Năm 1209, loạn Quách Bốc nổi lên, đất nước chìm trong loạn lạc.
Quần hùng cát cứ chạy đua vũ trang, sưu cao thuế nặng khiến dân chúng oán than. Lương thực bị các quân phiệt chiếm giữ, cuộc sống ngày càng khốn khó, nạn cướp bắt đầu nổi lên. Trộm cướp xuất hiện khắp nơi, nhỏ thì chặn đường cướp của, lớn thì chiếm núi xưng vương. Thời thế thay đổi, lâu dần cũng hình thành chút quy củ nhất định, gọi là phí qua đường. Tuy nhiên quy củ cũng chỉ là tương đối, theo thì tốt, không theo cũng chẳng ai làm được gì, dù sao đó cũng là phường trộm cướp.
Thế đạo hỗn loạn, ra đường cũng nơm nớp lo sợ, người người đều cầu mong được bình an. Trong hoàn cảnh đó, một số người tự cho bản thân võ nghệ cao cường, có nhân khí nhất định, họ tập hợp lại với nhau lập nên các tiêu cục ở khắp nơi. Những tiêu cục này tất nhiên cũng có tốt xấu lẫn lộn, nhưng cơ bản cũng đáp ứng được phần nào nhu cầu cầu bình an của một số người, ví dụ như thương nhân.
Giữa người với người đều có cách để tương tác với nhau, gươm đao cũng là một cách giải quyết vấn đề, và cũng rất hiệu quả. Đao kiếm tương tranh, mệnh phải do trời, dù người dân lúc này khá mê tín, nhưng đối với cái mạng nhỏ của mình ai ai cũng rất cẩn thận. Dù là thổ phỉ hay hộ vệ của các tiêu cục cũng chỉ là con người bình thường, nếu có thể tránh đổ máu thì tất cả đều nguyện ý. Tuy nhiên giặc cướp dù muốn giữ mạng nhưng cũng cần phải sống, nếu muốn bình an đi qua cũng phải nộp chút phí qua đường. Tôi có cái ăn, anh có sự bình an, mọi người đều vui vẻ.
Có người nói, mạng người thời loạn không đáng một đồng.
Cũng có người nói, loạn thế xuất kiêu hùng.
Tháng 5, Thiệu Bảo năm thứ 2*.
Hồ gia là một thương gia lớn ở huyện Cổ Lôi, thuộc trấn Thanh Đô**. Trong thời đại kiếm miếng ăn cũng khó như thế này, được làm việc trong các hộ thương gia cũng là một mục tiêu của nhiều người. Bữa ăn ổn định, còn có lương nhất định mỗi tháng, mọi người ai cũng cố tranh thủ. Vì thế nên địa vị thương nhân cũng có chút đề cao trong xã hội, và Hồ gia cũng xem như có chút lực ảnh hưởng ở trong huyện thành, thậm chí là trong trấn thành nữa.
Lần này thương đoàn Hồ gia có một chuyến hàng lớn cần đưa đến trấn Tây Bình***, cũng đã thuê được hai tiêu cục có danh tiếng nhất trong thành và thêm vài tiêu cục khác nữa, nhân số tính ra cũng hơn hai trăm người, cũng xem như là một cỗ lực lượng lớn rồi. Thương đoàn đã xuất phát hơn một tháng nay, trên đường cũng có gặp một lần cướp đường, đó là vài nhóm tặc phỉ liên kết với nhau muốn chặn đường đòi phí qua đường, nhân số cũng hơn trăm người. Tuy nhiên trước lực lượng mang tính áp đảo về nhân số, vũ trang cũng tốt hơn nhiều so với đám phỉ tặc cơm cũng khó kiếm này, những thứ như phí qua đường cơ bản là có thể bỏ qua. Sau khi đánh tan đám loạn thất bát tao này, thương đoàn tiếp tục tiến lên, có lực lượng mạnh mẽ như vậy, mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Mọi chuyện xem như là ổn.
Sau hành trình dài, thương đoàn đã tiến vào địa phận phủ lộ Nghệ An, gồm bốn châu và tám huyện quản lý trực tiếp.Sau khi tiến vào nơi này, thương đoàn tiếp tục tiến thêm vài ngày, sau đó đã phải dừng bước. Phía trước không xa là một dãy núi lớn, hẻm núi Lăng Tư. Hẻm núi này nổi danh hiểm trợ khó đi, đường núi hẹp, hai bên là sườn dốc, cây cối rậm rạp. Đây là con đường tất yếu phải qua khi đi từ huyện Thạch Đường thuộc châu Hoan và huyện Tân Phúc trực thuộc phủ lộ Nghệ An.
Vị trí địa lý hiểm yếu, cũng là con đường kinh thương quan trọng của châu huyện, nơi đây đúng là thiên đường của tặc khấu. Quan phủ đã nhiều lần đem quân tiễu trừ nhưng vẫn khó có thể đánh tan nơi này, một phần quan trọng là do địa thế rộng lớn hiểm trợ giúp đám thảo khấu này có thể dễ dàng tránh thoát vòng vây của quân đội.
Lực lượng hộ vệ hơn hai trăm người tuy là rất nhiều, nhưng khi đứng trước hẻm núi Lăng Tư không ai dám đại ý chủ quan, nếu bọn họ dám lơ là thì có khả năng bị lực lượng thảo khấu trong này tiêu diệt hoàn toàn.
"Tiểu thư, đã đến hẻm núi Lăng Tư rồi."
Một hạ nhân tiến đến bên một chiếc xe ngựa nói, chiếc xe trông rất bình thường, có rèm che trước cửa, nếu không lưu tâm thì khó có thể chú ý nó giữa thương đoàn lớn này. Rèm bên cửa sổ được xốc lên, một cô gái có gương mặt khả ái ló đầu ra, gương mặt có chút lạnh lùng, có chút khí thế của người bề trên được hun đúc trong thời gian dài, dù vậy cũng không giấu được vẻ non nớt trên khuôn mặt. Cô gái này nhìn người hạ nhân kia bằng ánh mắt lạnh nhạt, cái nhìn đó khiến người đó cúi đầu không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên thứ gọi là khí thế này chỉ thường xuất hiện khi đối mặt với hạ nhân thôi, thật ra cô gái này cũng là một nha hoàn, nhưng lại có chút quyền lực dựa trên vị tiểu thư Hồ gia.
"Tiểu thư nói cứ tiếp tục tiến tới, mọi sự đều nghe quản sự Hoàng, nếu có thể dùng tiền vượt qua nơi này thì không cần tiếc."
"Vâng thưa Nhu tỷ."
Một người đàn ông trưởng thành lại gọi cô gái có chút non nớt là tỷ, âu cũng là điều kì lạ. Rèm được kéo xuống, người hạ nhân đó liền chạy đi báo cho quản sự Hoàng.
"Tiểu thư ơi, em sợ quá, vùng núi này giặc cướp rất hung ác đấy."
Cô gái sau khi vén rèm xuống thì vẻ lạnh lùng trên gương mặt tan biến, liền quay đầu nói. Bên cạnh cô là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen bóng trải dài xuống thắt lưng, gương mặt trái xoan trắng hồng, cặp mày thanh mảnh nhíu lại, đang chìm trong suy tư.
"Không sao đâu tiểu Nhu, lực lượng tiêu cục chúng ta thuê cũng rất mạnh mà, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cô gái đó hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé nhỏ nhắn bên cạnh, nụ cười mỉm nhẹ, cử chỉ tao nhã, cô là một cô gái được giáo dục đầy đủ. Có người nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, vốn trong dáng như con trẻ nhưng cũng đục dần đi khi bị các cảm xúc tiêu cực xâm chiếm. Nhất là trong thời đại này, con người chỉ biết lo cho ngày mai, ngày mai nữa, thần thái vốn có trong đôi mắt đã mất đi từ lúc nào. Cô gái đó rất đẹp, ánh mắt trong veo, đen bóng. Cái thần khi cô nhìn người khác khiến ai cũng sinh lòng hảo cảm. Nhiều lúc tiểu Nhu cũng thầm ước ao một đôi mắt như vậy.
"Lão gia cũng thật là, sao lại để tiểu thư đi làm việc như vậy chứ, chỉ cần quản sự Hoàng là được rồi, lỡ như..."
Lỡ như gì thì cô bé cũng không nói, gương mặt tràn ngập sự lo lắng, dù là vậy vị tiểu thư đó cũng chỉ cười.
Thương đoàn tiếp tục di chuyển, tuy nhiên vừa đi không được bao lâu đã phải tiếp tục dừng lại, sau đó phía trước truyền đến tiếng hét rất lớn, tiếng hét truyền tận đến chiếc xe mà vị tiểu thư kia ngồi.
"Cướp đây, muốn qua thì phải trả tiền!"
Nghe tiếng hét lớn như vậy, tiểu Nhu có chút bất đắc dĩ, miệng làu bàu, sau đó xốc rèm lên.
"Vừa đến đã gặp cướp, nơi đây quả không hổ danh là thiên đường tặc phỉ mà... Này, có chuyện gì thế."
Người hạ nhân ban nãy đang lật đật chạy đến, miệng hơi thở gấp lấy hơi, dù sao từ phía trước chạy đến giữa đoàn cũng là một đoạn đường khá dài.
"Thưa Nhu tỷ, phía trước có mấy tên cướp chặn đường ngay ngõ vào, hẻm khá nhỏ, đoàn người khó có thể tiến vào một lúc nhiều người được, quản sự Hoàng buộc phải ra lệnh tạm ngừng lại."
"Có vậy thôi à, đưa phí qua đường cho đám người đó đi, không cần tiếc chút tiền bạc như vậy!"
"Thế nhưng... đám phỉ tặc đó chỉ có năm tên." Chần chừ một lúc, người hạ nhân đó nói.
"Cái gì?"
Đôi mày có chút nhếch lên, gương mặt tiểu Nhu có chút ngạc nhiên, năm người mà đòi chặn đường cướp của thương đoàn lớn như thế này? Đây thuần túy là tìm chết mà.
Xác thực là chỉ có năm người, tuy nhiên tình huống có chút không đúng với suy đoán ban đầu của tiểu Nhu. Lúc này có hơn hai mươi người ngã xuống trước đường vào, mà đối phương chỉ có một người cầm một thanh đại đao đứng ra chiến đấu mà thôi. Bốn người kia vẫn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có người còn đang ngáp ngắn ngáp dài, dường như là vừa mới ngủ dậy.
"Ta nói này tiểu Thất, đệ hét lớn quá làm ta ngủ không được."
Người đàn ông đó đứng dậy dụi mắt, sau đó vươn vai vặn hông cho dãn gân cốt.
"Ha ha, nhị ca không thấy hét lớn như vậy mới có khí thế hào hùng, giữa trời đất chỉ có ta lớn nhất sao. Mà thôi, dù sao nhị ca cũng thấp cổ bé họng sao có thể anh tuấn thần võ như đệ được."
Người đàn ông cầm thanh đại đao tiếp tục cười lớn, ngôn từ thật ngạo mãn, nhưng khi kết hợp với thần thái và ngữ khí của người này lại khiến người khác nghĩ đến mấy từ - tỏ ra nguy hiểm.
"Mông đệ hết đau rồi sao?"
Nghe nhị ca nói vậy, lại thấy nhị ca cầm thành khảm đao gõ gõ xuống mặt đất, bất giác hắn cảm thấy rùng mình, vết sẹo trên mông lại có chút đau, hắn vô thức sờ mông một cái. Nhận ra hành động thất thố của mình, hắn cười khan một tiếng rồi rút tay lại, không quên tâng bốc một câu.
"Nhị ca uy vũ."
"Được rồi được rồi, tiểu Thất đệ tránh sang một bên đi, người ngoài đang nhìn kìa, thật là mất mặt."
Trong ba người đang đứng nhìn có một người thanh niên đang dựa lưng vào núi, lúc này người thanh niên đó đi đến bên người tên tiểu Thất, vươn tay vỗ vào đầu hắn một cái. Người thanh niên này hình thể thon gọn, da trắng trẻo, gương mặt sáng sủa, bên người không mang thứ vũ khí nào, nhìn qua có chút vô hại. Người này chỉ cao hơn vai người tên tiểu Thất một chút thôi, nhìn qua thì có chút nhỏ bé, tất nhiên là nhỏ so với tiểu Thất, chứ thực tế y cũng cao hơn mét bảy. Dù đứng cùng đám phỉ tặc cơ bắp cuồn cuộn, hông đeo vũ khí này nhưng bọn họ cũng không có vẻ gì là đồng bọn cả, có chút gì đó bình phàm, văn nhã.
"Còn nữa, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải là cướp, lần sau đừng có gặp ai cũng hét toáng lên 'ta là cướp' như vậy nữa."
Người thanh niên đó tiếp tục cằn nhằn, lắc lắc đầu, dường như không hài lòng lắm với hành động ban nãy của tiểu Thất.
"Ha ha, tam ca không thấy câu nói đó rất có phong cách sao, đứng giữa đường hét lên một tiếng, đám người trước mặt buộc phải dừng lại, gương mặt tràn đầy sợ hãi. Những điều đó khiến đệ có cảm giác rất thành tựu, ha ha."
"Thành, thành cái đầu đệ, nhìn mà xem, người ta khinh bỉ đệ thì có."
Người thanh niên đó lại vươn tay vỗ vào đầu tiểu đệ của mình, hành động mây trôi nước chảy, dường như là làm mãi thành quen. Nghe nhị ca nói vậy, tiểu Thất liền quay sang nhìn đám người phía trước, quả nhiên phát hiện có mấy người vươn tay chỉ trỏ, miệng thì cười ha hả.
"Chết tiệt, bọn mi cười cái gì, có tin ông đây giết mấy tên này không." Tiểu Thất chỉ đao xuống mấy tên đang bị thương nằm dưới mặt đất, khí thế hùng hổ dọa người.
"Giết, giết cái đầu đệ."
Người thanh niên đó lại vỗ đầu hắn một cái, lần này còn bồi thêm một đá vào mông. Trong ánh mắt ai oán của tiểu đệ, hắn bình thản tiến lên đứng trước thương đoàn phía đối diện, lúc này bên đó cũng có vài người rút vũ khí thủ thế, mấy người này khí thế mạnh mẽ, có lẽ là lực lượng nòng cốt của lực lượng bảo vệ thương đoàn.
"Bình tĩnh nào, chúng ta thật sự không phải là cướp."
Người thanh niên đó nói, gương mặt nở nụ cười vô hại, phối hợp vẻ ngoài của bản thân mình, hắn cũng cảm thấy bản thân không hề giống phỉ tặc chút nào, nói ra chắc người khác cũng tin chứ nhỉ? Chỉ tiếc hắn quên phối hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
"Ngươi nghĩ chúng ta tin sao?"
Một người đàn ông cầm thương lên tiếng, gương mặt hắn đen như than, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt mọc râu quai nón, tiếng nói ồm ồm, thật sự trông hắn còn giống phỉ tặc hơn người thanh niên đó nhiều. Chỉ tiếc hắn có mặc trang phục của tiêu cục, tất nhiên là trang phục bọn hắn thiết kế và đặt may.
"Bản thân ta cũng không tin." Người thanh niên đó làu bàu trong miệng.
"Ha ha, bất kể các ngươi có tin hay không thì sự thật vẫn là như thế thôi. Tính ra thì bọn ta cũng giống các ngươi, cũng có thể xem là một nhóm tiêu cục, mặc dù hơi nhỏ, nhưng năng lực làm việc của bọn ta thật sự không tồi. Chỉ là phương thức hoạt động hơi khác thôi, các ngươi đóng ở trong thành đợi người có việc cần thì thuê, còn bọn ta dừng ở nơi nguy hiểm đợi các thương đoàn đến thuê, tính ra thì hiệu suất sẽ cao hơn các ngươi nhiều..."
"Thế nếu bọn ta không thuê các ngươi thì sao?" Người đàn ông dữ tợn đó lên tiếng ngắt lời, âm thanh ong ong như tiếng kim loại đập vào đá.
"Thế thì bọn ta làm cướp." Người thanh niên đó vẫn tươi cười như gió xuân, tuy nhiên lời nói lại không ăn nhập chút nào với biểu hiện gương mặt khiến mấy người đối diện có chút co quắp, có mấy người nổi lên xung động muốn đánh người.
"Cách nói của tam đệ vẫn luôn khiến người ta muốn đánh như vậy, đến đại ca như ta cũng không nhịn cười được, ha ha."
Tiếng cười từ phía sau truyền đến, một người thanh niên đang vịn lấy vai người bên cạnh, cơ thể rung lên vì cười. Sau khi nói xong, y đó tiến lên vỗ vai người thanh niên kia, khóe miệng vẫn nhếch lên cười không ngừng.
"Nếu là cướp thì cần gì nói nhiều như vậy, tiến lên đi."
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh người đàn ông râu quai nón lên tiếng, gương mặt trầm tĩnh uy nghiêm, từ nãy đến giờ hắn vẫn không nói tiếng nào, tuy nhiên khí thế trầm ổn khi đó của hắn khiến không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn được. Là tổng tiêu đầu của tiêu cục Phi Long, cũng là một trong hai người mạnh nhất trong thương đoàn, trong trường hợp này tiếng nói của hắn vẫn rất có trọng lượng.
"Ngươi nói bọn ta là cướp cũng không sai, nhưng cũng không phải cướp, chỉ cần các ngươi nộp phí bảo hộ, nhớ nhé, là phí bảo hộ, bọn ta có thể góp sức bảo vệ các ngươi vượt qua dãy núi này."
Người đại ca lên tiếng, nụ cười của hắn ôn hòa hơn nhiều, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói thoải mái, thái độ tuỳ ý như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
"Lão Trung à, người này không tầm thường chút nào."
Người đàn ông râu quai nón lên tiếng, là tổng tiêu đầu của tiêu cục Nha Lang, vẻ hung dữ thô lỗ bề ngoài của hắn chỉ để che mắt người ngoài, ẩn sâu bên trong là nội tâm tinh tế và trực giác nhạy cảm. Không thế thì hắn cũng không thể một tay đưa tiêu cục Nha Lang lên đến tầm cao như vậy được.
"Chỉ năm người các ngươi mà muốn chặn đường chúng ta sao, dựa vào cái gì?"
Trung tổng tiêu đầu lên tiếng, lời nói vẫn trầm ổn như vậy, nhưng câu hỏi như vậy đã khiến không khí hai bên hòa hoãn đi một thoáng, ít ra cũng có thể trao đổi, thương lượng.
Người đại ca đó nhếch miệng cười, cánh tay cầm thương vung lên, trong tiếng rít xé gió, mũi thương đã cắm ngập vào vách núi, cán thương vẫn còn rung động mãnh liệt.
"Dựa vào sức mạnh của chúng ta!"
*Thiệu Bảo năm thứ 2: năm 1280
**Trấn Thanh Đô: Thanh Hóa ngày nay.
***Trấn Tây Bình: tương đương với tỉnh Quảng Bình và một phần Quảng Trị hiện nay.