Thời Đại Sau Tình Yêu

Dịch: Duẩn Duẩn

Trong giấc ngủ chập chờn, Mông Qua cảm thấy có một đôi tay đang sờ loạn trên mặt mình, nhột vô cùng, giống như có một con sâu róm đang bò trên người anh. Anh với tay ra, duỗi thẳng chân, cố định hai bàn tay đó trong ngực mình.

Người đó cũng bất động, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.

"Ngoan lắm." Mông Qua vỗ nhẹ lên mặt Hạ Nhật, vì muốn về trước thời hạn mà anh phải 'ngựa không dừng vó' thế này, mệt chết đi được.

"Lát nữa thôi chính câu đó sẽ khiến anh hối hận." Giọng nói tỉ lệ thuận với sự dịu hiền ban nãy.

Mông Qua mở mắt ra, thấy Hạ Nhật đang trưng vẻ mặt vô cùng bất mãn: "A Nhật, em sao thế?"

"Nói mau, anh đáp chuyến bay về sớm mười một tiếng đồng hồ để làm gì?" Câu hỏi gần như là đang thẩm vấn tội nhân.

"Em đoán thử xem? Em yêu." Mông Qua cười khẽ: "Dùng hết sức đoán xem nào, rốt cuộc thì lý do gì khiến Mông Qua phải lao như tên bắn về nhà thế chứ?"

Hạ Nhật chôn đầu trong chăn, một tiếng cũng không ừ hử.

"Chúng ta đâu cần phải nói mấy lời buồn nôn ấy nữa, em biết mà." Mông Qua ôm Hạ Nhật vào lòng: "Anh ấy à, muốn tạo một bất ngờ ở bệnh viện, nhưng nhân vật chính nào đó lại chẳng chịu phối hợp gì cả. Đến khi anh chạy về nhà thì em lại đi đâu mất, sau mới biết em đang ở đây, báo hại anh phải chạy thục mạng đến đây một chuyến."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh phát hiện em đang ngủ chung phòng với trẻ vị thành niên, nên ôm em về lại."

"Sao anh không gọi điện cho em?"

"Ngốc ạ." Mông Qua búng mũi Hạ Nhật một cái: "Đã bảo là làm em bất ngờ rồi mà. Nhưng ai biết trò này lại khó vậy, mới lần đầu đã thất bại thảm hại thế này rồi."

"Vậy ý anh là," Hạ Nhật ngước mắt nhìn người trên đỉnh đầu cô: "Anh về sớm là vì em?"


Mông Qua thở dài: "A Nhật à, anh đã nói rất lâu rồi, đến bao giờ em mới hiểu đây. Quả nhiên vẫn là đồ đầu đất như xưa. Em không hiểu ư? Đại đa số đàn ông đã kết hôn không thích đi công tác, nhất là đàn ông vừa mới kết hôn."

Hạ Nhật mỉm cười ngốc nghếch. Từ góc độ này nhìn xuống, đôi mắt cô lại càng to hơn, vì nụ cười mà trong mắt long lanh ánh nước, nhất thời mê hoặc Mông Qua đến điên đảo.

Khuôn mặt cô nóng bừng dưới cái nhìn rực lửa của anh, vội vàng đưa tay lên che mặt, Mông Qua nào chịu như vậy, xoay mình đè cô xuống dưới, khuôn mặt dần hạ thấp, đến lúc hai đôi môi gần sát nhau, anh đột ngột dừng lại.

"A Nhật, có một chuyện anh muốn nói với em. Anh mới đi thăm Tô Hồng Liên về. Cô ta với ông nội nằm chung một bệnh viện, không đi thăm thì không được phải phép cho lắm."

Hạ Nhật lập tức đổi sắc mặt.

"A Nhật." Mông Qua vội vã nói: "Em nghe anh nói, việc này anh có đề cập với Hạ Thiên và ông nội rồi, bọn họ cũng bảo nên đi thăm cô ta."

Hạ Nhật buồn rầu nói: "Mông Qua, có vẻ như anh coi em thành cọp cái mất rồi."

"Dám đùa anh à..." Mông Qua bực bội nói, ấn môi xuống, anh quyết định sẽ không khách khí với cô nàng đã đoạt mất hồn anh này nữa.

Lúc về đến Bắc Kinh thì đã là nửa tháng sau, việc đầu tiên Hạ Thiên làm là đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân, kết quả sau khi lấy cho thấy chỉ số đều đạt mức bình thường, nửa tháng sau có thể thử vận động nhẹ.

Hạ Nhật thấy vậy tâm trạng tốt hơn hẳn, cô quyết định nhân dịp sinh nhật Triệu Sinh Muội, à không nên gọi là Billy King mới đúng, đưa Hạ Thiên đến công xưởng Dreamworks thăm thú một lát. Nghe nói, ông bố giàu có của Triệu Sinh Muội đã mời hẳn một đoàn vũ công Samba tài giỏi nhất từ Nam Mỹ tới góp vui. Đoàn vũ công Samba này đã từng tham gia rất nhiều mùa Lễ hội Carnival sôi động và nóng bỏng ở thành phố biển Rio de Janeiro xinh đẹp, không những thế còn được tổng thống Brazil đón tiếp vì những màn trình diễn hoành tráng và xuất sắc.

Đêm hôm đó, đám người bọn họ hồ hởi đến công xưởng Dreamworks.

Thành Chí Cao dẫn bọn họ đến khu náo nhiệt nhất Dreamworks, nơi có thể thưởng thức rõ màn trình diễn của những vũ công Brazil với điệu nhảy Samba điệu nghệ và quyến rũ.

Trong khu chính đã chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật, món ăn được bày la liệt trên bàn tiệc.

Mông Qua nhìn thấy Triệu Sinh Muội kề tai nói nhỏ với Hạ Nhật, không nhịn được kể một vài chuyện thú vị liên quan đến cậu ta. Nghe bảo là, lúc đầu Bố Triệu phản đối kịch liệt việc con trai mình đổi tên. Bố Triệu lập nghiệp từ mỏ than nên vô cùng mê tín, ông đã cho mời thầy tướng số đến, xem việc đổi tên của con trai mình là tốt hay xấu, kết quả ông thầy tướng bật ngón tay cái tấm tắc khen đổi là tốt, nhưng tốt chỗ nào lại là thiên cơ bất khả lộ. Vì vậy, bố Triệu ngày nhớ đêm mong bỗng một ngày nhớ đến cái tên Billy King này có một chữ vàng, tính toán ngay trong đầu, cầm tiền đi đầu tư vàng bạc, kết quả là thu về được bộn tiền. Bây giờ ai dám không gọi con ông là Billy King, ông sẵn sàng 'chơi đủ' với người đó.


Mông Qua rất quang minh chính đại nói nhỏ bên tai Hạ Nhật, kết quả làm ông Thọ đã dày công ăn mặc trang trọng chỉnh tề cũng phải tức đến đỏ mặt tía tai.

Trọng sắc khinh bạn đúng là trọng sắc khinh bạn, dám bán đứng cả nỗi đau tâm hồn của bạn mình cho nữ sắc, cầu xin nữ sắc, quỵ luỵ nữ sắc, còn làm em trai của nữ sắc vui vẻ. Vừa thấy cậu em vợ của mình cười sảng khoái như vậy, tên chết tiệt nào đó lại càng khoái chí đến quên trời quên đất. Không thể thế này được, một ngày nào đó cậu ta sẽ phao tin cho cả thế giới biết được đức hạnh thối nát của tên vờ vịt chết tiệt này. Không thể để nguyên đám phụ nữ ở cái Bắc Kinh này bị lừa gạt bởi cái mã đẹp đẽ bên ngoài của cậu ta được, để rồi phải ngày đêm tương tư một cái xác xinh đẹp mà linh hồn thì mục rữa.

Vài người nữa lại lục tục tiến vào, Hạ Nhật không biết họ, nhưng khí chất nhìn qua thì không tầm thường chút nào, nhìn là biết không phải kiểu thiếu gia công tử thì cũng là dạng con ông cháu cha.

Để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này, Thành Chí Cao đã gấp rút cho dựng một sân khấu ở trung tâm của hội trường, để người trên và dưới sân khấu có sự tương tác dễ dàng hơn. Quả nhiên, ý tưởng này của Thành Chí Cao đã thành công. Các vũ công của Brazil vừa bước lên sân khấu, trong vòng chưa đầy mười phút, khán giả ở phía dưới bắt đầu reo hò kích động, bọn họ xoay quanh sân khấu, nhiệt tình lắc lư theo những động tác dứt khoát và uyển chuyển của vũ điệu Samba.

Người trong khu Vip cũng bắt đầu ùa ra nhảy theo, Mông Qua như bị lây nhiễm, nhất quyết phải kéo Hạ Nhật đi theo cho bằng được.

Hạ Nhật đứng trên sàn nhảy mà không khỏi xấu hổ, vì cô không biết mô tê gì cả. May là không ai quan tâm đến cô, bằng không cô đâm đầu chết mất. Ban đầu, Mông Qua giữ chặt tay cô, nhưng càng lúc lại càng có nhiều người chen lấn, kết quả chưa tới mười phút, Hạ Nhật đã không thấy Mông Qua đâu nữa.

Tiếng nhạc xung quanh vô cùng ồn ào náo động, kèm theo cả tiếng huýt sáo tuỳ tiện phấn khích, Hạ Nhật bỗng cảm thấy vô cùng bất an. Đôi tay đột nhiên bị bắt lấy, nhưng niềm vui ngay lập tức cứng đờ bên khoé môi, vì đó không phải là Mông Qua. Người này cô biết, cô ta đã từng tự xưng là hậu bối của Tô Hồng Liên, trước đây ở Dreamworks còn nói là không coi trọng cô.

"Cô Hạ." Cô ta cười khúc khích, hét lên: "Đúng là đồ chậm lụt, đàn ông của mình bị cuỗm đi mất mà không biết."

"Cô muốn tìm Mông Qua à? Mới đây không lâu tôi còn thấy anh ta kéo Tô Hồng Liên lên lầu đó." Nói xong, cô ta chỉ lên lầu ba: "Cô đoán thử coi, bọn họ lên đó làm gì?"

Đúng vậy, bọn họ lên đó làm gì? Hạ Nhật đột nhiên rất muốn biết đáp án này, vì vậy cô lần lên cầu thang theo lời nói của cô nàng kia.

Nơi tụ họp riêng tư này của bọn họ đã được Thành Chí Cao trang bị những vật liệu cách âm rất tốt, khác hẳn với sự ồn ào huyên náo dưới lầu một, lầu ba im lặng như chết chóc.

Lầu này được thiết kế kiểu mở rộng, chỉ có ba phòng ở phía tay trái. Thỉnh thoảng đám người Thành Chí Cao chơi bài muộn không muốn về sẽ qua đêm ở đây. Bây giờ hai trong ba căn phòng kia đang mở rộng cửa, chỉ có căn phòng cuối cùng là đóng chặt kín.

Hạ Nhật đứng trong bóng tối, chỗ bóng đèn không thể chiếu tới, ngẩn người nhìn đăm đăm vào cánh cửa đó. Cô bỗng nhớ lại những lời ngày đó Tô Hồng Liên đã nói: Coi như Mông Qua có thể ép mình ra vẻ suốt ba trăm sáu mươi năm ngày đi, nhưng thỉnh thoảng có đôi lúc tình cảm cũng sẽ chiến thắng lý trí


Thật lạ! Rõ ràng đó là lời nói dối nhưng lại khiến cô tin là thật.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Nhật cũng nhìn thấy Mông Qua bước ra từ cánh cửa đó. Tối nay, anh bận một chiếc áo len cổ cao màu bạc to sụ, phong cách lịch lãm tối giản của Anh quốc, cùng với chiếc quần Tây màu ngọc sa-phia kẻ ô vuông màu tối, ánh đèn sau lưng làm nổi bật lên dáng người ngọc thụ lâm phong của anh, giống như chàng tình nhân Luân Đôn nồng nàn tình tứ.

Anh đi ngang qua trước mặt cô. Không tồi, anh không hề sửa sang lại quần áo. Hạ Nhật cảm thấy mình buồn cười không chịu được, chắc là cô xem mấy vở kịch gia đình luân thường đạo lý quá nhiều rồi. À không, không phải cô, người thích loại kịch đó là Susan mới phải. Trước kia còn rảnh rỗi ở Mỹ, cô ấy toàn nói mấy chuyện đó, nào là ai đó vừa mới nɠɵạı ŧìиɦ, rồi thì cặp vợ chồng nổi tiếng nào đó đang sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

Susan đặc biệt thích bộ phim truyền hình Mỹ "Housewwives", có thể cày đi cày lại mấy tình tiết nɠɵạı ŧìиɦ vụиɠ ŧяộʍ trong đó mà không biết mệt. Thế nên, Hạ Nhật cũng không xa lạ gì với cảnh này, thậm chí còn cảm thấy Tô Hồng Liên đang trốn ở trong đó là đằng khác.

Trên thực tế, dự cảm của Hạ Nhật luôn đúng. Một lúc sau, Tô Hồng Liên thực sự bước ra từ căn phòng đó, nhưng cô ta không giống với Mông Qua có mắt như mù, cô ta nhìn thấy cô. Vì vậy mới nói, phụ nữ luôn luôn nhạy cảm hơn đàn ông.

Cô ta nhìn thấy cô cũng không tỏ vẻ kinh ngạc hay hốt hoảng gì, ngược lại còn tặng cô một nụ cười trong góc xó xỉnh tối tăm, nụ cười ấy có gì đó u ám không cam chịu.

Hai cô chỉ đối mặt với nhau như vậy, gần đây hai người chơi trò đối địch cũng nhiều thật.

Một mái tóc dài vừa phải che đi một phần ba khuôn mặt và lớp trang điểm dày đậm của cô ta, nhìn không khác nào một cô gái bình thường tới hộp đêm tìm niềm vui. Không ai có thể đoán được cô ta lại là một ngôi sao lớn tên Tô Hồng Liên.

"Hạ Nhật, cô đang bất an chăng." Cô ta dựa người lên tường, chơi đùa những móng tay sơn gel tinh tế của mình.

Hạ Nhật rất muốn nói cho cô ta biết, cô không phải như vậy, nhưng cô không muốn nói dối chính bản thân mình.

"Hạ Nhật, hay chúng ta đánh cược thử xem. À không, nên gọi là một bài kiểm tra mới chuẩn. Tôi tin rằng sau bài kiểm tra này cô sẽ sáng mắt ra."

Hạ Nhật bước ra từ trong góc tối, trực tiếp đi sượt qua vai cô ta.

"Ồ, cô tiểu thư đà điểu, lại trốn mình trong vỏ ốc đấy à. Hay là cô sợ thua?" Tô Hồng Liên đứng sau lưng cô không nhanh không chậm khiêu khích: "Hạ Nhật, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất cơ mà, thì ra cũng chỉ là dạng nhát cáy mà thôi."

"Tôi chờ cô ở đây nửa tiếng, nếu cô đổi ý, có thể đến tìm tôi."

Hạ Nhật cảm thấy Tô Hồng Liên nói rất đúng, cô đúng là một đứa nhát cáy nên mới không dám đến gõ cánh cửa đó, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế.

Hạ Nhật trở lại khu Vip. Hạ Thiên vừa nhìn thấy cô liền bảo Mông Qua đang tìm cô cuống cuồng cả lên, nói xong thì gọi điện ngay cho anh.

"Thế à?" Hạ Nhật tự rót cho mình một ít rượu.


Khi Mông Qua trở lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đi đâu thế?"

"Ồ." Hạ Nhật uống cạn một hớp rượu, ngồi xổm xuống: "Em đi tìm anh đó, em tưởng là anh đang trên lầu nên lên đó tìm anh."

Khuôn mặt Mông Qua rõ ràng cứng lại: "Thế em có tìm thấy anh không?"

Người thông minh như Mông Qua cũng có lúc hỏi câu ngớ ngẩn thế này. Hạ Nhật cầm cái nĩa trong tay gõ một phát lên trán anh: "Đần thối cả ra, tìm thấy anh thì trực tiếp lôi anh xuống rồi còn gì."

Rõ ràng tên nào đó thở phào nhẹ nhõm. Ánh đèn hắt lên cổ áo lông của Mông Qua, phản chiếu lại một vết sơn đỏ chói, chói đến mức làm Hạ Nhật đau cả mắt, rõ ràng đó là sơn móng tay của Tô Hồng Liên.

"Hạ Nhật, chị đưa em đến phòng vệ sinh chút." Hạ Thiên kéo Hạ Nhật ra khỏi khu vực Vip.

Đến cửa nhà vệ sinh, Hạ Nhật ngừng lại: "Hạ Thiên à, chị đúng là một kẻ hèn nhát mà."

"Chị ơi." Hạ Thiên phụt cười: "Điều này có gì mà mất mặt. Em còn rất sẵn sàng thể hiện tinh thần kỵ sĩ kỵ xiếc đây này, có điều, đích đến là nhà vệ sinh có vẻ làm kỵ sĩ cảm thấy hơi khó xử."

Thằng bé này lại hiểu sai ý cô rồi, Hạ Nhật vô cớ thở dài sâu kín.

"Thật ra." Hạ Thiên thôi cười, nghiêm túc nhìn chị: "Chị đã làm giỏi lắm rồi. Trong lòng em, chị vẫn luôn là người dũng cảm nhất."

Dũng cảm? Hạ Nhật mỉm cười cay đắng, xem ra, ngay cả em trai mình cô cũng đã lừa dối mất rồi.

Tô Hồng Liên vẫn đứng đó, dựa lưng vào bờ tường, cầm điếu thuốc đang cháy dở trên tay. Làn khói lượn lờ như biến khuôn mặt cô ta thành yêu tinh. Cô ta mỉm cười tự tin nhìn cô.

Cách đây rất lâu, Hạ Nhật cũng từng khát khao có thể có một nụ cười tự tin như vậy.

Dần dà, Hạ Nhật chậm rãi bước đến từng bước một, như đang đi trong một khu rừng dày rậm sương mù.

~~~~~~~~

P/s: Lâu rồi ko gặp các bạn. Xin cáo lỗi, cáo lỗi ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận