, nói cái gì mà đàn ông chỉ cần lừa được lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, đừng nói là Tần Tuyển còn lựa được cô tận ba bốn lần.
Hứa Nhàn Nguyệt tự tin nói vào vấn đề chính, “Cháu gái Ngọt Ngào của chú ơi, cháu thấy thằng nào trên thế giới này hư nhất, nói tên chú nghe nào?”
Hứa Thanh Ca nghiêm túc trả lời: “Là Hứa Nhàn Nguyệt ạ.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “? ? ?”
Hứa Thanh Ca gãi đầu, buồn bực nói: “Chú nhỏ, sao chú muốn tác động tư tưởng của cháu quá vậy? Cháu còn trẻ thế này, mới mười chín tuổi thôi, chị Thanh Hoan cũng yêu đương rồi, cháu cũng muốn yêu đương, chú đừng nói xấu Tần Tuyển nữa được không?”
Một chút chột dạ Hứa Nhàn Nguyệt cũng không có, trái lại cực kỳ thản nhiên nói tiếp: “Chú nói xấu thằng đó hồi nào? Tiểu Thanh Ca, chú đang phân tích hậu quả có thể xảy ra của việc này đấy.

Bây giờ chúng ta căn cứ vào logic và giả thiết hiện thực để phân tích những gì hiển nhiên khi nó đứng trước mặt cháu, hẳn là cháu phải thấy hợp lý mới…”
Hứa Thanh Ca vô cảm ngắt lời, “Chú nhỏ, nói tiếng người đi ạ.”
Khựng lại mấy giây, Hứa Nhàn Nguyệt cười: “Xem cái tính này của cháu kìa, chú không nói nữa, cháu nói đi.”
Trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh Ca quả thật đã cân nhắc rất nhiều.

Nếu Tiêu Ca Cao quen biết một bạn nam, mà bạn đó lừa dối Tiêu Ca Cao thì cô nhất định sẽ khuyên cô nàng đừng có tin tưởng cậu ta nữa.
Nhưng đối với chuyện của mình, cô lại có suy nghĩ khác, hoàn toàn bỏ qua những tác động bên ngoài, chỉ phân tích xem cuối cùng thì bản chất và nhân cách của Tần Tuyển là như thế nào?
Tần Tuyển chưa từng phạm sai lầm trong nguyên tác sống của anh, cũng không hề thân mật với cô gái nào trên phương diện tình cảm.

Ba của anh ngoại tình, anh lập tức khởi kiện rồi đoạt hết tài sản của ông ta vào tay.

Về hai chuyện này, anh chưa từng lừa cô.
Bây giờ Tần Tuyển năm tư vẫn chưa từng có quan hệ tình cảm với cô gái nào, cô chính là cô gái đầu tiên anh theo đuổi, nói cách khác là cô gái đầu tiên mà anh thích.
Tần Tuyển có rất nhiều bạn bè, từ anh em cùng phòng ký túc đến hội viên trong Hội nhiếp ảnh, cả đồng nghiệp ở công ty.

Tuy ngoài mặt mọi người đều nói anh lòng dạ đen tối nhưng thực chất lại rất sẵn lòng làm việc cho anh.


Đây chính vì nhân cách và nghĩa khí của anh thu phục được mọi người!
Tần Tuyển rất tài giỏi, còn học Đại học đã mở công ty riêng, hợp tác cùng xí nghiệp nước ngoài, bây giờ đã bắt đầu có lợi nhuận.
Anh cũng theo đuổi đam mê của mình, trong giới nhiếp ảnh, anh từng đạt vô số giải thưởng, fan nhiều vô số.
Từ khi biết cô, Tần Tuyển vẫn luôn che chở, hết lần này tới lần khác bảo vệ cô.
Đó là bản chất của anh, con người anh tốt như thế đấy…
Trong lúc giận anh, Hứa Thanh Ca cũng không muốn tuyệt giao với anh thật.

Bằng chứng là khi chú nhỏ nói xấu anh, cô đã rất tức giận.
Hứa Thanh Ca giận đếm mức càu nhàu: “Dù sao chú đừng có nói Tần Tuyển như vậy.

Chú còn lừa gạt cháu và chị Thanh Hoan đấy, thím nhỏ cũng bị chú lừa đi.

Thực chất là chú cảm thấy cháu yêu rồi sẽ không có ai trêu nữa, cuộc sống của chú sẽ vô vị đúng không?”
Hứa Thanh Ca đâm trúng tim đen của Hứa Nhàn Nguyệt, khiến y vô thức xoa mũi, lập tức im lặng.
Đúng là Hứa Nhàn Nguyệt có tâm trạng của người làm ba, trước khi Hứa Thanh Hoan và Hứa Thanh Ca biết yêu, hai cô gái nhỏ này vẫn luôn vây quanh y.

Sau khi Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn yêu nhau, y liền không thấy bóng dáng của cô nàng đâu nữa, mà Hứa Thanh Hoan cũng không vây quanh y, khiến y thiếu mất niềm vui.
Hứa Nhàn Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì còn có thể trêu chọc Hứa Thanh Ca.
Bây giờ Hứa Thanh Ca cũng định yêu đương, tự nhiên y lại chịu không nổi.
Còn tâm trạng của người làm ba này nữa, chỉ cần y nhìn thấy con rể tương lai phạm chút sai lầm, lập tức cảm thấy hai cô gái nhỏ nhà mình gả nhầm cho người xấu mất rồi.

Cho nên y muốn cản mũi hai người, muốn chia rẽ hai người! ! !

Tuy bây giờ bị Hứa Thanh Ca vạch trần, nhưng Hứa Nhàn Nguyệt vẫn muốn giữ vững hình tượng chú nhỏ tốt của mình, “Cháu nói tào lao, chú lừa cháu hồi nào?”
“Chú cứ vờ đi…” Hứa Thanh Ca càm ràm, “Cháu cảm thấy Tần Tuyển không hề phạm sai lầm về mặt quy tắc.

Nếu anh ấy thật sự lừa dối cháu đặng quan hệ tình cảm với cô gái khác, nhất định cháu sẽ không tha thứ cho anh ấy.”
Ngừng lại hai giây, Hứa Thanh Ca nghiêm túc nói tiếp: “Chú nhỏ, không phải chú dạy cháu và chị Thanh Hoan rằng để biết một người thì phải cố gắng tìm hiểu nội tâm của người ấy, tìm hiểu dáng vẻ thật sự của người ấy sao?”
“Cháu cảm thấy bây giờ cháu đang nhìn thấy dáng vẻ chân thực nhất của Tần Tuyển, cho nên đồng ý cho anh ấy thêm một cơ hội.

Hơn nữa năm nay cháu đã mười chín tuổi rồi, cháu có dũng cảm của mình, có thể gánh chịu hậu quả nếu mọi chuyện không thể thuận buồm, cũng có thể chịu trách nhiệm với hành động của bản thân.”
Đối với suy nghĩ và quyết định này của Hứa Thanh Ca, Hứa Nhàn Nguyệt rất vui mừng.

Cháu gái nhỏ của mình tự có năng lực phân tích, có thể chịu trách nhiệm với hành động của bản thân khiến y cảm thấy cô đã trưởng thành.
Cho nên, Hứa Nhàn Nguyệt ngoan ngoãn câm miệng.
Nhưng chỉ trong hai giây.
Y lại thấm thía cất lời: “Cá không ăn muối cá ươn, con cãi ba mẹ trăm đường con hư [1], cháu sẽ toi thôi.

Bé con Ngọt Ngào, cháu không cảm thấy Tần Tuyển rất xấu thật à?”
Hứa Thanh Ca: “…” Chú nhỏ của cô có bệnh à?
“Chú mới xấu đó, chú xấu nhất thế giới này luôn! Cháu phải mách với thím nhỏ chuyện chú ngoại tình mới được!” Nói xong, cô tức giận ngắt máy.
Còn nữa!
Rõ ràng Tần Tuyển nhà cô đẹp trai nhất thế giới cơ mà! ! ?
Hứa Nhàn Nguyệt lại gọi tới, Hứa Thanh Ca mặc kệ y, chỉ đổi tư thế rồi quay vô phòng khách xem phim.


Tần Tuyển và ba anh em cùng phòng ký túc đợi cô được nửa giờ.

Rốt cục cũng đợi được cô gọi điện thoại xong, nhưng anh vẫn không gọi được cho cô.
Tần Tuyển liếc nhìn Hùng Dương.
Hùng Dương lập tức giơ tay lên, “Tôi thề Tiểu Thanh Ca ở nhà thật đấy!”
Tần Tuyển hết cách, đành tìm Lữ Hỉ Doanh, nhờ bà đích thân tới nhà Hứa Thanh Ca xem cô có ở nhà hay không, sau đó dẫn cô ra ban công giúp.
Nghe xong ‘nhờ vả’ của anh, Lữ Hỉ Doanh lon ton chạy ra ban công nhìn xem bóng dáng con trai dưới lầu.
Con trai bà thật đẹp trai nha, khí chất lại nổi bật nữa, áo trắng quần đen, anh đang đứng dưới bóng cây, kẽ lá lay động khiến ánh sáng mặt trời nhỏ giọt xuống sườn mặt của anh.

