Thời Đại Hào Hùng

Quán ăn Cát Tường nằm trên con đường lớn của thành Minh La, nó được xây dựng ở gần bến cảng Hải Lam, bến cảng lớn nhất của thành. Là một trong những kiến trúc ba tầng lầu của thành, cũng là nơi to lớn, xa hoa nhất, quán ăn Cát Tường thật sự là một kiến trúc nổi bật, thu hút ánh nhìn của mỗi một người khi đi ngang qua. Mỗi lần có khách thương từ xa ghé thăm, nơi đây vẫn luôn là một địa điểm dừng chân nghỉ ngơi lý tưởng giữa ngày nắng nóng oi bức hay ngày mưa tầm tã.
Quán ăn này là một trong những sản nghiệp chính của Trần gia, một trong các thương gia lớn của thành Minh La. Ông chủ đang quản lý nơi đây là một quản sự của Trần gia, tên là Lý Tiếu Phật, nghe đâu khi người này được sinh ra, khuôn mặt lại mỉm cười toe toét như phật Di Lặc vậy. Bất cứ ai khi đến nơi này đều cảm thấy sinh hảo cảm với người tên Tiếu Phật này, câu nói "hòa khí sinh tài" của ông ta người khác nghe nhiều cũng thành quen.
Quán ăn Cát Tường thật sự rất lớn, xây dựng theo hình bát giác. Tầng trệt rộng lớn có thể chứa được hơn hai mươi bàn ăn, thường dành cho khách hàng bình dân ghé thăm, giá cả cũng hợp lý. Tầng hai được ngăn chia làm tám phòng nhỏ và một phòng lớn ở giữa, bài trí xa hoa quý khí, chất lượng phục vụ tốt hơn hẳn, được săn đón chu đáo, nhiệt tình, tất nhiên, giá cả cũng mắc hơn. Tầng hai này thường được các thương gia thuê dùng để bàn việc công, hoặc tổ chức ăn mừng đãi khách.
Tầng hai quý khí, tầng ba lại được bài trí giản đơn, chỉ độc có bốn phòng lớn, rèm màu sáng, xung quanh căn phòng được bài trí các đồ vật cổ phác, một vài bức tranh chữ, câu thơ được treo trên vách tường khiến nơi đây có chút văn nhã. Tầng ba này giá cả cũng chỉ tương tự như ở tầng hai, nhưng giá trị lại khác hẳn, nơi đây chỉ những người có thân phận mới được đăng lầu.
Nắng treo trên đỉnh đầu, cái nắng gắt đầu hè thật oi bức khiến người ta khó chịu. Trên đường cũng đã thưa người hơn, mọi người ai cũng ngồi uống nước ở quán hàng ven đường, nghỉ ngơi sau một buổi sáng làm việc tất bật. Trong không khí rôm rả nhàn nhã như vậy, tiếng oanh yến thỉnh thoảng vang lên ở lầu ba cũng không có mấy ai để ý.
"Phạm thiếu gia, tôi kính ngài một chén."
Một người thanh niên tươi cười nâng chén rượu trong tay, đầu vấn khăn trắng, gương mặt sáng sủa, trông y như một vị thư sinh tri thư đạt lễ. Ngồi kế bên y cũng là một người thanh niên anh tuấn, môi hồng răng trắng, gương mặt hồng hào, hơi thở nồng mùi rượu. Người thanh niên đó tên Phạm Trung Kiên, là con trai độc nhất của Phạm Hồng Lĩnh, huyện lệnh của trấn A này, có thể nói y chính là đệ nhất thiếu gia của thành Minh La.
"Được được, cạn nào."
Trung Kiên nâng chén lên uống cạn. Hai ca cơ bên cạnh vội vàng rót đầy chén rượu, thỉnh thoảng còn thay nhau gắp thức ăn cho vị thiếu gia này, gương mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ. Lúc này thức ăn trên bàn đã vơi đi ít nhiều, bình rượu để lộn xộn trên bàn, gương mặt ai nấy cũng có chút hồng lên. Liếc nhìn vị thiếu gia đã phân không rõ nam bắc này, Trần Quốc Độ âm thầm khinh bỉ, gương mặt lại nở nụ cười nịnh nọt.
"Phạm thiếu gia, chuyện lần trước thiếu gia nói tôi đã điều tra rõ ràng rồi, không biết thiếu gia muốn nghe bây giờ hay là..."
Xích lại gần hơn một chút, Trần Quốc Độ thần thần bí bí nói, tuy nhiên có vẻ như vị Phạm thiếu gia đã quá chén rồi, nghe không rõ.

"Chuyện lần trước là chuyện gì cơ?"
"Chuyện lần trước ấy, về cô gái thiếu gia gặp hôm bữa..."
Như uống thuốc kích thích, chỉ mới nghe đến đó Trung Kiên đã tỉnh táo ngay lập tức, đôi mắt tỏa sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười ngả ngớn, thiếu điều muốn chảy nước miếng.
"E hèm, Mai Hương, Tú Lệ, hai em tránh đi một lát."
"Không biết đâu, Phạm thiếu gia, bọn em chỉ mới ngồi một chốc thôi mà, vẫn muốn hầu hạ thiếu gia cơ mà."
Hai cô gái xinh đẹp liền giữ lấy cánh tay Trung Kiên lắc qua lại, miệng chu lên làm nũng.
"Ngoan, ngoan nào, hai em tránh đi một lát, sau đó chúng ta lại tiếp tục ôn chuyện. Hôm nay hai em muốn về cũng không được đâu."
Khó khăn lắm mới dứt được mấy vị hống phấn giai nhân, Phạm Trung Kiên liền ngồi thẳng lưng chỉnh trang lại mái tóc, trang phục, trong thoáng chốc lại trở thành một chàng thanh niên anh tuấn ngời ngời, nghi biểu bất phàm. Chống khủy tay lên bàn, ngón tay vân vê chiếc cằm, ánh mắt y liếc sang Trần Quốc Độ ở bên cạnh, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
"Phạm thiếu gia, vị tiểu thư đó tên là Hồ Nhu Nhi, là người Hồ gia của huyện Cổ Lôi thuộc trấn Thanh Đô. Lần này cô ta đến thành Minh La vì muốn mở rộng thương nghiệp của dòng tộc."
Sau đó Trần Quốc Độ thuật lại đại khái một số tin tức về Hồ Nhu Nhi và Hồ gia huyện Cổ Lôi, bao gồm cả mặt hàng buôn bán, một số khu vực đặt chân, và tầm ảnh hưởng đối với khu vực xung quanh. Sau khi nghe xong, Trung Kiên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lắc đầu nói:

"Hồ gia này… chuyện này có chút phiền phức."
Tuy điển hình là một công tử ăn chơi trác táng, y cũng trêu ghẹo con gái nhà lành thành quen. Mặc dù có vẻ bất chấp khuôn pháp, không kiêng nể gì, nhưng thực ra y cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Những cô gái có thân phận, có bối cảnh, y bình thường cũng không muốn dính vào, tất nhiên, nếu những cô gái đó tự nguyện thì lại khác.
"A Hỏa, huynh có ý kiến gì không, nói chút cho tôi nghe xem nào?"
Trung Kiên quay đầu lại hỏi, ở bên cửa sổ phía sau y đang có một người thanh niên đứng đó, thân hình khuất sau tấm rèm che, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống đường phố bên dưới, có vẻ không để ý đến mọi chuyện trong căn phòng này. Người thanh niên này Trần Quốc Độ cũng có biết đến, nghe nói là anh em kết nghĩa của Phạm Trung Kiên, tên là Nguyễn Thành Hỏa, không ai biết y từ đâu đến.
"Vị tiểu thư ấy chắc cũng khoảng mười tám đôi mươi nhỉ?"
Người thanh niên tên Hỏa lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm, trong khi nói ánh mắt y vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới lòng đường, dường như bên dưới có thứ gì đó rất thu hút y.
"Vậy thì sao?"
Phạm Trung Kiên nói, trong giọng nói pha chút khó hiểu.
"Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Một cô gái quá tuổi cập kê lại xuất hiện trên đường phố náo nhiệt, chạy đôn chạy đáo vì việc làm ăn của dòng tộc, chắc cha mẹ cô ta cũng sốt ruột lắm. Với lại, tôi thấy cô gái đó trông cũng đươc đấy. Nếu huynh không ngại thì đem sính lễ đến cầu hôn, với thân phận của huynh chắc gia đình họ cũng không tiện từ chối. "
"Ha ha, để Hỏa huynh chê cười, tôi vốn chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi. Còn chuyện rước về làm dâu ư, chuyện này thì cũng... huynh thấy khả thi sao?"

Ánh mắt Trung Kiên chợt tỏa sáng, dường như y thực sự động tâm với đề nghị của đối phương.
"Gạo nấu thành cơm, chuyện khó mấy cũng thành..."
"... Dù sao, Hồ gia cũng chỉ là thương nhân mà thôi."
Hỏa vẫn nói đều đều với giọng hơi trầm ấy, có chút lạnh nhạt, dường như đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Đột nhiên Hỏa chợt nghiêng mình ẩn sau tấm rèm cửa sổ, đứng yên trong thoáng chốc, đưa tay buông rèm, sau đó y thong thả tiến đến bên bàn ngồi xuống. Nước da hơi tối, mái tóc quăn dài buông thả đến bờ vai, gương mặt bình phàm, trên gương mặt y có một vết sẹo dài bên má, phối hợp với giọng điệu hờ hững của y khiến người khác có cảm giác khó gần. Dù là ngồi cách một mặt bàn, Quốc Độ cũng cảm thấy có chút áp lực, không chỉ bởi cử chỉ thong dong của Hỏa, mà còn là do lần gặp đầu tiên này, ngoài cái liếc nhìn đầu tiên ra, từ đó đến giờ Hỏa không thèm nhìn hắn thêm lấy một cái, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không tiện phát tác.
"A Hỏa, có chuyện gì thế?"
Trung Kiên rót cho Hỏa một chén rượu, chỉ thấy y khẽ nhếch miệng, ngón tay thì đưa lên vuốt nhẹ vết sẹo trên má, cứ như đang cảm nhận một điều gì đó.
"Không có gì, bạn cũ lâu ngày không gặp, có chút thất thố."
"Bạn của huynh cũng là bạn của tôi, sao huynh không giới thiệu cho tôi chứ."
"Người bạn này, tôi muốn dành cho y một sự bất ngờ."
Nụ cười dần xuất hiện, một vài ý nghĩ vốn mơ hồ nay đã trở nên rõ ràng, y dần cảm thấy hưng phấn, có chút mong đợi khó dằn được. Hỏa quay sang nói với Trần Quốc Độ.
"Quốc Độ huynh, việc của Trung Kiên phải nhờ huynh rồi. Còn có chuyện này, bên cạnh cô gái đó có một người luôn đi theo, nếu có thể, tôi muốn huynh bắt hắn lại, sau đó... lấy đôi tay của hắn đi!"
"Hả, chuyện này thì đơn giản, Hỏa huynh cứ yên tâm."

Ngẩn ra một thoáng, Trần Quốc Độ liền vỗ ngực tự tin nói. Đối với những người như hắn, giết người cũng không phải là chuyện xa lạ gì, chặt tay chặt chân cũng chỉ là chuyện đơn giản thôi.
"Không được chủ quan, võ nghệ tên đó rất cao đấy, tôi không ngại nói thẳng, với thân thủ của huynh thì không quá mười hiệp sẽ bại dưới tay hắn. Mà chuyện này, tôi không muốn nghe thấy tin tức không vui nào, huynh hiểu không?"
Mắt nhìn sang Quốc Độ, Hỏa lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mày nhíu lại, có vẻ không hài lòng lắm đối với thái độ chủ quan, không để tâm của đối phương.
"Tôi biết huynh không phục, nhưng đó là sự thật, nếu biết cha hắn là ai huynh sẽ không có vẻ mặt đó đâu. Bình thường thì tôi cũng không trông mong gì nhiều, nhưng lần này lại khác, khả năng thành công là rất lớn. Tên đó hiện giờ phải bảo vệ cô gái đó, tuy không biết hắn sẽ tận tâm đến đâu nhưng đó cũng là loại một lợi thế. Một điều nữa là... hắn hiện tại không cầm theo thanh thuần thiết đao ấy."
**********
"Tiểu thư, phía trước không xa là quán ăn Cát Tường kìa."
"Được rồi, tỷ thấy rồi. Bá Trí đại ca, chúng ta đến đó nghỉ ngơi trong chốc lát thôi. Bá Trí đại ca?"
Hồ Nhu Nhi mỉm cười hỏi, bình thường thì mỗi khi cô hỏi Bá Trí đều hồi đáp ngay mà, có chuyện gì vậy nhỉ?
"Ừ? Không, không có gì."
Thu hồi ánh mắt, đôi mày khi thì nhíu lại khi thì dãn ra, Bá Trí chậm rãi bước theo hai chủ tớ phía trước. Trong một thoáng vừa rồi y như cảm giác được điều gì đó, cảm giác đó thật mơ hồ, y cũng không rõ nó là cái gì nữa.
Chắc chỉ là ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận