Thời Đại Vợ Đẹp

“Su Su à~ Dong Hae đến đấy.”

“Dì! Chú đâu ạ?” Lee Dong Hae vào cửa, cười tươi chào mẹ Kim.

“Chú của cháu qua nhà đối diện chơi cờ rồi, sẽ về ngay đấy. Dong Hae à, cháu chuyển thiệp mời cho ba mẹ giúp dì chưa?” Mẹ Kim kéo Lee Dong Hae vào nhà, nói.

“Đương nhiên là rồi ạ! Ba cháu nói nhất định sẽ tặng Su Su phong bì đỏ đó.”

“Haiz, là người một nhà cả, gia đình cháu đến là chú dì vui rồi. Không cần phong bì đâu. Thằng nhóc Kim Junsu này, sao còn chưa xuống?” Mẹ Kim cười nói với Lee Donghae, sau đó lập tức nhìn lên lầu hét thằng con xuống.

“Dì~ Để cháu lên gặp cậu ấy.” Lee Dong Hae cười, xách cái bịch to lên lầu.

Cộc cộc cộc.

“Junsu, mở cửa~ Tớ là DongHae đây.”

Vật nhỏ trở mình, từ trên giường lăn xuống, nhanh chóng chạy ra mở cửa “DongHae, cậu tới rồi à? Mau vào đi.” Kéo Lee Dong Hae vào, vật nhỏ vội vàng khóa cửa lại.

“Cái đó đâu?”

“Xem cậu vội vàng chưa kìa. Đây, cho cậu.” Lee Dong Hae thần bí đưa cái bịch to cho vật nhỏ. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu cực kỳ hứng thú lấy cái đó ra “Dong Hae… đây là cái gì? Dùng thế nào?” Nhìn trái, nhìn phải, vật nhỏ vẫn không biết đây là cái gì.

“Cậu không biết à? Trên TV ngày nào cũng quảng cáo đó. Đây là ‘thắt lưng’ còn gọi là dây nịt bụng ấy. Hai hôm trước mẹ tớ mới mua, tớ về bảo với mẹ cậu muốn dùng, mẹ tớ liền lấy ngay ra, kêu tớ đưa cho cậu. Thế nào? Mẹ tớ có tốt không?” Lee Dong Hae khoe khoang mẹ mình tốt bao nhiêu.

“Hì hì… Dì thật tốt! Nhưng mà… cái này dùng sao? Mấy cái móc nhỏ này làm gì?” Vật nhỏ mở to mắt nhìn, tỏ vẻ hiểu rồi, cuối cùng lại tiếp tục nghiên cứu đồ vật mới mẻ trong tay.

“Đồ ngốc! Đứng lên, tớ mặc cho cậu.” Lee Dong Hae cầm lấy cái dây nịt bụng, khinh bỉ nhìn Kim Junsu một cái.

“A… nhưng mà nhỏ quá, có mặc được không?”

“Cái này rất đàn hồi, chỉ cần cậu chịu hóp bụng lại nhất định sẽ mặc vào được.” Xoay đúng hướng, Lee Donghae nhìn Kim Junsu, ý bảo cậu kéo áo lên.

“Ha ha. Su Su, cậu đúng là ú thật đấy.” Lee Dong Hae thấy vật nhỏ có một vòng mỡ, liền cười lên tiếng.

“Tớ đã rầu lắm rồi, cậu còn cười tớ.” Vật nhỏ bĩu môi, bộ dạng giận hờn.

“Được rồi! Có cái này cậu không cần phải sợ nữa. Cậu giúp tớ cầm bên này, tớ vòng qua bên kia, tớ đếm 1, 2, 3 thì cậu hít sâu vào nhé.”

“Ừm! Cái này có ba nấc, tớ phải để nấc thứ mấy?” Vật nhỏ cố sức hít sâu vào, còn chưa mặc xong cậu đã sắp thở không nổi rồi.

“Đương nhiên là nấc trong cùng rồi. Không phải cậu muốn ‘eo thon’ trong mấy tiểu thuyết à? 1, 2, 3 hít vào~”

“Dong Hae… chặt quá… tớ khó chịu… hết hơi rồi…” Mắt thấy sắp cài nấc thứ ba xong, vật nhỏ đã khó chịu vô cùng.

“Cậu cố chịu đi. Haiz, ai bảo bình thường cậu ăn nhiều đồ ngọt như vậy. Hô, được rồi.” Cài nốt cái móc cuối cùng, Lee Dong Hae cũng mệt mỏi nằm lăn xuống giường.

“Dong… Hae… tớ không thở được… chặt quá…” Vật nhỏ không thở được, mặt đỏ bừng lên.

“Cố chịu đi, vậy cậu mới đi lấy chồng được. Chỉ cần chịu lúc chụp ảnh với hôm cưới là được rồi. Nhịn một chút đi. Su Su~ Cậu phải cố lên. Nhất định phải gả đi thành công, không được để lộ ra đâu.” Cậu thành công, tớ mới không cần phải đề phòng cậu cướp con khỉ của tớ nữa.

“Ừ. Donghae nói đúng. Vì Yuchun, tớ phải chịu đựng… Nhưng mà mai thì làm sao? Một mình tớ sao mà mặc nó vào được? Khó lắm đó.” Vật nhỏ cổ động chính mình, hít sâu vào, nói.

“Haiz, Junsu, tớ nợ cậu cái gì à? Mai tớ sẽ xin phép đi chụp hình với cậu, với lại không được làm lộ đâu, lộ ra là chết đấy.” Lee Dong Hae nằm trên giường của Su Su, ngẩng đầu nhìn vật nhỏ đang soi gương ngắm eo của mình.

“Donghae, vậy mai cậu phải đến sớm chút đó. Tớ… tớ phải cám ơn cậu thế nào đây? A, hay là tớ hôn cậu một cái nha.” Tuy không thoải mái, nhưng thấy vòng eo của mình trong gương đã nhỏ đi rất nhiều, vật nhỏ cảm thấy rất đáng.

“Để dành cho chồng cậu đi. Mai bảy giờ tớ tới.”

Hai thằng đang nói chuyện với nhau thì tiếng cửa phòng bỗng vang lên.

“Su Su~ Mở cửa cho mẹ.” Hai thằng nhóc này khóa cửa ở trong đó làm cái gì nhỉ?

“Dạ? Mẹ… mẹ chờ con một chút.” Vừa nghe thấy tiếng của mẹ, vật nhỏ liền bổ nhào đến trước mặt Lee Donghae, để cậu cởi dây nịt bụng cho mình “Donghae, mau lên! Đừng để mẹ phát hiện.”

Cộc cộc cộc. Tiếng cửa lại vang lên.

“Su Su, con có ở đó không? Mở cửa ra.” Mẹ Kim không kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa, gọi vọng vào.

“Dạ~  hô~ con ra ngay!” Lee Dong Hae giúp vật nhỏ cởi cái móc cuối cùng, còn chưa thở ra, vật nhỏ đã chạy ngay đi mở cửa. Lee Dong Hae cũng nhanh tay giấu cái dây nịt bụng xuống dưới gối, nhìn về phía mẹ Kim, cười.

“Mẹ~ ha ha.”

“Đang làm gì đó? Chậm chạp thế~ Dong Hae, ăn trái cây đi cháu!” Mẹ Kim bưng một đĩa trái cây đưa cho Lee Dong Hae.

“Hì hì, dì~ Cũng không còn sớm, sáng mai cháu đi chụp hình cùng Junsu, mai gặp lại dì.” Lee Dong Hae cầm lấy một miếng táo, nhét vào miệng, nói.

Mẹ Kim thấy cậu phải đi, lập tức lấy hai miếng táo nhét vào tay Lee Dong Hae “Ừm, mai gặp. Nhờ cháu vậy, lúc thay đồ có cháu cũng tiện cho Su Su hơn, dì cảm ơn cháu trước nha.”

“Không có gì đâu ạ. Dì cứ khách khí với cháu hoài. Cháu về đây, chào dì. Tạm biệt Su Su!” Lee Dong Hae nháy mắt với Kim Junsu liền đi xuống lầu.

“Con không xuống tiễn Donghae à? Ngẩn ra đó làm gì?” Mẹ Kim vỗ mông Kim Junsu, vật nhỏ mới vội vàng chạy xuống.

Tới cửa, vật nhỏ vẫn lưu luyến không muốn tạm biệt Lee Dong Hae, phút cuối còn không quên nhắc một câu “Donghae, mai nhớ tới sớm đó.” Nhìn theo Lee Dong Hae đi xa, vật nhỏ mới xoay người quay lại phòng mình.

“Su Su~ ăn hết chỗ trái cây này đi con! Sau đó tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, mai sẽ bận lắm đấy.”

“Mẹ~ Mẹ nói xem, có phải con mập lắm không? Con không ăn trái cây đâu, con muốn giảm béo.” Vật nhỏ ủ rũ, vò đầu nói.

“Vậy cũng được, con mau lên phòng ngủ đi. Đừng uống nước, nếu không mai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Su Su sẽ sưng lên đó.” Mẹ Kim véo má vật nhỏ, thúc giục cậu đi tắm rồi ngủ sớm.

“Dạ, chúc mẹ ngủ ngon. Con đi ngủ đây.” Chúc mẹ xong, vật nhỏ liền đi lên lầu. Vừa mới đóng cửa phòng, thì nghe thấy chuông điện thoại reo lên không ngừng, là của Park Yuchun gọi, vật nhỏ có chút do dự sau đó mới nghe máy “Alo.”

“Bảo bối, sao nãy không nghe điện thoại?” Park Yuchun dịu dàng hỏi, hắn vẫn lo vật nhỏ còn giận chuyện ở nhà ông nội.

“Dạ~ Nãy Donghae tới, em mới tiễn cậu ấy về.”

“Ưm, bảo bối à. Hôm nay, anh xin lỗi.”

“Dạ? Ha ha, không sao mà. Em không để ý đâu.” Thật ra vật nhỏ chính là người thích để ý đó.

“Thật à? Vậy em hôn ông xã một cái đi.”

“Chụt~”

“Ừm, bé ngoan. Mau ngủ sớm đi, mai ông xã tới đón em.”

“Dạ! Ông xã cũng đi ngủ sớm nha.”

“Bảo bối ngoan, ông xã cúp máy đây.”

“Đợi một chút… em…”

“Hửm?”

“Em… em yêu anh…” Vật nhỏ nói xong liền cúp điện thoại.

Park Yuchun vẫn cầm điện thoại, bên trong chỉ còn tiếng tút kéo dài, khóe miệng hắn cong lên, trong lòng ngọt ngào vô cùng “Bảo bối, anh cũng yêu em.”

Chín giờ tối, cậu bạn nhỏ Kim Junsu ngoan ngoãn nằm trên giường, hạnh phúc vì mai cậu sẽ có ‘eo thon’ rồi.

“Kim Junsu! Cậu tiếp tục hít vào đi. Cố lên!” Lee Dong Hae dùng sức kéo ‘bí mật’ của hai người, buộc chặt lên người vật nhỏ.

“Tớ… tớ vẫn đang hít… Còn mấy móc nữa?” Vật nhỏ lại hít một hơi, hóp chặt bụng lại.

“Còn bốn móc thôi. Sắp xong rồi… Hô, được rồi.” Sau khi cài hết mấy cái móc vào, hai người đều thở phào ra.

“Donghae… khó chịu quá… tớ… không thở nổi…” Bây giờ vật nhỏ cũng không dám ngồi xuống, chỉ sợ ngồi một cái sẽ bung cái dây nịt này ra.

“Chịu một chút đi, lát nữa gặp người khác cậu không được nói mình khó chịu đâu đấy. Lỡ bị ông xã cậu phát hiện thì sao.”

“Ừm. Vậy tớ phải đeo cả ngày à?”

Lee Dong Hae gật gật đầu “Ừ, khó chịu thì cậu cứ kêu tớ, lúc hai chúng ta vô phòng thay đồ, tớ nới lỏng ra cho cậu thở.”

“Su Su~ Dong Hae~ xuống ăn cơm đi hai đứa!” Mẹ Kim nấu xong bữa sáng, liền gọi hai người xuống ăn.

“Dạ~ Con xuống ngay.” Lee Dong Hae liếc xuống ‘eo thon’ của vật nhỏ, vỗ lên vài cái, liền mở cửa, xuống lầu.

“Đáng ghét. Nhưng mà hình như… muốn giảm béo cũng phải ăn ít! Kim Junsu, fighting!” Nhìn vào gương, làm động tác cố lên, vật nhỏ liền chạy xuống lầu.

“Su Su, mau ăn cơm đi, lát nữa con rể Park tới đón chúng ta đấy.” Ngồi xuống bên cạnh Lee Dong Hae đã bắt đầu ăn, mẹ Kim đưa ly sữa tới trước mặt vật nhỏ.

“Mẹ, con ăn kiêng. Con… con không muốn ăn.” Trứng chiên với thịt hun khói… thơm quá~

“Su Su, không ăn sáng là không được! Hôm nay sẽ rất mệt đó. Đúng rồi, hôm nay ba phải đi làm, không trốn ra được, nên không thể đi cùng con, dù sao cũng có mẹ con với Donghae đi cùng. Phải nghe lời con rể Park đấy.” Ba Kim buông tờ báo xuống, uống một hơi hết ly sữa, đứng dậy đi làm.

“Dạ~ Ba đi làm ạ.”

“Cháu chào chú.”

Ba Kim đứng ở cửa đổi giày, cầm cặp công văn, mẹ Kim tiễn ba Kim ra cửa, sau đó quay trở vào.

“Nghe ba con nói gì chưa? Phải nghe lời con rể Park đó. Bây giờ ăn sáng trước đi.” Mẹ Kim xúc một miếng trứng kèm thịt hun khói đang đưa tới miệng vật nhỏ thì chuông cửa vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, mẹ Kim đứng dậy đi mở cửa.

Thừa dịp mẹ đi mở cửa, Su Su liền nhét hết cái bánh mì nướng vào miệng Lee Dong Hae “Dong Hae, ăn mau đi, đừng để mẹ tớ phát hiện.”

“Ưm… ưm~~~ cậu muốn… ưm…” mưu sát tớ à~ Lee Dong Hae bị nhét bánh mì vào miệng, kêu lên, mấy từ còn lại cũng nghẹn trong cổ họng.

“Suỵt~ yên nào! Dong Hae~ coi như cứu mạng tớ đi.” Vật nhỏ dùng đôi mắt long lanh nhìn Lee Donghae, cầu xin cậu bạn mình.

“Ưm… ưm…” Lee Dong Hae trừng vật nhỏ một cái, sớm muộn cậu cũng bị vật nhỏ hại chết.

Bên kia, mẹ Kim mở cửa, người nhấn chuông không phải ai khác mà là con rể Park bà cực ưng ý, ở sau hắn còn có một cậu giúp việc đi theo.

“Mẹ vợ, nãy con đi lên có gặp ba vợ, ba bảo có việc nên không thể đi cùng.” Park Yuchun vào cửa, liền nhanh chóng kéo cậu giúp việc ôm cái hộp đứng ở sau lên.

“Ừm, hôm nay ba Su Su có việc, không sao đâu! Ai u~ Cậu bé này là ai? Đáng yêu quá!” Mẹ Kim kéo cậu giúp việc qua, véo má cậu một cái.

“Mẹ vợ~ Con là Park Yuhwan!” Cậu giúp việc ôm cái hộp, ngẩn ra, sau đó cười với mẹ Kim.

“Là mẹ vợ của anh! Ha ha, mẹ đừng để ý. Đây là em trai con, Park Yuhwan, mấy hôm trước nó mới từ Mỹ về nên không hiểu lễ giáo gì hết.” Park Yuchun liền kéo em trai mình ra, cười hì hì giải thích với mẹ Kim.

“Không sao! Ai dô! Yuhwan phải không? Lớn lên thật đẹp trai, đẹp trai y như anh trai vậy. Cháu bao nhiêu tuổi? Có bạn gái chưa?” Mắt mẹ Kim lại sáng long lanh, đúng trạng thái khi gặp trai đẹp.

“Ha ha, dì xinh đẹp, cháu tên là Park Yuhwan, năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa có bạn gái, cũng chưa có bạn trai. Nếu tương lai có cô bạn gái đẹp bằng một nửa của dì cháu đã thấy thỏa mãn rồi.” Park Yuhwan lại khoe bản năng chân chó của nhà họ Park.

“Ha ha… Con rể Park! Yuhwan của chúng ta còn nhỏ mà miệng ngọt quá. Vào đi, ngồi xuống cùng nhau ăn sáng. Dì nấu nhiều lắm.” Mẹ Kim cười hiền hòa, nói.

Park Yuhwan đặt cái hộp to trong tay xuống, ngồi xuống bàn ăn, Park Yuchun cũng bị mẹ Kim kéo ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui