Thời Đại Hào Hùng

Sau một ngày nắng gắt, bóng tối bắt đầu hàng lâm xuống mặt đất, trời quang không mây, những vì sao lấp lánh khắp trời đêm tỏa chút ánh sáng yếu ớt.
Khu vực này rừng núi trập trùng đan xen với nhau, địa thế hiểm trợ rất khó đi, cũng may đây không phải là một khu rừng rậm, một số nơi có mật độ cây rừng khá thưa thớt, nơi rậm rạp nhất cũng không thể phủ kín bầu trời. Vì lẽ đó, dù chỉ dựa ánh sáng yếu ớt từ các vì sao, khi đi dưới rừng cây, người ta vẫn có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của thân cây phía trước. Tất nhiên, chỉ những người quen thuộc với bóng tối, hoàn cảnh nơi đây mới có khả năng đó. Còn đối với những người bình thường, đây là một khu rừng núi tăm tối, đêm đến tốt nhất là dừng lại cắm trại đóng quân.
Lúc này, khu rừng này không còn tăm tối như trước, từng đám từng đám lửa trại rải rác khắp nơi, xung quanh đều ngồi đầy người. Những người đó, có già có trẻ, già nhất cũng chỉ khoảng ngũ tuần, trẻ lắm thì dưới đôi mươi, bọn họ đều túm tụm lại với nhau, ăn uống chuyện trò rất khí thế. Ở bên ngoài, mỗi vài bước lại có một người đứng canh, đèn đuốc sáng trưng, tốp năm tốp ba canh gác. Thỉnh thoảng có người ngoảnh mặt về phía sau nhìn, trong ánh mắt không giấu vẻ ước ao, thèm muốn.
Đám người này là đội quân tiễu trừ phản loạn của nhà Trần, khó có thể thấy được điểm lo lắng nào trên gương mặt họ, dường như đối với họ, đây chỉ là một cuộc dạo chơi trong vườn nhà. Người biết chuyện có khi sẽ cảm thấy giật mình, mơ hồ không rõ. Mấy ngày trước còn thúc thủ vô sách, đến bóng dáng của quân phản loạn còn không thấy đã phải ngậm đắng nuốt cay ngã xuống, tâm lý lo lắng bất an mỗi khi vào rừng của mấy ngày trước đâu mất rồi.
Cách đó không xa có một đám lửa trại, những người ngồi đó đa phần là trung niên, có một số người tuổi đời vẫn còn trẻ. Những người này đa số đều khá cường tráng, bắp thịt lộ rõ, dáng dấp khá hung hãn. Những người này, có người thì ăn uống tận hứng, có người lại chỉ trầm mặc ngồi đấy, thỉnh thoảng có người hô gọi mới đáp lại một tiếng.
"Đại Lực ca, uống đi nào, đệ mời."
Một nhóm thanh niên ngồi quanh một đống lửa, ai đều có vẻ mặt khá thoải mái. Gần ba mươi năm thái bình thịnh trị, ngọn lửa chiến tranh chỉ còn lại trong kí ức người xưa, hay trong những câu chuyện dân gian. Sinh ra trong thời đại mới, tuổi trẻ gắn liền với nhiệt huyết và mơ ước, khát khao khẳng định và thể hiện mình trước mọi thứ. Vì lẽ đó, khi được chiêu mộ góp phần vào hành động lần này, phần lớn đều cảm thấy rất háo hức.
Bọn họ phần lớn đều là các thợ săn trẻ, lúc đi săn cũng đi cùng với người có kinh nghiệm, bắt đầu quá trình học hỏi, tuy có cảm thụ trực quan nhưng theo đó cũng khuyết thiếu kinh nghiệm đối chiến thực tiễn. Vì thế nên hôm nay, một số người bất ngờ bị đánh lén, có người mất mạng, cũng có người may mắn sống sót. Như chàng thanh niên này, nếu không phải người thanh niên tên Đại Lực đẩy ngã, có khi cũng nằm xuống mặt đất rồi.
"Được, ta nhận."
Người thanh niên tên Đại Lực uống cạn, trên mặt đã bắt đầu có hơi men. Anh ta lắc lắc đầu cho tỉnh táo một chút, sau đó đứng dậy cười nói một hồi, rồi lững thững bước về phía một nhóm người thợ săn khác. Những người đó nhìn già dặn, chín chắn hơn nhiều, tuy cười nói ồn ào, nhưng ai cũng còn rất tỉnh táo, không hề quá chén.
"Tiểu Lực, đừng quá chén đấy."
Thấy Đại Lực bước đến, một người đàn ông đưa tay vỗ vỗ mặt đất cạnh bên, ý bảo y ngồi xuống.
"Không sao, cháu tự biết chừng mực."
Người đàn ông đó thể trạng cao lớn, lưng hùm vai gấu, những người ngồi đây mơ hồ lấy người đàn ông này làm trung tâm. Tinh khí tràn đầy, nhưng khóe mắt có nếp nhăn, mái tóc lấm tấm bạc, thể trạng cường tráng cũng không giấu nổi sự khắc nghiệt của thời gian. Lúc này người đàn ông đó nhìn Đại Lực, khuôn mặt mang ý cười.
"Thế nào hả nhóc con, không khí không tồi phải không, ước muốn tòng quân được thỏa mãn rồi chứ."
Nhìn nụ cười khẩy của người đàn ông đó, Đại Lực cũng chỉ nhếch miệng.
"Hòa thúc cứ thích giễu cợt cháu. Nếu quân chính quy chính là như thế này..."
Người thanh niên đó đưa mắt nhìn quanh, nụ cười nhạt trên môi không giấu được vẻ giễu cợt.
"...thì cháu cứ ở nhà săn thú cũng được."
Một vài người nở nụ cười, người đàn ông gọi là Hòa thúc cũng cười, chỉ là ông lại nở một nụ cười hàm súc, khó đoán.
"Tuổi trẻ thật là tốt."
Hòa thúc cảm thán, không giấu được sự hâm mộ trong lời nói.
"Già rồi, tâm cũng già đi. Ta đã trải qua nhiều điều, thăng trầm trong cuộc sống cũng lãnh giáo không ít. Chiến tranh và chết chóc, nhìn nhiều, nhiệt huyết cũng trở nên chai lỳ, mọi thứ cũng dường như đọng lại vậy. Trong cảm quan của ta, mỗi ngày trôi qua thế giới đều vẫn như vậy. Mà đối với một tên nhóc như ngươi, lại trở nên bất đồng..."
"...Đối với tiểu tử như ngươi, mỗi ngày qua đi đều là mới lạ, tràn đầy cơ hội và vô tận khả năng, thế giới luôn ẩn chứa những điều kỳ diệu. Đó là sự khác nhau giữa người già và tuổi trẻ."
Ngữ điệu tang thương cảm nhiệm lấy tất cả, có người yên lặng uống rượu, có người yên lặng hồi ức, cũng có người lắng nghe thụ giáo. Đối với người thanh niên tên Đại Lực, Hòa thúc là người y luôn luôn tôn kính, mỗi lần Hòa thúc có điều răn dạy y đều chăm chú lắng nghe, cẩn thận thể ngộ ý nghĩa trong từng câu nói. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là có một số việc không phải chăm chú là có thể hiểu được, nhiều lúc cũng cần thể ngộ, và y thiếu chính là thứ đó.
"Quân đội sẽ giúp ngươi rèn luyện ý chí, chiến tranh sẽ giúp ngươi trưởng thành, sinh tử sẽ giúp ngươi mạnh mẽ hơn, hy sinh sẽ giúp ngươi hiểu được cuộc sống là như thế nào..."
"Tiểu tử, thế giới rất rộng lớn, đừng tự giam mình ở nơi chốn nhỏ nhoi này."
Nói nói, bàn tay to lớn của Hòa thúc vỗ vỗ lên vai Đại Lực, bàn tay trầm trọng như cảm nhiệm lấy y, khiến tâm tình y bất giác có gì đó thay đổi, như được tích tụ một điều gì đó, chỉ muốn giải phóng nó ra.
"Đám người này..."
Vừa nói, ánh mắt Hòa thúc lơ đãng nhìn quanh, ẩn ý trong đó rất rõ ràng, ý chỉ đám lính đang châu đầu cười đùa, ánh mắt như không quan tâm, bởi vốn chẳng đáng.
"Nói bọn chúng là quân chính quy cũng đúng, chỉ là quân đội triều đình cũng phân năm bảy loại. Nếu tiểu tử ngươi kiến thức đội quân tinh nhuệ nhất đất nước, ngươi sẽ hiểu những gì đang diễn ra ở đây chỉ là một trò cười. Ha ha."
Nói rồi, Hòa thúc nở nụ cười tự giễu. Người thanh niên Đại Lực không để ý đến điều đó, trong đầu y chỉ còn là sự tò mò đối với điều mà Hòa thúc nói. Đội quân tinh nhuệ nhất đất nước, đó là đội quân như thế nào?
"Ừ?"
Đột nhiên, Đại Lực quay đầu, ánh mắt y nhìn phía sau, nơi rừng cây tối tăm đen kịt. Đôi tai y khẽ giật giật, như đang lắng nghe điều gì đó.
"Xem ra có người dẫm trúng bẫy rồi. Không sao, bọn chúng sẽ biết khó mà lui thôi."
Hòa thúc nhàn nhạt nói, ánh mắt ông cũng nhìn về phía xa, nơi Đại Lực vẫn đang chăm chú lắng nghe.
"Nơi đây chỉ có đám người của Trịnh Giác Mật, lại đến thăm dò thực hư sao! Hừ, trong đêm tối thế này, bọn chúng muốn tránh được bẫy của Hòa thúc là điều không thể nào. Mà sao thúc lại chỉ đặt loại bẫy báo động này, nếu như..."
Nếu như gì, Đại Lực không nói hết.
"Chúng ta chỉ là người qua đường, không cần xen vào tranh đấu của triều đình và Mật. Với lại, chung quy ta cũng cảm thấy, chuyện này như có ẩn tình gì đó. Dù sao bao năm nay, Mật với ta cũng có chút giao tình, nói y làm phản, ta là người đầu tiên không tin."
Người đàn ông ấy ở dài, mái tóc điểm bạc trên đầu, nhìn ông như già đi ít tuổi.
"Thế nhưng, việc Mật tạo phản đã trở nên rõ ràng, triều đình chiêu an ông ta cũng không tiếp nhận, thậm chí còn phản kháng..."
Nói được một đoạn, Đại Lực dừng lại, chú ý sắc mặt của Hòa thúc, sau đó y cũng thở dài không tiếp tục nữa.
Hai người yên lặng, người ngồi xung quanh cũng không nói chuyện, thoáng chốc đám lửa trại này chỉ còn tiếng lốp bốp giòn vang của lửa.
"Đại Lực, có một vài lúc, tai nghe ba phần là giả, mắt thấy bảy phần là thật. Thúc chỉ muốn nói, đối với Mật, thúc vẫn có lòng tin!"
"Hà, già rồi, nhìn nhận mọi chuyện cũng trở nên cứng đầu như vậy."
Hòa thúc chợt nở nụ cười, mọi người chung quanh cũng cười, sau đó mọi người bắt đầu cười nói, kể về chuyến đi của ngày hôm nay, hay ngày mai, không ai nhắc đến chuyện ban nãy nữa.
Đại Lực vẫn ngồi im lặng, như mọi khi, y tiếp tục nghiền ngẫm những điều Hòa thúc nói.
Nơi đây dù sáng rực ánh đuốc, nó cũng chỉ như đốm lửa nhỏ nhoi giữa trời đêm bao la này. Dưới bóng đêm ấy, một bóng dáng lao vụt đi, thân ảnh băng qua rừng cây như không vật cản, thỉnh thoảng bóng dáng đó dừng lại như tìm kiếm thứ gì đó, sau đó lại tiếp tục lao vụt đi. Không biết qua bao lâu, thân ảnh đó chợt hạ chậm tốc độ, dõi mắt nhìn theo, cách đó không xa có ánh lửa sáng rõ. Ánh lửa hắt ra từ một căn phòng đơn sơ rợp bằng lá cây, nhìn căn phòng đơn bạc đó, dường như chỉ một trận gió là có thể lay động.
Ánh sáng hắt ra ngoài cứ chập chờn lay động theo ngọn lửa, thỉnh thoảng lại tối đi, như có gì đó che mất. Thân ảnh đó dừng lại bên cửa, sau khi đưa tay gõ năm lần theo một luật điệu kì lạ, cửa căn phòng đó bất chợt mở ra.
"Tù trưởng, quân binh nhà Trần đã tiến sâu vào lãnh địa chúng ta. Lần này bên trong đám bọn chúng cũng có hành gia về bẫy rập, thuộc hạ vừa tiếp cận trận doanh thì lập tức bị phát hiện, xem ra những bẫy rập vốn có khó có thể ngăn cản bọn chúng lâu hơn nữa. Nếu cứ theo đà này, chỉ khoảng hai đến ba ngày nữa bọn chúng sẽ lần ra chỗ ở của chúng ta mất."
Sau khi tiến vào, thân ảnh đó nhìn quanh, trong phòng đang có bốn người đang ngồi. Ba người trong đó đều để thân trần, lộ rõ làn da ngăm đen, cơ ngực cuồn cuộn. Trước ngực là các loại vòng cổ hình thù kỳ quái, có cái làm từ ngọc, có cái khảm đầy răng thú, có cái lại làm bằng vàng bằng bạc. Hình thái kỳ dị của bọn họ thật khác với người dân thường, nếu có người quen thuộc, sẽ biết bọn họ là người dân tộc vùng núi ở đạo Đà Giang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui