Lúc Hoả đuổi sang đến bên kia, chiến đấu giữa đám người Thế Nhật và Nguyễn Hiền cũng đã kết thúc. Hai người bọn họ cũng có vài vết thương trên người, xem qua cũng chỉ là vết thương nhỏ, không đáng kể. Dõi mắt nhìn quanh, Hoả không nhìn thấy thân ảnh Nguyễn Hiền đâu cả.
"Chạy rồi?"
"Hồi công tử, lão già đó khi thấy tình thế không ổn liền chạy mất. Chúng tôi cũng không kịp phản ứng, để đối phương tẩu thoát mất."
Chuyển này có chút phiền toái, Hoả vốn khôn muốn lộ mặt sớm như vậy. Tuy nhiên khi ngẫm nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều đã chuyển động, một con cá lọt lưới cũng không nhấc nổi sóng gió gì lớn.
"Vậy thì thôi, bắt đầu thu lưới đi."
Ba người bắt đầu di chuyển, mục tiêu chính là nơi hai phái đang giao tranh kịch liệt.
"Người của ta đã bắt đầu tổng tấn công các phân đà, cứ điểm của Sa Trúc bang, tin tưởng những nơi đó đều đã bị đánh tan. Vân Hải bang một mực án binh bất động, bọn chúng đối với hành động của chúng ta vẫn không tỏ ngọn nguồn. Hiện giờ đại thế đã định, dù bọn chúng bây giờ có tấn công cũng không làm khoa được chúng ta."
Thế Nhật đơn giản báo lại tình huống, thái độ dù rất tuỳ ý, nhưng kính ý trong lời nói rất rõ ràng, chỉ cần có người nghe thấy đều sẽ cảm nhận thấy sự tôn trọng của y dành cho Hoả.
"Công tử, có cần nhân lúc này tấn công cả Vân Hải bang không?"
Lê Phụ nôn nóng hỏi, chỉ là giọng nói nhỏ hơn âm lượng "bình thường" rất nhiều. Đứng trước Hoả, ngay cả Lê Phụ tính cách ngang tàng, thô cuồng cũng phải thu lại tất cả.
"Không cần."
"Thế chân vạc đã bị phá vỡ, một Vân Hải bang không làm khó được chúng ta nữa. Với lại ta vốn chỉ nhằm vào Sa Trúc bang, còn đám người từ phía Nam kia khá phức tạp, ta còn có việc cần đến bọn chúng."
Vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc ba người đã ra đến khu vực bên ngoài. Ánh đuốc vẫn còn chiếu sáng cả một vùng, chỉ là chiến cuộc nơi đây cũng đã kết thúc. Đa số bang chúng đều đã tản đi truy đuổi dư chúng Sa Trúc bang, một số thì ở lại dọn dẹp hiện trường. Lúc này ánh mắt Hoả dừng lại trên một đám người.
Ánh mât Bá Trí lạnh nhạt nhìn Bá Dũng, cái nhìn hờ hững khiến một người có tâm thái vô câu vô thúc như Bá Dũng cũng cảm thấy bất an. Lúc này y đang hết sức khúm núm, chân tay lóng ngóng không biết đặt đâu, miệng thì nở nụ cười giả lả cầu tài.
"Xem ra lời nói của ta chẳng còn hút giá trị nào rồi."
"Đâu có đâu có, đệ vẫn luôn nghe lời đại ca mà."
Nghe ta ngữ khí bất thiện của Bá Trí, Bá Dũng liền cười làm lành, ngữ khí hết sức nịnh nọt.
"Vậy sao?"
Bá Trí nhướng mày, đây là thói quen vô thức khi y gặp việc khó chịu, chướng mắt. Những lúc như vậy, thường sẽ có kẻ chịu đau khổ. Nhẹ thì trầy da tróc vẩy, nặng thì nằm giường dưỡng thương, thậm chí là mất mạng. Là thân huynh đệ, thói quen của đại ca Bá Dũng lý nào không biết, động tác nhỏ đó của Bá Trí tấ nhiên cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh nhạy của y. Y chợt rùng mình một cái.
"Cái này... Bá Trí đại ca, đây vốn là ý của tôi, không can hệ gì đến Bá Dũng đại ca cả."
Tình cảnh Bá Trí đại phát thần uy, Nhu Nhi cũng không phải chưa thấy qua. Nhớ lần trước khi đương đầu với thảo khấu, phong thái thong dong của Bá Trí thật rất ấn tượng. Chỉ là so sánh với con đường máu như lần này, cô chợt cảm thấy sợ người thanh niên vẫn luôn tỏ ra bình thản này. Nhưng ít ra, tình cảnh trảm sát người tên Chân giữa đám người Sa Trúc bang cũng thật là khí thế.
Dù thế, khi đối diện với Bá Trí, không hiểu sao cô cũng cảm thấy thấp thỏm, có lẽ là sợ chăng? Nhưng mà, ta sợ điều gì nhỉ?
Vốn định giáo huấn Bá Dũng một trận, chỉ là Nhu Nhi đã ra mặt, Bá Trí cũng không tiện phát tác, chỉ là uất khí khó nhịn. Cũng may, cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.
"A Trí, biết ngay huynh sẽ giúp ta mà."
Hoả cười lớn tiến lên, vòng tay mở rộng muốn ôm đối phương một cái. Chỉ là nghênh đón y lại là lưỡi đao toát ra hàn ý từ trên giáng xuống. Như đoán được tình thế như vậy, Hoả cũng chỉ nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát. Lưỡi đao chém mạnh xuống mặt đất, nền đá bể nát, đá vụn văng tung toé.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lê Phụ hét lớn, nắm đấm như sắt thép đánh về phía Bá Trí. Chỉ là mới xông lên vài bước, y buộc phải dừng lại, chỉ vì lưỡi đao của Bá Dũng từ bên cạnh quét qua.
Trong khoảnh khoắc, Thế Nhật cũng rút kiếm chỉ đối phương, theo sau đó kiếm của Bất Toàn cũng hiện nơi tay. Đám người xung quanh thấy thế cũng lục tục xuất vũ khí, đầu mâu trực chỉ đám người Bá Trí. Tình huống bỗng trở nên căng thẳng, đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
"Hiểu lầm, chỉ là đùa mà thôi."
Hoả khoát tay nói, ra lệnh ọi người thu vuz khí lại.
"Ta không có đùa!"
Bá Trí trầm giọng nói, ngữ điệu hết sức nghiêm túc. Nghe ngữ khí trầm trọng như vậy, Hoả thoáng ngạc nhiên, đến khi ánh mắt dừng lại trên người Nhu Nhi, y mới có điều hiểu ra.
"Cô gái này, không lẽ là chị dâu?"
Hoả tần ngần hỏi, sau đó khôg cần nghe trả lời, ánh mắt đã không kiêng nể gì đánh giá đối phương. Bá Trí không trả lời, cũng không tiện trả lời, chỉ là như thế cũng không khác gì thừa nhận lời nói của Hoả.
"Chậc chậc, ta nói sao lại lạ như vậy, thì ra là vì cô gái này."
Hoả lắc đầu, ngữ khí nghiền ngẫm. Lời nói không kiêng nể của y cũng khiến Nhu Nhi cảm thấy hết sức khó xử, gương mặt thoáng hồng lên, dưới ánh lửa càng thêm nổi bật.
"Hoả..."
Nghe gọi, Hoả quay đầu sang, ngay tức khắc một cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt y. Thân hình Hoả bị đánh bay, sau đó ngã xuống cách đó bảy thước.
Đau quá.
Hoả ngồi dậy, khoé miệng chảu máu, y nhổ chút máu ứ trong miệng ra, ánh mắt nhìn Bá Trí có chút hoang dại.
Ánh mắt này, Bá Trí đã từng thấy một lần, y không muốn nhìn thấy chút nào, nhất là khi ánh mắt đó lại tập trung vào chính mình.
"Chuyện gì cũng có giới hạn, ta không muốn chuyện này lặp lại lần nữa!"
Đứng trước mặt Hoả, Bá Trí xốc y lên, mặt đối mặt, tròn mắt chỉ có sự lạnh lùng, sự thản nhiên cố hữu đã biến đi đâu mất.
"Lần đầu ta thấy ngươi nổi giận như vậy."
"Một đấm này, cũng đáng lắm."
Dù trúng một đòn đau, Hoả cũng không hề tỏ ra tức giận. Dường như y lại thấy rất vui trước sự nổi giận của Bá Trí.
"Lúc trước ta có thể thu thập ngươi, sau này cũng có thể làm được."
"Ha ha, ngươi tưởng mọi chuyện vẫn như xưa sao?"
Đối với lời cảnh cáo của Bá Trí, Hoả cũng chỉ cười cợt, tỏ vẻ hết sức tự tin.
"Hừ."
Buông Hoả ra, thần thái trong mắt Bá Trí cũng thay đổi, trở nên lạnh nhạt như trước. Nhìn Hoả, một con người trước giờ vẫn luôn tự tin, y biết chỉ dùng lời nói thì chẳng có tác dụng gì cả.
"Đi thôi."
"Tiểu tử khốn kiếp, giết ta đi!"
Bỗng đâu có tiếng gào lớn vang lên hấp dẫn ánh mắt mọi người. Khi nhìn lại chỉ thấy một người đang nằm dưới mặt đất, vết thương chồng chất, máu tươi nhộm đỏ một vùng. Lúc này Khắc Chân đã hoàn toàn bị phế bỏ, gân chân đã bị người cắt đứt, không thể di chuyển. Đối với hắn mà nói việc này cực kỳ tàn nhẫn, so với việc giết hắn còn khó chấp nhận hơn.
Rất nhiều ánh mắt đồng tình đều nhìn về phía hắn, phần nhiều là thương hại. Duy chỉ có ánh mắt Bá Trí vẫn lạnh nhạt như cũ, y lắc đầu nói.
"Muốn chết nào có dễ."
"Ta vốn là người thành thật."
Nhìn đám người Bá Trí dần khuất trong đêm tối, Hoả chợt xuất thần.
Vẫn còn nhớ những ngày trước, khi Hoả lấy Bá Trí làm mục tiêu muốn vượt qua. Thế nhưng, đối với Bá Trí, chuyện đó vốn chẳng có gì quan trọng. Sự lạnh nhạt bất cần của Bá Trí, từ lúc còn nhỏ Hoả đã biết đến. Chỉ là lúc trưởng thành Hoả mới nghĩ được thấu đáo, kết quả lại khiến y cực kỳ khó chịu.
"Cái tâm không màng danh lợi của huynh, hãy để ta giúp một tay, trảm nó đi."
Hoả thầm nghĩ.