Thời Đại Hào Hùng

Là người, mấy ai không sợ chết?
Để có thể sống, bất cứ việc gì cũng dám làm, kể cả bán rẻ danh tiếng của mình, bôi nhọ đạo nghĩa của mình.
Đứng trước vực sâu không thấy đáy, mấy ai dám nhảy xuống. Chỉ là có ai biết, họ đã từng bước đi về phía địa ngục, địa ngục trong tâm hồn.
Thế gian muôn màu muôn vẻ, giữa những con người trần tục ấy, giãy giụa để sinh tồn ấy, luôn có một vài kẻ "khác người".
"Đã rơi vào tay ngươi, đàng nào cũng chết. Hôm nay ta quyết tâm chửi ngươi cho sướng miệng!"
Sau đó, tiếng chửi rủa vang khắp sơn cốc.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh, mây nhẹ bay. Giữa một đám người đang nơm nớp lo sợ, sợ bị giết, sợ bị tù đày, có một người đã giương cao tấm cờ đạo nghĩa, để thế nhân biết thế nào là anh hùng, thế nào là cẩu hùng.
Hoả nhìn người đàn ông vẫn đang cố gân cổ thoá mạ kia, khoé miệng nở nụ cười, không ai biết đàng sau nụ cười đó ẩn chứa hàm ý gì.
"Ta biết ngươi, Toản đã kể với ta rồi, ngươi luôn tỏ ra chống đối y khắp nơi. Chỉ là đến lúc này rồi, ngươi vẫn ngoan cố như vậy."
"Ta hỏi ngươi, ngươi không sợ chết sao?"
Đối mặt với chất vấn của Hoả, lời nói thản nhiên đầy tính uy hiếp, người đàn ông đó vẫn không jeef tỏ ra sợ hãi.
"Chết có gì đáng sợ. Chỉ sợ khuất nhục cúi đầu, uổng một đời đọc sách thánh hiền, không biết đạo làm người."

"Chết vinh còn hơn sống nhục."
Tiếng nói hùng hồn vang vọng trong sơn cốc, lời nói như tiến trống đánh vào tận trong tâm mỗi người. Một lần nữa cánh cờ đạo nghĩa được nâng cao, lời thánh hiền chợt như ngọn đèn soi tỏ những tâm hồn đen tối, đang lạc bước trong bóng đêm khiếp nhược.
Chỉ là, tiếng hô hào đầy khí thế đó, liệu có ai hưởng ứng?
Sơn cốc chợt lâm và trong yên tĩnh, tiếng gọi nơi con tim bỗng trở nên rõ ràng. Thì ra dòng máu trong tim vẫn ấm nóng như vậy.
"Đúng!"
"Chết vinh còn hơn sống nhục."
Tiếng nói hoàn toàn xa lạ, một người thanh niên còn trẻ đứng ra nói. Một lời nói đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã kích động tiếng lòng của những người xung quanh. Đám thổ phỉ bỗng trở nên hăng hái lạ thường.
"Ta sống bao năm, ngày đêm đều than trách số phận bạc bẽo, bức ta phải bước trên con đường không lối về. Mẹ già con thơ vẫn còn đó, ta vẫn thường trách mình không tròn đạo hiếu, không trọn phận cha. Chỉ là trong tim ta vẫn còn nhiệt huyết, hãy để ta thắp lên ánh sáng cuối cuộc đời."
"Nếu phải thúc thủ chịu trói, sống nốt quãng đời còn lại trong lao ngục, tù đày. Ta thà cầm vũ khí liều chết."
Như hòn đá rơi xuống mặt hồ, trong thoáng chốc lan ra xung quanh, dấy lên ngàn tầng sóng. Đám thổ phỉ bỗng trở nên kích động, sĩ khí tăng cao. Đôi mắt dần đỏ lên, vũ khí lăm lăm nơi tay, như có xu thế cá chết lưới rách, tìm đường sống trong chỗ chết.
"Nói hay lắm!"
Hoả chợt hét lớn, tiếng hét vang vọng liên tục, át hết cả tiếng hô hào của đám thổ phỉ. Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng dồn về phía y.
"Nói hay lắm."
Hoả lặp lại lần nữa.
"Sống ở đời, ai chẳng mong sống trọn kiếp này, không thẹn với lòng mình. Các ngươi đã biết thẹn với lòng, thế sao còn cầm vũ khí trong tay. Đã biết đó là hành vi sai trái, cớ sao còn tiếp tục ngoan cố. Đã biết đang bước trên con đường không lối về, cớ sao vẫn cứ dấn thân."
"Các ngươi cứ luôn than thân trách phận, sao không cố gắng phấn đấu, cải hoán vận mệnh."
"Tu thân không tu đức, chẳng thể thành người. Tu đức mà không tu chí, chỉ tổ hoạ hại ương dân. Đã biết à sai trái, cớ sao vẫn ương ngạnh chống đối."
"Ta hỏi các ngươi, là tại sao?"
Đứng trên đồi cao, Hoả cao giọng hét lớn, lời nói trực ngôn khí tráng, như đanha vào tâm khảm môi. Người. Đám thổ phỉ đứng ngây tại đó, trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào. Ngọn cờ đạo nghĩa bỗng trở nên nhỏ nhoi như vậy, là do cờ của đối phương lớn hơn, hay do ta đang bám víu vào một ước vọng không thực?
Nhiệt huyết chợt giảm.

Chỉ là có người vẫn ngoan cố.
"Đàng nào cũng chết, ta thà cầm đao bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng!"
Người đàn ông ban nãy lên tiếng, chỉ là so với tiếng nói hào hùng ban nãy, giọng nói bây giờ đã kém đi phần khí thế, chỉ là chút tôn nghiêm còn sót lại.
"Không! Ta vốn không muốn giết các ngươi, cũng không bắt các ngươi phải vào tù."
"Chỉ cần các ngươi hiệu trung với ta, ta sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng, để các ngươi tìm về chút tôn nghiêm cuối cùng. Để các ngươi một cơ hội làm lại thành người."
Mục đích của Hoả vốn chỉ là muốn thu phục cỗ lực lượng này.
Đến khi nghe được tiếng binh đao chạm đất, y biết, bước thứ hai đã xong rồi.
Ngày hôm sau, trong binh doanh của đội quân tiễu phỉ, Hoả đang thoải mái ngồi trên ghế, miệng nở nụ cười, ánh mắt đánh giá người đàn ông đang khok người phía trước. Đó là người đàn ông đứng ra chống đối y hôm qua. Phía sau Hoả là Nguyễn Công Toản, trên gương mặt đầy sẹo của y hiếm khi có một nụ cười, chỉ là khi y cười còn khó coi hơn khóc.
"Lần này ngươi làm tốt lắm."
"May mắn không làm nhục mệnh."
Thế Kiệt đứng đó nói, thần thái khiêm cung, không còn dáng vẻ chống đối như lúc trước.
"Chuyện lầm này thành công mĩ mãn, công lao của ngươi cũng không nhỏ. Hai người các ngươi hãy giúp đỡ nhau quản lý tốt đám người ấy. Thứ ta muốn là một đội quân mạnh mẽ, một chước kỳ binh tất thắng."
Hoả phân phó cho Công Toản và Thế Kiệt, cũng như xác định nhiệm vụ của hai người trong tương lai. Chỉ là nhiệm vụ lần này thật khó, so với nhiệm vụ trước đó thật như một trời một vực. Đến một người luôn trầm ổn như Công Toản cũng không nhịn được phải nhíu mày.
"Công tử, huấn luyện thành một đội quân thì cần giải quyết rất nhiều vấn đề. Thứ nhất là quân nhu trang bị, hiện nay chúng ta chỉ có chút binh khí ít ỏi của binh lính khi làm thổ phỉ, chỉ là rất hỗn tạp, loại nào cũng có, không có tiêu chuẩn chính quy nào."

"Thứ hai là thời gian huấn luyện, cần thời gian để mài bớt phỉ tính của bọn chúng, cũng cần huấn luyện để đám người này quen với sinh hoạt quân doanh, chấp hành mệnh lệnh."
"Thứ ba là vấn đề biên chế, điều này là khó khăn nhất. Công tử chắc cũng biết triều đình nghiêm cấm tổ chức quân đội tư nhân chứ? Vả lại, nếu chỉ dựa vào năm trăm người mà tạo thành một chước kỳ binh, tôi nghĩ việc này không thực tế."
Sau khi suy tính một lúc, Công Toản lắc đầu nói. Đối với các câu hỏi của y, Hoả cũng chỉ cười, thong dong trả lời.
"Ừm, quả không hổ là một tướng quân, nhìn nhận vấn đề thật chuẩn xác. Thời gian, chúng ta không thiếu. Ngươi có thể thực hiện chính sách ngụ binh ư nông của triều đình để tự cung tự cấp. Còn vấn đề biên chế ư, không cần phải lo lắng."
Hoả cũng chỉ hời hợt trả lời, mỗi thứ đều không nói rõ ràng, khiến hai người đứng nghe như lọt vào sương mù, cảm thấy thật khó nắm bắt mọi chuyện. Chỉ là nếu công tử đã nói vậy, hai người đành cứ làm theo.
"Các ngươi biết tại sao ta lại thu phục đám thổ phỉ này không?"
Hoả bỗng nhiên hỏi như vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thế Kiệt thăm dò nói.
"Có phải là do thổ phỉ dễ huấn luyện hơn dân binh không?"
"Một phần mà thôi."
"Một thời gian nữa, khi nào có lệnh của ta, ta muốn các ngươi bắt đầu truyền ra bên ngoài tin tức chúng ta thu lưu đám thổ phỉ này. Nếu đám thổ phỉ khác biết ta muốn tiếp tục thu lưu, các ngươi nghĩ chuyện sẽ như thế nào?"
Hai người Công Toản và Thế Kiệt đưa mắt nhìn nhau, đều âm thầm bội phục công tử nhìn xa trông rộng. Hai người như thấy được cảnh đội quân do thổ phỉ tạo thành tung hoành khắp chốn. Nắm giữ đội quân như vậy, địa vị hai người cũng nước lên thuyền lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận