Thời gian gần đây, thành Minh La đầy những biến động. Mặt ngoài thì sóng êm bể lặng, nhưng ẩn sâu bên trong là dòng chảy ngầm mãnh liệt. Dưới sự thanh bình hối hả của người dân là sự tranh đấu đẫm máu, tàn nhẫn của các bang hội.
Chỉ trong một đêm, Sa Trúc bang đã bị tiêu diệt. Bang chúng tứ tán khắp nơi, những nhân vật đầu lĩnh người thì bị bắt, người thì bị giết. Nghe nói quyền vương Lôi Đình Nguyễn Tất Thuật cũng đã ngã xuống trong dòng xoáy đó.
Cây đổ bầy khỉ tan.
Sau khi Sa Trúc bang ngã xuống, những bang phái nhỏ quan hệ mật thiết với bang hội này cũng ần lượt hứng chịu tai ương, đa phần đều cố gắng kiếm mái hiên mới để dựa vào. Cứ thế, người tìm đến Vân Hải bang cũng không ít, người cầu cạnh Hải Ngư bang còn nhiều hơn nữa.
Hôm nay, Hải Ngư bang như mặt trời ban trưa. Sau khi Sa Trúc bang bị tiêu diệt, phần lớn địa bàn của bang hội này đều quy về Hải Ngư bang. Nhân cơ hội đó, Hải Ngư bang tiếp tục khuếch trương thế lực, mở rộng địa bàn, tăng tầm ảnh hưởng trong thành.
Bên cạnh đó, được sự ngầm trợ giúp của quan phủ, việc tiếp quản những sản nghiệp vốn có của Sa Trúc bang trợ nên đơn giản hơn nhiều. Nhờ đó bang hội này có thể liên tục khuếch trương mà không gặp phải rào cản gì lớn.
Sóng vẫn xô bờ, chỉ là không biết đã cuốn trôi đi bao nhiêu mạng người. Bao nhiêu người làm nồi cho cá.
Một hòn đá nhấc lên ngàn tầng sóng. Sóng lan ra khắp nơi, dù cách xa cũng chẳng thể nào tránh được. Hà huống chi, hòn đá rơi vốn rất gần.
Sau vụ việc lần trước, Hồ gia dần tiến vào quỹ đạo ban đầu, Lý Nguyên Tranh tiếp tục công việc huấn luyện đội hộ vệ. Chủ tớ Hồ Nhu Nhi thì vẫn thỉnh thoảng ra ngoài, sau khi công việc làm ăn ổn định, cô cũng thảnh thoei hơn trước. Trước giờ khi đi đâu cô vẫn luôn có một cái bóng theo sau, bây giờ cũng vậy, chỉ là tình huống thật kỳ quái, khiến cô dở khóc dở cười.
"Bá Dũng đại ca, huynh bỏ cái mặt hung thần ác sát đó đi được không, người ta nhìn kìa."
Tiểu Nhu vừa đi vừa cằn nhằn, gương mặt phụng phịu, sắp mếu đến nơi. Bên cạnh cô là Hồ Nhu Nhi lúc này thì đang cười khúc khích, thần thái cui vẻ, cứ nhu có chuyện gì đó thú vị lắm.
Nguyên nhân của chuyện này là do Bá Dũng, em trai của Bá Trí. Chuyện này phải bắt đầu lại từ cái ngày hôm trước, ngày mà Hồ Nhu Nhi bị bắt cóc, lúc đó Bá Trí đã bị thương. Sau đó, Bá Trí lấy lý do bị thương nặng không tiện ra ngoài, việc bảo vệ tiểu thư khi ra ngoài đành phải giao cho lại người khác. Chẳng khoa để ai cũng nhận ra Bá Trí đang kiếm cớ, còn để làm gì thì chỉ y biết, mà có lẽ là ai cũng biết, ai cũng hiểu.
Lúc Bá Dũng xung phong nhận nhiệm vụ này, chẳng ai có ý kiến gì hết, vì thế nên hiện tại tiểu Nhu rất khó chịu, đầy một bụng bực mình. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Bá Dũng không bị rắn cắn nhưng còn cảnh giác hơn cả người bị cắn. Thế nên lúc này y đang trợn trừng mắt, gương mặt hầm hừ, phối hợp với dáng vẻ cao lớn của y, muốn hùng hổ có hùng hổ, muốn dọa người có dọa người.
Mỗi lần có người đi ngược hướng sát gần Hồ Nhu Nhi, cặp mắt của y liền trừng ngay vào người đó, cứ như chỉ cần người đó có chút dị động là y liền nhào vào cắn xé vậy. Dần dần, xung quanh ba người xuất hiện một khoảng trống, mỗi khi đi qua, tất cả đều ghé mắt nhìn theo, thậm chí còn xì xào bàn tán. Những việc đó khiến tiểu Nhu thấy rất phiền, cũng rất bực mình, thành ra chỉ đành phát tác lên người Bá Dũng. Đối với chuyện này, vị tiểu thư Hồ Nhu Nhi cũng đành vuốt trán buông tay, tỏ vẻ không biết làm sao.
"Chúng ta nghỉ chân một chút đi."
Kim khẩu vừa xuất, tiểu Nhu như được đại xá, lon ton chạy đến quán nước ven dường. Thay vì nghỉ chân, có lẽ là muốn tránh ánh mắt người đi đường mới đúng. Cũng thật trùng hợp, ba người bọn họ lại dừng chân ở quán ăn Cát Tường.
"Tiểu nhị, lấy nước!"
Vừa ngồi vào bàn, Bá Dũng đã đập bàn hét lớn, muốn bao nhiêu thô tục cũng có. Hành động này rước đến một loạt ánh mắt xem thường của những người ngồi xung quanh.
"Hử, cô giơ tay ra muốn làm gì vậy?"
Vừa gọi nước xong, ánh mắt Bá Dũng liếc thấy tiểu Nhu giơ hai tay về phía y, là động tác muốn đỡ lấy. Chỉ là, đỡ lấy cái gì?
Đối với câu hỏi của Bá Dũng, khoé mắt tiểu Nhu giật giật, cô có xung động muốn đánh người. Hôm trước Bá Dũng cũng vỗ bàn gọi nước như lúc này, việc đó khiến chủ tớ hai người ngượng muốn chết, chỉ muốn rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt. Lần này tiểu Nhu đã có chuẩn bị, cô muốn đưa tay ngăn cái hành động thô lỗ đó lại. Chỉ là, vẫn chậm một nhịp. Dù rất muốn đánh tên này thành đầu heo, tiểu Nhu vẫn phải nhẫn, gương mặt còn cố nở nụ cười thân thiện.
"Bá Dũng đại ca, lần sau có thể đừng vỗ bàn như vậy được không!"
Giọng nói hết sức mềm mỏng, thần thái tội nghiệp cầu xin, tiểu Nhu chỉ muốn vị tổ tông này lần sau chú ý ngôn hành cử chỉ một chút.
"Không được!"
Không hề suy nghĩ, Bá Dũng quả quyết lắc đầu, giọng nói kiên quyết không hề có ý thay đổi.
"Vì sao?"
"Làm vậy mới phong cách."
Khi nói câu đó, Bá Dũng một bộ dương dương đắc ý, mũi hếch lên, chỉ hận không thể vỗ bàn thêm mấy chục lần.
Một bụng lửa giận của tiểu Nhu lập tức vọt lên tận cổ họng, cô muốn được phát tiết ngay lập tức. Hết cách, tiểu Nhu dứt khoát khép hờ hai mắt, mắt nhìn mũi, hít thở nhịp nhàng, một bộ cao tăng nhập định, miệng cô còn lẩm nhẩm mấy câu "thực nữ, thục nữ..."
"Lẩm nhẩm cái gì chứ, lộng thần giả quỷ..."
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thấy bộ dạng của tiểu Nhu như vậy, Bá Dũng cũng lầu bầu vài câu, chẳng qua tiếng thì thầm này có hơi... lớn. Đến lúc này, tiểu Nhu rốt cục cũng nổi bão.
"A!!!"
Hai tay vỗ bàn, mắt nhắm chặt, tiểu Nhu ngửa mặt hét lớn. Đúng lúc đó tiểu nhị cũng mang ấm chén đến, tiểu Nhu đứng dậy cầm chén nước ném về phía Bá Dũng.
"Này thì trừng mắt..."
"Này thì vỗ bàn..."
"Này thì phong cách..."
"Này thì..."
Cứ mỗi khi hét lên một câu, tiểu Nhu lại cầm chén ném về phía đối phương. Chỉ là bọn họ có ba người, tiểu nhị cũng chỉ mang lên có ba cái chén, thành ra khi ném xong cái thứ ba, tiểu Nhu chỉ mới hét được nửa chừng đã phải tạm dừng lại. Hết thứ để ném, ánh mắt tiểu Nhu vô tình lướt qua ấm nước tiểu nhị đang cầm, tay vô thức đưa ra muốn đoạt lấy, chỉ là người tiểu nhị đó cũng vô thức lùi lại một bước.
Tình cảnh lập tức trở nên quỷ dị.
Một khoảng dừng lại này, khiến tiểu Nhu đã phát tiết một phần ức chế cũng tỉnh táo lại đôi chút. Theo đó, cô cũng cảm thấy khó xử, nhất là khi ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn vào cô.
"Sao rồi, không ném nữa à?"
Vốn vẫn lấy hai tay che đầu, khi thấy xung quanh chợt im lặng, Bá Dũng hé mắt nhìn qua kẽ tay hỏi. Câu hỏi này đến thật không đúng lúc.
"Oa...!"
Hình tượng bị mất sạch trong thoáng chốc, tiểu Nhu liền ôm mặt khóc, sau đó chạy ra khỏi quán.
"Uầy, đánh người ta xong còn khóc. Con gái thật khó hiểu."
Đối với kẻ da dày thị béo như Bá Dũng, chút hờn dỗi của tiểu Nhu chẳng gây chút thương tích nào cho y. Đưa tay vỗ vỗ trán, Bá Dũng thì thào nói.
"Tiểu thư, chúng ta Về hay ở lại uống nước?"
Day day trán, Hồ Nhu Nhi cũng cảm thấy hết cách. Vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, Bá Dũng vẫn còn có tâm trạng uống nước. Nhu Nhi thật cảm thấy khó hiểu với phương thức tư duy của anh em bọn họ.
"Không sao, chúng ta ở lại đây nghỉ trong chốc lát."
"Tiểu nhị, đưa chén nước khác ra đây!"
Bá Dũng hô lớn, cánh tay y nâng lên muốn vỗ xuống, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng y cũng chỉ nhẹ nhàng hạ tay xuống. Hành động bày khiến Nhu Nhi thở phào một hơi, dù vậy mọi người chung quanh cũng xì xào bàn tán, việc này khiến cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Không khí trên bàn chợt lắng xuống, Bá Dũng thì chỉ im lặng uống hết chén này đến chén khác, Nhu Nhi thì tần ngần nhìn y, dáng điệu muốn nói lại thôi. Rút cuộc cô cũng không nhịn được, chủ động bắt chuyện.
"Bá Dũng, người thanh niên tên Hoả ấy, có quan hệ thế nào với hai người vậy?"
Động tác nâng chén của Bá Dũng chợt dừng lại, mắt y nhìn cô gái đối diện đầy vẻ khó hiểu.
"Tiểu thư hỏi đến y làm gì vậy?"
Mặc dù là hỏi, nhưng Bá Dũng cũng không đợi Nhu Nhi trả lời, y tiếp tục nói.
"Tên đó ấy à, một tên vừa cứng đầu vừa phiền phức."
"Cứng đầu? Phiền phức?"
Nhìn gương mặt toàn dấu chấm hỏi của Nhu Nhi, tâm bát quái bộc phát, Bá Dũng bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Nhu Nhi cũng không ngờ quan hệ trong đó lại lạ kỳ đến như vậy.