Không có động tĩnh gì một hồi, đột nhiên con tàu lại lắc lư lần hai, khoảng hai ba người tiếp tục sợ hãi la hét, nhưng cơn rung lắc này không nghiêm trọng như vừa rồi, chỉ lắc lư nhẹ rồi bình thường lại ngay.
Một lát sau, hai ba thủy thủ ra trấn an mọi người, duy trì trật tự.
Đúng lúc này, trên tàu cũng vang lên thông báo: "Quý khách thân mến, do đảo Hảo Lâm ở gần đây xảy ra động đất nên tàu cũng bị ảnh hưởng.
Giờ tàu đã thoát khỏi vùng ảnh hưởng của động đất, mong quý khách không hoảng hốt.
Vì an toàn của quý khách, xin hãy đến những nơi trống trải, tránh những khu vực có đồ vật trên cao."
Thông báo được phát đi bằng tiếng Trung một lần, rồi phát bằng tiếng Anh một lần nữa.
Từ Mục thả lỏng thở dài: "Thì ra chỉ là một trận động đất ở gần đây......"
Ở đây có nhiều đồ vật để trên cao như vậy, Tưởng Dĩ Giác khoác vai cậu nói: "Chúng ta đi vào thôi."
Hà tiểu thư lảo đảo đi theo sau họ vào trong.
Rời khỏi khu vực bị ảnh hưởng, tàu không xảy ra vấn đề nữa, nhưng từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, Từ Mục bắt đầu cảm thấy cả người mình không thoải mái lắm.
Giống như có con kiến đang bò trong người vậy, có thứ gì đó đang tác động trong não cậu, muốn phá cơ thể của cậu, lúc Tưởng Dĩ Giác nói chuyện, cậu không nghe lọt chút nào.
Từ Mục cảm thấy cậu nên trở về ngủ một giấc, có lẽ vừa rồi bị hoảng sợ, cũng có thể là do tối qua không nghỉ ngơi thật tốt nên thân thể mới xuất hiện những vấn đề này.
Sau khi quay về phòng, Từ Mục ngã xuống giường, cơ thể lúc lạnh lúc nóng.
Cậu cuộn tròn trong chăn, nhìn sóng biển cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, trần nhà dường như cũng đang lắc lư theo.
Từ Mục mê man nhắm mắt lại, không biết mình đã rơi vào thế giới hỗn độn nào.
Trước mắt cậu tối sầm, bên tai chỉ có tiếng nước ùng ục, không biết qua bao lâu, tiếng nước biến mất, giọng nói của vài người xa lạ vang lên bên tai, có nam có nữ, liên tục không ngừng.
"Mày điên rồi."
"Mày là thằng điên."
"Mặt mũi của Từ gia bị mày làm mất sạch rồi......!"
Giọng điệu của bọn họ tràn ngập ác ý, ghét bỏ và bài xích, giống như những thanh kiếm chĩa về phía Từ Mục, muốn xuyên qua người cậu.
Giọng nói đó lặp đi lặp lại, tựa như có ma lực, khiến cho Từ Mục không thở nổi.
Từ Mục ngồi xổm trên mặt đất vừa bịt chặt lỗ tai vừa nhắm mắt lại, cậu không muốn nghe, cũng không muốn nhìn.
Lúc này, có một giọng nam không thể quen thuộc hơn như có lực xuyên thấu mạnh mẽ, xuyên qua màng nhĩ truyền vào tai cậu: "Tuổi của em không còn nhỏ nữa, đừng có tùy hứng như thế, tùy ý làm bậy, giống như......"
"Như người điên à?" Những lời này là Từ Mục hỏi, trong câu hỏi chất chứa nỗi đau và sự thất vọng nặng nề.
Từ Mục cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là cậu không mở miệng.
Giọng nói này của cậu là từ một thân thể khác phát ra.
Từ Mục thả hai tay đang bịt tai xuống rồi mở mắt ra, thế giới trước mắt cậu sáng lên, nhưng tầm nhìn vẫn còn mông lung.
Cậu có thể mơ hồ có thể thấy đây là một văn phòng trong một tòa nhà cao tầng, cách trang trí thuộc về thế kỉ trước, bên trong còn có những chậu hoa.
Cách đó không xa là hai người, một người là cậu, một người là Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác vẫn mặc đồ hiệu xa xỉ như thường, còn cậu thì mặc đồ cũ nát như một tên ăn mày dưới đáy xã hội.
Từ cách ăn mặc có thể thấy thân phận hai người khác xa nhau, một người ở trên cao, còn người kia lại vô cùng hèn mọn.
Chắc chắn là hai người đang cãi nhau, hoặc cũng không tính là cãi nhau vì chỉ có một mình "Từ Mục" đang mắng hắn, cậu trông thấy "Từ Mục" đang rất kích động, miệng cậu ta động đậy, nhưng cậu không nghe được "mình" đang mắng cái gì.
Tưởng Dĩ Giác không nói một lời mà chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, rõ ràng không đặt người đang mắng to trước mặt vào trong mắt, tựa như đối xử với một đống rác thải không đáng chú ý.
Nhưng không biết trong lúc nặng lời "Từ Mục" đã chạm vào điểm nào của đối phương mà vẻ lạnh lùng trên gương mặt Tưởng Dĩ Giác bỗng bị cơn thịnh nộ xé rách.
Hắn hất hết tài liệu trên bàn xuống, mắng to: "Cút!"
"Từ Mục" ngẩn ngơ, tơ máu trong mắt tích tụ ngày càng nhiều, nước mắt bất giác dâng lên nhưng "cậu" quật cường không muốn chúng chảy xuống, vậy nhưng giọng nói của "Từ Mục" khó mà nén nổi nghẹn ngào: "Cút thì cút, anh cho rằng em hiếm lạ gì anh? Em nói cho anh biết, hôm nay em ra khỏi cửa này, sau này sẽ không đến tìm anh nữa!" Hô hấp của "cậu" trở nên khó khăn, "Từ Mục" cố nén giọng nghẹn ngào, lặp lại.
"Sau này......!sau này sẽ không đến tìm anh nữa......"
Tưởng Dĩ Giác hít sâu một hơi, vẻ nổi giận trên mặt từ từ biến mất, hắn khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn "cậu" rồi lặp lại chữ kia: "Cút."
"Từ Mục! Từ Mục!"
Có người đang lay cậu.
Từ Mục thở dốc kinh ngạc, nhanh chóng mở hai mắt.
Trước mắt cậu vẫn là trần nhà đang lắc lư, ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn sóng biển.
"Sao cậu ngủ mà còn khóc vậy?" Vạn Nghiên Minh ngồi bên giường cậu, lo lắng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Từ Mục lau nước mắt trên khóe mắt, nói: "Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi."
Ngực vẫn còn đang đau, còn vì sao đau thì cậu không nhớ rõ.
"Không sao là tốt rồi." Vạn Nghiên Minh vỗ vỗ vai cậu.
"Chúng ta sắp đến đảo Nam Khê rồi, dọn dẹp một chút đi."
Từ Mục xoa xoa mi tâm, sau đó đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý.
Dọn hành lý được một nữa, Từ Mục nhìn chính mình trong gương, đột nhiên hỏi Vạn Nghiên Minh: "Nghiên Minh, cậu có cảm thấy tớ giống một tên điên không?"
Lông mày của Vạn Nghiên Minh lập tức nhíu lại: "Tên điên nào nói cậu giống tên điên vậy?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi thế thôi." Từ Mục tiếp tục thu dọn hành lý, định quên đi giấc mơ mà mình không hiểu nổi kia đi.
Hai giờ rưỡi chiều, Tinh Chi Hào đến đảo Nam Khê.
Từ Mục đi cùng với lớp mình, trước khi xuống thuyền cũng không đi gặp Tưởng Dĩ Giác.
Sau khi xuống thuyền rời khỏi cảng, không biết Tưởng Dĩ Giác đi ra từ chỗ nào, hắn nắm vai cậu, đôi môi mỏng dán lên tai cậu nói nhỏ: "Nhớ phải gọi cho anh."
Từ Mục còn chưa kịp đáp lại thì Tưởng Dĩ Giác đã buông tay ra rồi cùng bạn đi mất.
Đến đảo Nam Khê và ổn định chỗ ở xong xuôi, Từ Mục vẫn không cảm thấy cơ thể mình tốt lên.
Cả người cậu lúc lạnh lúc nóng, thi thoảng còn giống như có con kiến bò trong người, huyệt Thái Dương cũng thường xuyên nảy lên, trời vừa tối đầu đã đau vô cùng.
Từ Mục tìm bác sĩ trên đảo, bác sĩ chẩn đoán do cậu không quen với khí hậu trên đảo nên kê cho cậu một liều thuốc, nhưng uống xong Từ Mục vẫn không thấy có hiệu quả gì.
Tình trạng cơ thể không thấy khá lên, Từ Mục chỉ có thể liên hệ với Tưởng Dĩ Giác qua điện thoại, cho dù Tưởng Dĩ Giác đã đưa địa chỉ trên đảo của hắn cho cậu nhưng cậu không đến tìm.
Đêm hôm đó đang ngủ, ác mộng lại tới Từ Mục.
Đầu tiên cậu thấy một âm thanh bén nhọn bên tai tựa như hàng ngàn hàng vạn sợi dây thép xoắn lại với nhau, thẳng tắp đâm rách màng nhĩ của cậu, sau đó là tiếng vù vù, tiếng thét chói tai, hỗn loạn không chịu nổi.
Sau đó, Từ Mục nhận ra mình đang ở trong một phòng bệnh u ám chật hẹp, cánh cổng sắt, xiềng xích, kim tiêm, thuốc, truyền nước, bác sĩ, y tá,...!mọi thứ hỗn loạn chen vào thế giới của cậu, hung hăng đè ép cậu.
"Tôi không bị bệnh! Tôi không bị bệnh!" Từ Mục hét to câu này rồi bừng tỉnh, khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, cậu mới ý thức được bây giờ mình đang ở trên đảo Nam Khê.
Cả người cậu toàn là mồ hôi, Từ Mục há miệng thở dốc.
Cậu vỗ vỗ trán, thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm: "Con mẹ nó, bị trúng tà à?"
Giấc mơ cũng không có gì mà giờ Từ Mục cảm thấy kinh khủng đến nỗi không dám ngủ một mình nữa.
Cậu nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, Từ Mục gửi tin nhắn hỏi Tưởng Dĩ Giác: "Anh ngủ chưa?"
Hai phút sau, Tưởng Dĩ Giác trả lời: "Vẫn chưa."
Từ Mục thở phào một cái rồi đứng dậy thay quần áo, cậu ôm theo con gấu bông mà mình nhất định phải mang theo bên người, dựa theo địa chỉ mà Tưởng Dĩ Giác đã cho cậu trước đó, ngay trong đêm chạy đến làng du lịch tìm hắn.
Tưởng Dĩ Giác ở trong căn nhà gỗ bên hồ trăng, ban đêm, cá lửa màu tím ngủ trong hồ tỏa ra ánh sáng yên tĩnh, cả hồ tựa như một ao nước chở đầy sắc tím.
Từ Mục nhìn thấy số nhà đúng bèn gõ cửa một cái.
Một lát sau, cửa mở ra, mặc dù Tưởng Dĩ Giác nói với Từ Mục là hắn chưa ngủ, nhưng hắn đã sớm mặc đồ ngủ.
Trên mặt Tưởng Dĩ Giác cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, tuy nhiên chỉ vừa nhìn thấy Từ Mục thì cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Ánh mắt của Tưởng Dĩ Giác rơi trên con gấu trắng lớn trong tay Từ Mực: "Sao em còn ôm gấu vậy?"
Từ Mục ôm con gấu đi vào phòng hắn, nói: "Từ nhỏ đến lớn em đều ôm nó ngủ."
Tưởng Dĩ Giác đột nhiên nhớ lại, lúc trước khi ngủ lại nhà hắn Từ Mục cũng phải ôm một thứ gì đó mới có thể ngủ được, hoặc là gối đầu, hoặc là chăn mền, hoặc là hắn.
Sau khi vào phòng, Từ Mục ngồi trên ghế sô pha, cậu ôm con gấu trắng lớn cuộn thành một cục, sắc mặt rất không tốt.
"Sao vậy?" Tưởng Dĩ Giác rót cho cậu một ly nước.
Từ Mục nhận ly nước uống một ngụm: "Em vừa thấy một giấc mơ rất đáng sợ."
Tưởng Dĩ Giác ngồi cạnh khoác tay lên vai cậu, vỗ nhẹ trấn an: "Giấc mơ gì?"
"Em mơ thấy..." Từ Mục lại xoa xoa mi tâm, thở dài.
"Em mơ thấy em bị một đám người nhốt lại, bọn họ tiêm thuốc cho em, em vẫn luôn kêu gào la hét mà không ai để ý đến em cả."
Tay Tưởng Dĩ Giác cứng đờ, hắn im lặng mấy giây mới nở được một nụ cười: "Đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, tỉnh lại là xong."
Từ Mục chôn mặt vào trong con gấu nên không thấy biểu cảm của Tưởng Dĩ Giác.
Vì quá mệt mỏi, cậu nằm nghiêng trên ghế sô pha, gối đầu lên đùi của Tưởng Dĩ Giác: "Giấc mơ kia đáng sợ quá, giống như em đã từng trải qua rồi vậy.
Lúc trong mơ em đã từng nghĩ, nếu như có anh ở đó thì tốt rồi, có anh ở bên cạnh em, em sẽ không thấy sợ hãi nữa.
Không đúng, nếu anh ở bên cạnh em thì nhất định sẽ không để em phải khổ như thế."
"......" Tay của Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng chạm lên người cậu, thật lâu sau, hắn trầm giọng nói hai chữ: "Anh ở đây."
Mấy ngày sau Từ Mục đều ở cùng Tưởng Dĩ Giác, chỉ trừ những lúc Tề Minh Hoàn điểm danh.
Từ Mục cảm thấy chỉ có lúc ở bên cạnh Tưởng Dĩ Giác, cậu mới cảm thấy an tâm.
Chỉ là, tuy số lần gặp ác mộng của cậu ít đi nhưng cảm giác khó chịu trong cơ thể lại tăng lên.
Có khi đi ngủ, Từ Mục sẽ nghe thấy âm thanh không thuộc về thế giới này.
Từ Mục cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng cậu cần phải đến bệnh viện tâm thần một chuyến.
Sau buổi đấu giá, Tưởng Dĩ Giác đã mang về bức tranh điêu khắc gỗ Lục Dương mà ba hắn thích, hơn nữa còn mang về một loại thuốc.
Loại thuốc này có vẻ ngoài mềm mại, trông giống như một viên đường.
Hắn đưa viên thuốc trông như kẹo mềm kia cho Từ Mục, bảo Từ Mục uống.
"Đây là cái gì?" Nhìn "viên kẹo" lóng la lóng lánh trong lòng bàn tay hắn, Từ Mục tò mò hỏi.
"Anh bảo trợ lý gửi đến đấy, thuốc này có thể hỗ trợ giấc ngủ."
"Đắng không?"
"Không đắng."
Từ Mục nửa tin nửa ngờ bỏ viên thuốc vào miệng, viên thuốc vừa vào miệng đã tan, rất ngọt.
Từ Mục nếm vị ngọt còn lưu lại trong miệng, hỏi: "Em có thể ăn thêm một viên nữa không?"
"Nhiều nhất là hai ngày một viên." Tưởng Dĩ Giác nói.
Từ Mục thất vọng ồ một tiếng.
Uống viên thuốc mà Tưởng Dĩ Giác đưa, Từ Mục không còn gặp ác mộng một cách thần kì, cảm giác khó chịu trên người cũng giảm dần đi.
Nhưng đôi khi cậu sẽ cảm thấy đầu óc trống rỗng như là đã quên mất chuyện gì đó, Từ Mục cẩn thận nghĩ lại, những điều nên nhớ đều đã nhớ kĩ, có lẽ là do cậu quá nhạy cảm mà thôi.
Từ Mục tiếp tục lăn lộn mấy ngày với Tưởng Dĩ Giác ở làng du lịch, ban ngày hai người cùng đi lướt sóng, bơi lội, chơi đùa, còn ban đêm thì điên cuồng làm tình, dần dần Từ Mục cũng quên mất mục đích của chuyến đi này.
Giữa trưa hôm ấy Tân Lưu Quang bỗng gọi điện cho cậu, Từ Mục để trần tỉnh lại trong chăn, đưa tay sờ sờ điện thoại rồi cất tiếng chào ngái ngủ.
"Này, Từ Mục......!Cậu đang ở đâu thế?"
Giọng nói khác thường của Tân Lưu Quang khiến Từ Mục tỉnh táo thêm vài phần, cậu lười biếng thò đầu ra khỏi chăn hỏi: "Sao đấy?"
Tưởng Dĩ Giác đang ngủ bên cạnh cậu tỉnh lại, hắn ôm chặt eo nhỏ của Từ Mục, hôn lên phần eo trơn mềm của cậu.
Từ Mục bị ngứa cười không ngừng, đành thả điện thoại xuống hỏi hắn: "Anh làm gì vậy?"
"Cậu đang làm cái quái gì đấy? Này? Này?" Tân Lưu Quang hét to ở đầu dây bên kia.
Từ Mục tránh nụ hôn của Tưởng Dĩ Giác trên eo mình rồi áp điện thoại lên tai: "Không có gì, có chuyện gì thì cậu nói đi?"
Tân Lưu Quang hít một hơi thật sâu, nói: "Từ Mục, tớ không biết bây giờ cậu đang ở đâu, đang làm cái gì.
Nhưng tốt nhất là cậu hãy về đây một chuyến......!Nghiên Minh cậu ấy quá thành thật, tớ không dám để cho cậu ấy biết."
"Rốt cuộc là bị làm sao?" Từ Mục cau mày, ý thức được chuyện này không đơn giản.
"Tớ phát hiện chủ nhiệm lớp có điểm gì đó là lạ.".