Thời Đại Cấm

Lưu Chính Minh một tay bế lấy Càn Minh Nguyệt, trên đường đi xuống cũng tiện thể lượm thêm được Hà Thiết Thủ đang nằm chổng vó dưới mặt đất.

Hắn nhanh chóng di chuyển đến căn cứ mật của Lâm Vũ trấn, đây kì thực không phải là căn cứ cũ, mà là một căn cứ mới được hắn xây, kì thực cũng chỉ cần thiết lập hai ba trận pháp kết hợp mà thôi, cũng là đề phòng thường dân bị dư ba đánh tới gây tổn thương.

Đám người Hoàng Thành Tư nhìn thấy người dân được cứu từ bên trong trận pháp về xong, nhanh chóng di chuyển họ về căn cứ này. Còn về đối với người đã phá giải trận pháp, họ cũng không có ý kiến gì, chỉ coi như là một đệ tử khác của Lưu Chính Minh, dù sao là phân thân của hắn cũng mang dịch dung rồi.

Nhìn thấy Lưu Chính Minh bay đến từ nơi phương xa, Hoàng Thành Tư nhóm vội vàng chạy ra đón, chào hỏi:

“Nhìn lấy tiền bối ung dung như vậy, ắt hẳn đại công cáo thành rồi?”

“Ừm, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là một tên Nhập Hoá cảnh mà thôi, giết cũng không hề chi.” Lưu Chính Minh đáp.

“Đúng a, lấy tu vi của tiền bối thì chỉ là một tên Nhập Hoá cảnh có là gì.... Khoan đã, Nhập Hoá cảnh? Tiền bối ngài không nói đùa đấy chứ?” Hoàng Thành Tư vừa định vỗ mông ngựa thì giờ mới để ý là Lưu Chính Minh dùng từ Nhập Hoá chứ không phải Nhập Thần cảnh.

“Ta nói đùa với các ngươi làm gì? Tên trại chủ thực sự của Ngũ Long trại kia tu vi ban đầu kì thực cũng chỉ là Nhập Thần cảnh trung kỳ, bất quá hắn lại có một môn bí pháp, có thể thôn phệ hết tất cả công lực tu luyện được của cả thủ hạ đã chết đi lẫn cả thủ hạ vẫn còn sống, lại còn thêm việc hắn cũng đã tu luyện ra được Nguỵ Lĩnh Vực thành công, kết hợp với một đống bài tẩy nữa, thành ra mới đề thăng tu vi lên được Nhập Hoá cảnh, không những thế còn là trung kỳ.”

“Cha mẹ ơi! Nhập Hoá cảnh trung kỳ!” Đám người Lâm Vũ trấn kinh hãi không thôi, bọn hắn đương nhiên là biết Nhập Hoá cảnh trung kỳ là có ý vị gì, có thể nói là một chưởng cũng có thể đủ giết được bọn họ. Đây chính là chiến đấu lực của Nhập Hoá cảnh, nếu không năm xưa cũng không cần đến hai mươi Nhập Thần cảnh đỉnh phong mới có thể vây khốn được một tên Nhập Hoá cảnh sơ kỳ viên mãn.

Hoàng Thành Tư nghe thế về xong, vội vàng hỏi:

“Vậy tiền bối ngài bị thương có nặng không? Vãn bối ở đây kinh doanh lâu năm, cũng có một số thiên tài địa bảo có thể dùng để hồi phục cùng trị thương, tiền bối ngài cần bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu.”

Trong suy nghĩ của hắn chợt phát hiện ra mình đã đánh giá thấp người thanh niên trước mắt này rất nhiều, ban đầu chỉ là Bán Bộ Nhập Hoá, bây giờ đến cả Nhập Hoá cảnh trung kỳ cũng vẫn lạc được trong tay hắn, chẳng lẽ lại là một vị Nhập Hoá cảnh hậu kỳ tiền bối?

Lưu Chính Minh nghe vậy khoát tay:

“Cảm ơn lòng tốt của ngươi, bất quá ngươi quên ta là ai? Ta thế nhưng là y sư a, nếu ngay cả về mặt thuốc thang cũng thua kém ngươi thì cái danh hiệu này là như thế nào mà có được? Còn về thương thế, cũng không phải là quá mức nghiêm trọng, bất quá tĩnh dưỡng tầm một hai tuần cũng là cần thiết.”

Hoàng Thành Tư nghe vậy mới ngỡ người ra, có chút gãi đầu xấu hổ:

“Ách, xin lỗi tiền bối, ngược lại là vãn bối quên mất. Bất quá xin ngài cho vãn bối hỏi nốt câu này, hiện tại thì thôn dân sống ở Lâm Vũ trấn có thể quay lại được rồi hả thưa tiền bối?”

Lưu Chính Minh gật đầu:

“Ngũ Long trại đã trừ, đương nhiên là có thể quay lại rồi. Không những thế mà các ngươi cũng có thể lựa chọn tiếp quản cả toà sơn mạch này nữa, tình huống kỹ càng thì các ngươi có thể hỏi Nguyệt nhi. À quên mất, mang lấy cho các ngươi một kinh hỉ nữa này.”

Nói xong huýt sáo một cái, tắc thì một thân ảnh vọt lên ngay trước mắt, trên tay là năm người.

“Được rồi, tiểu tứ, đặt họ xuống đây.” Lưu Chính Minh nói.

Nghe vậy thì thânh ảnh kia cũng hạ năm người này xuống, lúc này thì mọi người mới nhìn rõ được khuôn mặt của họ.

“Đỗ trưởng lão? “ Hoàng Thành Tư giật mình, vừa nãy hắn nghe nói rằng là hắc thủ sau màn kia đã hấp thu lấy sinh mệnh cùng với cả công lực của cả thủ hạ sống lẫn chết của hắn thì trong đầu đã tưởng tượng ra được kết cục của Đỗ trưởng lão cùng người của Đỗ gia, trong lòng còn không khỏi có chút thương tâm.

Xét cho cùng Đỗ Diên Khánh tuy có hành vi phản bội lại trấn, nhưng đó cũng là do bị người khống chế, không điều khiển được chính mình, chứ còn tâm hắn thì vẫn còn là ở Lâm Vũ Trấn, nếu không có hắn âm thầm kéo dài thời gian thì Hoàng Thành Tư cùng chúng Nhập Thánh trưởng lão cũng khó mà chạy thoát nổi.

Lưu Chính Minh nhìn thấy biểu lộ của hắn, đương nhiên là biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nói:

“Yên tâm, Đỗ Phó Trấn không hề có việc gì. Lúc trước khi hắn kịp dùng bí pháp kia, ta đã kịp thời cho người chữa trị lấy chúng trưởng lão của Đỗ gia rồi, thành ra là bí pháp không các tác động lên họ. Nhớ láy trường hợp của ngươi không? Bí pháp cho phép hắn có thể khống chế lấy hành vi của một người, sử dụng càng nhiều loại linh lực đấy càng dễ khống chế, bất quá không có khả năng điều khiển xác chết. Thành ra là một khi mà linh lực bị khu trừ, tên kia cũng chỉ có thể phán đoán được là người đấy đã chết thôi, căn bẳn là cũng khó biết được thực hư.”

Sau đó, hắn bắt đầu bước ra xa, trong miệng còn vọng theo tiếng nói:

“Tên này thì chắc tầm hai ba ngày nữa là tỉnh thôi, đặt hắn bên cạnh Lỗ trưởng lão là được. Hiện tại ta phải đi bế quan dưỡng thương đây, có gì cứ hỏi Nguyệt nhi. Tiểu thất tiểu tứ đi theo ta!”

“Dạ thưa sư phụ!” Sau đó hai cái thân ảnh đấy cũng nhanh chóng đạp cước mà đi.

“Cung tiễn tiền bối!” Hoàng Thành Tư cùng chúng trưởng lão chắp tay chào, nhìn lấy thân ảnh Lưu Chính Minh đi xa, sau đó hắn mới ôm quyền hỏi Càn Minh Nguyệt:

“Nguyệt tiên tử? Nguyệt cô nương? Xin hỏi tại hạ nên xưng hô như thế nào?”

“Nguyệt tiên tử là được rồi, cũng không có vấn đề gì.” Càn Minh Nguyệt đáp.

“Vậy tại hạ bèn mạo phạm gọi là Nguyệt tiên tử vậy. Còn xin hỏi Nguyệt tiên tử cho biết trận chiến kì thực là diễn ra như nào, mà tại sao tiền bối lại chỉ điểm cho chúng ta là nên khuếch rộng địa bàn?”

Càn Minh Nguyệt lúc này mới cười nói:

“Việc này cũng là do gia hỏa kia tính cả rồi. Bất quá trước hết cứ để thường dân về lại trấn sửa sang đã, việc này không nên chậm trễ, chứ còn về cụ thể tình huống thế nào thì trên đường đi nói cũng được.”

“Nguyệt tiên tử dạy phải.”

Đáng thương Hà Thiết Thủ, được người ta kiểm tra rằng trên thân cũng không có thương thế, nhanh chóng bị lãng quên, không một ai hỏi thăm, chỉ là không hiểu thấu xuất hiện một cục u sau đầu, đến giờ vẫn còn đang ngơ ngác toàn diện.

...

Tầm hơn một canh giờ về sau, Lưu Chính Minh mới về lại động phủ của hắn, bên người hai cái phân thân giờ cũng đã tan biến do hết thời gian.

“Mệt nhọc quá a! Vừa phải để cho một phân thân trà trộn vào thôn dân ban đầu, lại vừa mấy lần phải tính kế để kế hoạch diễn ra theo ý muốn, lại còn phải diễn nữa cơ.” Lưu Chính Minh một tay ôm lấy trán, kêu than nói.

Nếu để tổng kết lại thì Lưu Chính Minh kế hoạch vừa rồi có thể chia ra làm khá nhiều bước.

Đầu tiên là bước tìm hiểu thông tin, hắn ban đầu đã cài sẵn một phân thân, vào người của Đỗ gia để nghe ngóng tình hình. Kèm thêm với khả năng của Bạch Nhãn, việc Đỗ Diên Khánh cùng trưởng lão bị khống chế nhanh chóng được xác nhận, cũng đại khái rõ ràng được là khống chế được tới mức độ nào, bất quá Lưu Chính Minh nhưng là cũng không biết được rằng công dụng của loại Linh khí này, bèn không đánh rắn động cỏ vội, cái này kì thực nguyên do cũng là có hai phần, một là phân thân không thể dùng được khả năng [ Kiểm Định], hai là diễn biến của kế hoạch của Đỗ Diên Khánh lại có thể phù trợ rất tốt cho việc thu mua lấy Lâm Vũ trấn của Lưu Chính Minh.

Thứ hai là khi mà Lưu Chính Minh quyết định đi đối chiếu lấy thông tin của Long Hành Trấn cùng Lâm Vũ Trấn, hắn đã cử chín phân thân còn lại đi các hướng. Một hướng là để giúp đỡ lấy tiểu Mộc nhanh chóng trở thành Vương của cả cán rừng xung quanh, hai hướng thì là Ngũ Long sơn trại, hồ Huyền Quang.

Lưu Chính Minh đối chiếu từ thông tin bên trong của Long Hành trấn thì phát hiện ra một sự kiện đặc biệt. Đó chính là vào ba mươi năm trước Ngũ Long trại cũng từng một lần tổ chức tấn công vào Long Hành trấn, nhưng điều khác biệt giữa Long Hành trấn cùng Lâm Vũ trấn nhưng là rất lớn, đó chính là vị trí địa lý.

Tuy rằng Lâm Vũ trấn cấp bậc cường giả mạnh hơn hẳn, bất quá Long Hành trấn lại được cái giao thông thuận tiện, rất nhanh là có cường giả từ một số trấn khác cũng đến tương trợ, thành ra Ngũ Long trại mới từ bỏ ý đồ, chỉ dám quấy phá một số dân cư sinh sống vòng ngoài.

Sự kiện này làm cho người ta rất dễ thấy rằng là Ngũ Long Sơn Trại thấy khó mà lui. Bất quá vào trong mắt của Lưu Chính Minh lại không đồng dạng. Hắn nhưng là biết rằng là Ngũ Long Trại có một tay tinh thông thiên cơ thuật, làm sao có thể không chọn ngày lành tháng tốt tấn công, lại chọn vào ngày mà Long Hành trấn có thể phòng thủ thuận lợi cơ chứ, lại nói trong này có thể tồn tại một lý do khác? Hay thậm chí chỉ là để che mắt thế nhân?

Cũng do vị trí địa lý, thế nên nhiều lúc tin tức cũng không có được liên thông. Lại nói rằng thông tin ở trong thời đại này chỉ thực sự có giá trị trong một số vấn đề về kinh tế hay chiến tranh, chứ ở việc như trấn khác đối phó giặc cướp, cũng không phải là vấn đề của trấn mình, không cần quá mức quan tâm, thế nên việc Ngũ Long trại tồn tại một người tinh thông thiên cơ thuật cũng không quá nhiều người biết, lại nói rằng sự tồn tại của người này cũng chỉ là giả thuyết, khó mà nói thành thật.

Đương nhiên, nếu như nhìn vào nhiều lần Lâm Vũ Trấn vây bắt Ngũ Long trại không thành công, có thể cũng có cá nhân hữu ý nhìn vào vấn đề này, suy đoán cũng không phải không thể. Nhưng tại một nơi loạn thế như này, vấn đề của trấn khác liệu họ có quan tâm không? Họ còn mong chờ hai bên lưỡng bại câu thương để chiếm được lợi ích đâu.

Tất nhiên, đây cũng là xây dựng trên việc Ngũ Long trại tính uy hiếp không phải là quá cao, không thể đe doạ đến an nguy cả một trấn, vậy nên rằng là cũng có ít người coi trọng. Đây mới dẫn đến cục diện bấy giờ. Lâm Vũ trấn đủ cường để một mình chống đỡ lấy Ngũ Long trại, không giống như là Long Hành trấn ít người, lại kết hợp với vị trí địa lý, cùng với vấn đề lợi ích.

Thế nhưng Lưu Chính Minh lại chính là quan tâm đến vấn đề này, bởi vì hắn biết rằng là Ngũ Long trại kế hoạch. Vậy nên hắn không thể không suy đoán rằng là Long Hành trấn có liên kết dây mỡ rỡ má gì đó với Ngũ Long trại, cả hai bên đều có một chữ Long cơ mà. Cũng có một số người phán đoán rằng đây là thủ đoạn che mắt thiên hạ, nhằm chia rẽ Long Hành trấn với các trấn còn lại, để dễ bề xử lý. Đối với vấn đề này thì tất cả chính là một dấu chấm hỏi, chỉ đủ nghi vấn, lại không đủ kết luận, lại không có ích lợi gì khi nhúng tay quá sâu vào Ngũ Long trại, thành ra chiêu bài này của Tô Hoàn Lộc là chơi quá tốt.

Nhưng đáng tiếc, Lưu Chính Minh sở hữu Bạch Nhãn, thành ra thân phận của hắn cũng bị bại lộ.

Bất quá với bản tính cẩn thận của mình, Lưu Chính Minh quyết định tìm hiểu sâu hơn, và thái độ cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.

Phù lục, căn phòng bí ẩn dưới mặt đất, công pháp kỳ dị, mục đích, kế hoạch, tính cách... Lưu Chính Minh ghi nhớ lại hết, rồi sau đó mới để lại chuẩn bị phía sau.

Nào là dùng phân thân làm mồi nhử, giả trang, sửa đổi trận pháp, phân tích tình huống, diễn kịch, Lưu Chính Minh cơ hồ là làm tất cả những gì hắn có thể để tối đa hoá lợi ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui