Editor: Nguyetmai
"Xem ra mỗi đứa trẻ ở đây đều hận Giáo sư Dương, chỉ là bọn chúng không dám nói ra nên đành dùng cách này để bộc lộ uất ức trong lòng…"
Thang Doanh cảm thán, từ chữ viết trên tờ giấy cũng có thể nhìn ra được sự thù hận của Hàn Đào với Giáo sư Dương.
"Mau vứt đi, mang thứ này theo người chính là bom hẹn giờ đó…"
Thang Doanh biết tại nơi này không được phép có bí mật. Những việc như kiểm tra ký túc xá đột xuất, soát người các kiểu… Tuy cô ấy chưa trải qua nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy thật cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Thang Doanh tìm mảnh giấy kia trên thanh vật phẩm, chọn [Vứt bỏ].
Mảnh giấy nhỏ kia lại rơi thẳng xuống dưới chân Tăng Vũ.
"Không phải là tiêu hủy sao?"
Thang Doanh kinh ngạc, lập tức điều khiển Tăng Vũ nhặt lên.
Trong rất nhiều game, vứt bỏ vật phẩm có thể coi như trực tiếp tiêu hủy, coi như vật phẩm đó không tồn tại nữa. Nhưng game này lại không giống vậy, lựa chọn vứt bỏ chính là vứt bỏ tại chỗ, vật phẩm chắc chắn sẽ không biến mất.
Thang Doanh thử biện pháp khác.
Có thể nhét tờ giấy xuống dưới đệm hoặc trong tủ quần áo, hoặc gầm giường, hoặc ném trở về thùng rác…
Nhưng những thứ này đều không đáng tin cậy, tùy tiện ném như vậy, nhỡ cán bộ lớp tới kiểm tra, phát hiện ra thì phải làm sao.
Đi ra ngoài vứt?
Cảm giác không ổn lắm, đó có thể là một cái bẫy!
Ra khỏi cửa đã là vi phạm lệnh cấm rồi, trên người lại còn mang theo tờ giấy như thế này… không bị bắt vào phòng điều trị số 13 để sốc điện tới chết mới lạ đó!
Quay một vòng, Thang Doanh đi tới nhà vệ sinh, phát hiện ở bồn rửa mặt có một lựa chọn, có thể xé nát mảnh giấy để xả đi. Đây mới được xem là cách giải quyết vấn đề.
Thang Doanh thở hắt ra.
"Game này… khắp nơi đều là cạm bẫy!"
Có thể tưởng tượng được, nếu như Thang Doanh trực tiếp nằm ngủ trên giường, tờ giấy kia vẫn còn trong thùng rác thì nói không chừng ngày nào đó sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó không phải Hàn Đào gặp xui xẻo thì chính là cô ấy xui xẻo, cũng có thể là cùng gặp xui xẻo…
Lại đi loanh quanh trong phòng, không có lựa chọn mới nào xuất hiện nữa, lần này Thang Doanh điều khiển Tăng Vũ nằm lên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Màn hình tối sầm lại, một lúc sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Kiểm tra định kỳ!"
Màn hình lập tức sáng lên, Tăng Vũ ngồi bật dậy. Vừa xuống giường đã thấy bên ngoài có mấy người trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có lẽ cũng chiều tối rồi, Hàn Đào vẫn chưa trở về, mấy người vừa đi vào là người xa lạ, nhưng không phải mấy tên to cao của tổ tiếp nhận, mà cũng là học viên giống như Tăng Vũ.
Học viên cầm đầu là nam, cao khoảng một mét bảy tám, tương đối cao trong nhóm những đứa trẻ, cậu ta đeo mắt kính không viền, mặt mọc đầy mụn, thân hình hơi gầy nhưng mặt rất lạnh lùng, dáng vẻ kiêu ngạo.
"Bạn mới đúng không? Tôi tên là Vương Duệ, là lớp trưởng của các cậu. Lần này tôi chỉ kiểm tra theo thông lệ xem ký túc xá có chứa những vật sai quy định không mà thôi, không cần lo lắng."
Trong khi Vương Duệ nói, mấy người khác đã bắt đầu lục lọi.
Ngăn kéo, giường, tủ… mọi ngóc ngách dù nhỏ đến đâu cũng bị lục soát.
Đang lục soát thì truyền tới tiếng bước chân vội vã, Hàn Đào đã trở về.
Tới cửa, Hàn Đào càng hoảng sợ hơn khi thấy cửa phòng mở toang, nhiều người lục lọi bên trong, lớp trưởng Vương Duệ cũng ở đó!
Đây là kiểm tra định kỳ thôi, nhưng sắc mặt Hàn Đào cũng thay đổi, hai tay không khỏi run rẩy.
Sau năm phút lục soát, học viên báo lại với Vương Duệ: "Không tìm được thứ gì vi phạm quy định!"
Vương Duệ chớp mắt, gật đầu: "Tốt!"
Ánh mắt Hàn Đào không tự chủ được liếc nhìn thùng rác, nhưng thùng rác cũng bị lục soát rồi, không tìm được thứ gì.
Vương Duệ vỗ vai Tăng Vũ: "Bạn mới chịu khó ở đây cải tạo nhé, tranh thủ sớm ngày thay đổi để làm lại cuộc đời."
Đoàn người lại kéo nhau rời đi, đi đến phòng khác.
Lần kiểm tra này có lẽ chỉ tiến hành bất kỳ một vài phòng, trùng hợp phòng của Tăng Vũ đã được lựa chọn.
Hàn Đào chưa kịp hoàn hồn, vẫn há hốc miệng nhìn về phía thùng rác, không dám hỏi gì.
Tăng Vũ cũng không nói gì, lại nằm lên giường tiếp tục ngủ.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, Tăng Vũ bị Hàn Đào đánh thức.
"Mau dậy đi, đến trễ sẽ vi phạm quy định đó!"
Thang Doanh điều khiển Tăng Vũ rời giường, chạy ra ngoài.
Lúc này là sáu giờ sáng.
Trên đường, tất cả học viên đều chạy tới sân thể dục. Thang Doanh điều khiển Tăng Vũ theo sát Hàn Đào đi tới sân thể dục, đứng ngay ngắn vào hàng.
Sau đó là một phân đoạn trò chơi nhỏ vô cùng nhàm chán, Tăng Vũ chạy theo hàng, nhưng thỉnh thoảng cần phải hô khẩu hiệu. Cách hô khẩu hiệu là nhấn nút xoay theo chiều kim đồng hồ, sau đó dừng ở điểm được chỉ định, như vậy khi hô khẩu hiệu sẽ khá vang dội. Thang Doanh nghiêm túc hô khẩu hiệu, tuy cách chơi rất đơn giản, nhưng phải làm liên tục vài lần, vài chục lần nên chỉ còn lại sự chán ghét mà thôi.
Thật vất vả, hôm nay chỉ cần chạy là được rồi.
Thang Doanh thở dài một hơi: "M* kiếp, còn tưởng có nội dung gì đặc biệt, chỉ lặp đi lặp lại thế này đúng là chán chết! Hình như chỉ chạy mà không hô cũng chẳng bị làm sao."
Cô ấy vừa mới dứt lời đã nhìn thấy một học viên chạy đến trước mặt Giáo sư Dương, chỉ vào một học viên trong hàng, nói: "Báo cáo chú Dương, lúc chạy cậu ấy không nghiêm túc hô khẩu hiệu!"
Học viên kia lập tức biến sắc, hiển nhiên người này cũng giống như Tăng Vũ, đều là học viên mới vào học viện không bao lâu.
Giáo sư Dương mỉm cười, khẽ gật đầu với cậu bé tới tố cáo: "Làm tốt lắm, cháu hãy báo với Vương Duệ là mình được giảm một lỗi."
Sau đó, Giáo sư Dương ra hiệu cho hai gã cao lớn phía sau, hai tên đó lập tức tiến lên, kéo cậu bé không hô khẩu hiệu nghiêm túc đi.
"Chú Dương! Cháu sai rồi, cháu không dám nữa!"
"Cháu sai rồi... tha cho cháu lần này đi!"
Cậu bé này không dám nói dối, bởi vì ở đây có nhiều nhân chứng như vậy, nếu như nói dối nhất định sẽ nhanh chóng bị vạch trần, tội nặng thêm một bậc. Chỉ có thể la hét, kêu khóc khản cả giọng, cầu xin Giáo sư Dương tha mạng.
Nhưng Giáo sư Dương không hề phản ứng lại. Hai tên to lớn kia kéo cậu bé đi về phía phòng điều trị số 13.
Thang Doanh sợ run cả người, cú vả mặt này tới nhanh quá.
Hô hay không hô cũng chẳng sao ấy à?
Đừng làm loạn nữa, đến khi tiếng hô nhỏ lại sẽ bị bắt đi sốc điện đó!
Lại nhìn về phía những học sinh khác, mọi người đều nhắm mắt làm ngơ với chuyện này, rất nhanh đã ai đi đường nấy.
Chỉ còn lại một mình Tăng Vũ đứng ngây người tại chỗ khoảng hai giây, sau đó vội vàng hòa vào dòng người.
...
Sau khi chạy bộ là thời gian ăn sáng.
Bữa sáng vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là kém hơn thức ăn ở căng tin của hầu hết các trường học khác. Thấy vậy, Tăng Vũ không có hứng thú gì, chỉ ăn qua loa vài miếng mà thôi. Ở phương diện này game cũng không miêu tả chi tiết, chỉ lướt qua vài hình ảnh.
Sau khi ăn sáng xong, Tăng Vũ tìm được Hàn Đào, mọi người tập hợp uống thuốc.
Từng tốp đứng tập trung ngay ngắn, có người phụ trách phân thuốc cho mọi người.
Tăng Vũ đưa tay nhận lấy.
Hàn Đào ở bên cạnh trực tiếp bỏ thuốc vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó nháy mắt ra hiệu với Tăng Vũ.
Thang Doanh nhìn thuốc trên tay Tăng Vũ, tổng cộng có hai viên, cụ thể là thuốc gì thì cô cũng không rõ, nhưng nhất định là thuốc thần kinh.
Có ba sự lựa chọn:
[Uống].
[Giấu ở trong miệng].
[Lặng lẽ vứt bỏ].