Ngũ quan rõ ràng, danh xứng với thực.
Đôi chân của Tần Tuyển rất dài, dài đến eo của Hứa Thanh Ca.
Đây là con trai nhà ai thế? Hẳn là mẹ nó cũng rất xinh đẹp nha!
Lữ Hỉ Doanh thầm khoe khoang trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cười nhạo, châm chọc anh, “Bây giờ biết tìm tới mẹ rồi hả? Lúc về nước sao chớ hề thấy con gọi điện cho mẹ thế nhờ?”
Tần Tuyển mỉm cười nhận sai, “Mẹ, con sai rồi.”
Lữ Hỉ Doanh ‘hừ hừ’: “Con đừng có giở trò cũ rích này nữa.”
Tần Tuyển ngẩng đầu nhìn ba, cong mắt cười đến quyến rũ, “Mẹ à, phiền mẹ giúp con trai mình đi xem con dâu của mẹ có ở nhà không nhé?”
Lữ Hỉ Doanh chép miệng, trong lòng nói thầm con trai mình đúng là có sức hấp dẫn mà.

Cuối cùng, bà vẫn đồng ý giúp anh qua nhà hàng xóm xem cô có ở nhà không.
Tần Tuyển quay đầu nhìn mấy anh em cùng phòng ký túc, lập tức mỗi người bắt tay làm một việc…
Quan hệ giữa Lữ Hỉ Doanh và Hứa Thanh Ca rất tốt.

Bà gõ cửa, cười hỏi: “Bé con Ngọt Ngào ơi, cháu có ở nhà không?”
Hứa Thanh Ca nghe thấy giọng của bà lập tức vội chay ra mở cửa, “Dì ạ, có chuyện gì sao?”
Trong tay Hứa Thanh Ca cầm bịch snack khoai tây, Lữ Hỉ Doanh vươn tay qua, cười hỏi: “Nhà dì hết đồ ăn vặt rồi nên sang nhà cháu hỏi thử cháu thích ăn vị gì? Đang ở nhà một mình sao?”
“Cháu ăn snack nướng BBQ ạ,” Hứa Thanh Ca lập tức chìa gói snack ra cho bà, cất giọng cực ngoan, “Mời dì ăn ạ.”
Lữ Hỉ Doanh cười tủm tỉm ăn một miếng, sau đó cúi đầu gửi Wechat cho Tần Tuyển, là một sticker OK.

Hứa Thanh Ca ở nhà một mình nhưng chưa dọn dẹp phòng ốc, trên ghế sofa bày một đống đồ ăn vặt, trên mặt đất còn vương snack vụn và hạt dưa.

Cô liền cuống quít tay chân đi dọn.
Lữ Hỉ Doanh thích con gái muốn chết, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì cực kỳ thích luôn.

Bà đi theo sau lưng cô, cười hỏi: “Bé con, cháu biết anh Tần Tuyển của cháu bao giờ mới về nước không?”
Hứa Thanh Ca nghe mấy chữ ‘anh Tần Tuyển của cháu’ liền chột dạ đỏ mặt.

Thật ra cô đã tha thứ cho anh, nhưng cô vẫn không tìm được cớ để tỏ ra mình đã tha…
Hứa Thanh Ca động não suy nghĩ, sau đó lấy ra thật nhiều bánh tart trứng [2] và pha trà nóng rồi đặt lên bàn, mời Lữ Hỉ Doanh.

Cô ngồi khép hai chân lại, dáng vẻ rất là ngoan ngoãn, “Dì ơi, ngày 20 tháng năm anh ấy sẽ về đúng không ạ?”
Ái chà chà, lúc cô kêu ‘anh ấy’ làm Lữ Hỉ Doanh nghe đến ngọt lịm nha!
Đương nhiên bà sẽ không nói ra câu này, chỉ quay đầu nhìn quanh, tìm phòng của Hứa Thanh Ca, “Bé con, phòng của cháu ở đâu thế?”
Hứa Thanh Ca có thói quen vứt đồ lung tung trên giường, trong lòng cô rối muốn chết, lập tức lao tới chặn cửa phòng ngủ, cản bà lại, “Dì… dì ơi, phòng cháu chưa dọn đâu.”
Lữ Hỉ Doanh cười khẽ, “Rất lung tung hả?”
Hứa Thanh Ca gật đầu, đỏ mặt nói: “Cháu… hơi ngại ạ.”
“Có gì đâu, dì không vào, cháu vào phòng đi.” Lữ Hỉ Doanh đẩy cô, nói: “Ngoài ban công có bất ngờ đó, cháu nhanh đi xem đi.”
Có bất ngờ sao?
Là Tần Tuyển đã trở lại chăng?
Cô đã nói mà, sao dì Lữ lại khi không sang nhà cô thế chứ! ! ?
Mấy lần trước toàn là bà gọi cô sang chơi với Tỷ Tỷ và Muội Muội thôi! ! !
Hứa Thanh Ca không chờ thêm bất kỳ giây nào, lập tức mở cửa vào phòng rồi chạy ra ban công.
Cô còn chưa ra tới nơi đã nhìn thấy dưới lầu có thật nhiều bong bóng ngũ sắc bay lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi mọi thứ cực kỳ rõ ràng.
A a a, Tần Tuyển thật sự đã về!
Anh ấy đã về đây rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận