Gương mặt của Hứa Thanh Ca lộ ra nụ cười thuần khiết, chạy ra ban công nhìn xuống lầu.
Tần Tuyển dẫn theo rất nhiều tiền bối dùng ống bơm thổi bong bóng thả lên lầu.
Dưới lầu tiểu khu có rất nhiều người dừng chân ngắm nhìn ban công lầu cô.
Mấy người Tần Tuyển tính toán như máy tính vậy, bong bóng được chuẩn bị đều bay chuẩn tới trước cửa sổ ngoài ban công, giống như lần trước anh với nhóm bạn ở dưới lầu đốt pháo hoa cho cô ngắm vậy.
Hứa Thanh Ca ló đầu ra, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng bay đầu trời đặng nhìn Tần Tuyển dưới lầu.
Anh đứng giữa mọi người, dáng người cao gầy chỉ mặc áo sơ mi trắng, đang ngẩng mặt nhìn cô, mang theo ý cười.
Thoạt nhìn có vẻ như anh đã hết cảm, dáng vẻ không có chỗ nào không thoải mái cả.
Lúc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt Tần Tuyển tựa như đang cười, toả sáng giữa làn bong bóng.
Tần Tuyển vừa về nước đã ở dưới lầu tặng cô một cảnh này, thổi bong bóng dỗ cô vui vẻ, cực kỳ lãng mạn.
Lãng mạn đến mức khiến Hứa Thanh Ca không nhịn được cười.
Nhóm người Tần Tuyển không hò hét cô, xem ra còn tự giác lắm.
Sau khi nhìn thấy cô xuất hiện ở ban công, Tần Tuyển quơ quơ điện thoại.
Hứa Thanh Ca nhanh chóng lấy điện thoại rồi đóng cửa.
Tần Tuyển gọi điện thoại tới, trong loa còn có tiếng gió, giọng nói của anh truyền bên tai cô, “Tiểu Thanh Ca.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy tai mình thật ngứa, khẽ ‘dạ’ một tiếng cực nhẹ.
Tần Tuyển ngẩng đầu nhìn cô gái mà mình vẫn hằng mong nhớ trên lầu.
Đỉnh đầu của cô hướng lên trời, hình như đang đỏ mặt, không dám nhìn anh, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng bay trên trời.
Tần Tuyển khẽ cười, “Bong bóng đẹp không?”
“Dạ đẹp.” Giọng của Hứa Thanh Ca rất nhỏ.
“Em có thích không?”
“Thích ạ.”
“Thích anh đúng không?”
“…”
Hứa Thanh Ca ngồi xổm xuống đất, bụm miệng lèm bèm trong lòng: Tần Tuyển không biết xấu hổ!!!
Tần Tuyển không thấy cô đâu nữa, lập tức không dám trêu tiếp, “Em không chụp ảnh à? Mấy người Hùng Dương chỉ thổi thêm được ba phút nữa thôi, bóng bay sắp hết rồi.”
Hứa Thanh Ca vội quay vào lấy máy ảnh, điện thoại bật loa ngoài.
Cô vừa quay chụp bóng bay, vừa quay chụp các tiền bối đang thổi bóng bay dưới lần, cũng chụp lại bóng người cao gần mặc áo sơ mi trắng và quần đen kia…
Dưới lầu có rất nhiều người chụp lại cảnh này, hàng xóm bên trái bên phải đều ló đầu ra chụp, cảm thấy cảnh này vừa lãng mạn vừa tiếu tiếu.
Hứa Thanh Ca chụp ảnh xong, bóng bay trên trời nếu không bay cao rồi biến mất thì cũng bể.
Cô chạy như bay xuống lầu tìm anh.
Lúc chạy tới khúc cua dưới lầu, cô hơi căng thẳng.
Ló đầu thấy Tần Tuyển và mấy bạn của anh đều gom đồ trở về, chỉ có anh vẫn đứng dưới bóng cây, cúi đầu bấm điện thoại.
Ngay sau đó là điện thoại của cô đổ chuông.
Là tin nhắn của Tần Tuyển: 【Em đang xuống lầu sao? Anh dẫn em đi ăn cơm.】
Hứa Thanh Ca cắn ngón tay, ngây ngô mỉm cười.
Cuối cùng, cô chạy tới chỗ anh, trước khi dừng lại trước mặt anh, cô vô thức cúi đầu.
Tần Tuyển nhìn bé con mặc váy ngắn sọc caro, xinh đẹp như cô gái bước ra từ truyện tranh, tất cả những lo lắng trong lúc chờ cô lúc này đều tan biết hết.
Anh khom lưng nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca muốn ăn thịt nướng không nào?”
Hứa Thanh Ca gật đầu, đương nhiên ăn thịt nướng rất ngon rồi!
Cô vốn cúi đầu, cho nên lúc gần đầu, xoáy tóc trên đỉnh đầu như đang hoảng loạn, cực kỳ đáng yêu.
Khiến trái tim của Tần Tuyển mềm ra, cô đáng yêu tới mức làm anh muốn ẵm cô lên cao.
Nhưng là Tần Tuyển không dám ẵm cô lên cao thật.
Anh còn chưa biết cô có còn giận hay không, đầu tiên đành lấy quà mình đã mua ở Nhật ra tặng cô, “Tiểu Thanh Ca, anh có mua cho em một thứ, nhìn thử đi?”
Đó là một hộp quà rất đẹp, phía trên còn thắt nơ hình bướm.
Hứa Thanh Ca một tay ôm hộp quà, một tay mở không ra cái nơ, cô muốn ngồi xổm trên đất đặng mở.
Nhưng bây giờ đang mặc váy ngắn, không tiện, cô đành nâng mắt nhìn Tần Tuyển.
“Sao lại nhìn anh?” Tần Tuyển bật cười.
Hứa Thanh Ca nhỏ giọng đáp: “Em mở không được ạ.”
Tần Tuyển tới gần cô hai bước, hai tay giúp cô mở hộp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hứa Thanh Ca cúi đầu xem mở quà, nhưng gương mặt theo thời gian lại đỏ lên, một phần bị ánh nắng phơi bỏng, một phần vì hơi thở rất gần của Tần Tuyển làm bỏng.
Hứa Thanh Ca mở nơ hình bướm ra, sau đó mở nắp hộp quà, bên trong có một tầng vụn xốp, ở giữa là một cái ống kính plastic dùng cho máy ảnh.
Hứa Thanh Ca thấy bên mép ống kính có khắc chữ tiếng Anh, trong lòng thầm hô thứ này thật quý.
Cô theo bản năng từ chối nhận, rất nhanh trả lại hộp quà cho Tần Tuyển.
“Sao vậy em?” Tần Tuyển khẽ hất cằm.
Hứa Thanh Ca lẩm bẩm, “Cái này quý giá quá ạ.”
Tần Tuyển bật cười, “Em đã quên rằng trước khi mở công ty riêng, giá trị con người của anh đáng giá một trăm triệu rồi à?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Thấy cô còn ngại, Tần Tuyển thuận tiện vươn tay trái giúp cô lấy màn ảnh ra, còn tay phải thì nắm tay cô.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, Tần Tuyển từng chút từng chút đan mười ngón tay cùng cô.
Hứa Thanh Ca không từ chối, chỉ ngoan ngoãn để anh dắt tay mình.
Chuyện này khiến Tần Tuyển vui vẻ như đắm mình trong gió xuân.
Anh nghiêng đầu nhìn xoáy tóc đáng yêu trên đầu cô gái nhỏ, “Tiểu Thanh Ca, em không có gì muốn nói với anh hả?”
Hứa Thanh Ca bị anh dắt tay, trong lòng bàn tay rất nóng.
Lại vì tâm trạng lúc này của cô đang rất tốt, cho nên vô tình bị câu này của anh làm cho căng thẳng, lập tức mơ hồ.
Cô không kịp nghĩ đã ngẩng đầu nhìn anh, mềm giọng nói ra câu mình muốn nói nhất, “Chuyện là… em đã th…”
Cô còn chưa kịp nói ra mấy chữ ‘tha thứ cho anh’ thì Lữ Hỉ Doanh đột nhiên nhảy từ cổng ra, một phát cắt đứt đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Bà kép Hứa Thanh Ca đi vào, “Tiểu Thanh Ca, không phải cháu đã nói sẽ không dễ gì tha cho nó sao? Dì còn chưa tha cho nó, chúng ta về nhà, dì nấu đồ ngon cho cháu ăn.”
Tần Tuyển: “…” Ôi mẹ ruột ơi…
Hứa Thanh Ca không dám cãi bà, đành mắt điếc tai ngơ, ngoan ngoãn theo bà trở về.
Lữ Hỉ Doanh quay đầu, nhướn mày với Tần Tuyển, chế nhạo anh bảo sao từ Nhật trở về mà dám không nói cho bà trước?
Lữ Hỉ Doanh đích thân nấu cơm cho Hứa Thanh Ca, còn con trai ruột ngược lại bị nhốt ngoài cửa.
Tần Tuyển gõ cửa, bà cũng không thèm ra mở.
Sau khi ăn tối ở nhà Lữ Hỉ Doanh xong, Hứa Thanh Ca trở về nhà mình, trong nhà trống vắng.
Mẹ Hứa phải trực ca đêm, ba Hứa đang đi công tác, Hứa Thanh Ca ở nhà có một mình.
Cô nằm trên giường gọi điện thoại cho ông bà nội để than khổ.
Gọi điện thoại được một lát, Hứa Thanh Ca phát hiện ra chiều nay Tần Tuyển thật là… yên ắng? Đến giờ anh vẫn chưa liên lạc với cô, không biết là anh đang làm gì nhỉ?
Dì Lữ không cho anh vô nhà, đoán là anh về ký túc xá ngủ chăng?
Hứa Thanh Ca bất ngờ nhận được phí dịch sách do Tá Đằng Long chuyển khoản.
Cô phấn khởi click mở Taobao nên mua quà gì cho Tần Tuyển.
Tặng áo sơ mi và cà vạt đều tốt, nhưng cô không biết nên chọn loại nào, cũng không biết Tần Tuyển thường xuyên mặc áo sơ mi của thương hiệu nào.
Ba mẹ không có ở nhà, Hứa Thanh Ca chợt nhớ đến hồi ăn Tết, chị Thanh Hoan có mua vài chai rượu trái cây, mang qua tặng cô.
Lúc này, cô tự mình ở nhà nhấm rượu, vừa mở TV xem vừa dạo Taobao.
Chỉ cần lướt Taobao, Hứa Thanh Ca liền quên mất thời gian.
Đợi cô bỏ được mười mấy cái áo sơ mi vào giỏ hàng, đồng hổ đã điểm mười giờ tối, rượu trái cây cũng vô thức uống được ba chai rồi.
Hứa Thanh Ca ngáp một cái rồi bò dậy, đi đánh răng, lúc này cô mới phát hiện đầu rất choáng, mơ màng đỡ tường men đến nhà vệ sinh.
Bàn chải điện chạy phát ra tiếng ‘ong ong’, Hứa Thanh Ca mơ hồ tưởng tượng ra dáng vẻ của Tần Tuyển khi mặc áo sơ mi và cà vạt cô tặng.
Đầu cô quá choáng, Hứa Thanh Ca lại vô thức tưởng tượng ra hình ảnh của anh khi biến thành cụ già, càng nghĩ càng tếu, cô vừa đánh răng vừa cười ngây ngô.
Lúc này, điện thoại của Hứa Thanh Ca chợt đổ chuông, màn hình lập loè tên của Tần Tuyển.
Giọng nói của anh trong điện thoại rất nhẹ, ngoài cửa sổ đang là ban đêm, chất giọng của anh thật dịu dàng truyền vào tai cô, “Ngọt Ngào, em tắt đèn đi.”
Hứa Thanh Ca đã uống ba chai rượu trái cây.
Tuy vậy nhưng cô không có say, ý thức vẫn tỉnh táo, chỉ có mí mắt là không ngừng sụp xuống.
Sức phản ứng giảm xuống, cô vừa buồn ngủ, vừa mơ hồ hỏi: “Tại sao ạ? Bây giờ tắt luôn sao?”
“Ừ, bây giờ luôn.” Tần Tuyển dỗ dành: “Đừng sợ, em ra ban công nhìn đi.”
Hứa Thanh Ca đã mất đi năng lực phản kháng, Tần Tuyển nói tắt đèn, cô liền ngoan ngoãn tắt đèn trong nhà rồi ra ban công nhìn thử.
Sau đó, cô lập tức nhìn thấy ngoài ban công là từng đốm sáng nhỏ bay múa, thoạt nhìn rất giống ánh huỳnh quang…
Đom đóm?
Là đom đóm sao?
Hứa Thanh Ca chớp chớp đôi mắt, cô đây là say quá nên bị ảo giác à?
Sao trong nhà lại có đom đóm được?
Cuộc gọi với Tần Tuyển vẫn chưa kết thúc, cô siết điện thoại, ngơ ngác nói: “Toang rồi anh ơi, hình như em bị mù rồi, nhưng sao em lại mù được nhỉ?”
Tần Tuyển không bắt kịp mạch não của cô, nghi hoặc hỏi lại: “Em đang ngủ à?”
“Không có ạ.”
“Em không thấy đom đóm sao?”
“A?”
Là đom đóm thật ư?
Hứa Thanh Ca mở cửa, chạy ra ban công, nhìn thấy bầu trời đầy đom đóm.
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới, Tần Tuyển và rất nhiều tiền bối khác đang leo cây bên ngoài, thả rất nhiều đom đóm lên!
Đêm hè tháng năm, bầu trời đầy đom đóm như toả sáng, Hứa Thanh Ca cười đến vừa ngốc vừa đáng yêu, “Anh ơi, từ khi nào mà anh bắt được nhiều đom đóm thế ạ?”
Tần Tuyển cười hỏi: “Em thích không?”
Hứa Thanh Ca gật đầu rất mạnh.
Nhưng gật đầu thì anh không thấy, cô liền tỉnh rượu một chút rồi nói: “Thích ạ.”
Tần Tuyển lại hỏi: “Thích anh không?”
Hứa Thanh Ca dừng lại hai giây…
Sau đó, cô mềm giọng nói, mang theo men say, “Dạ thích.”
“Anh ý nhà em vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy mà!”
“Đương nhiên là em thích ạ!”.