Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chạm mặt

Tô thị đang có một dự án lớn bên Singapo, Nhật Thiên phải đi công tác một tuần nên không thể đi tập cùng Thanh Tâm được. Không hiểu sao anh cứ khăng khăng bắt cô đi tập cùng Hiểu Như, tuyệt đối khôngcho cô đi tập một mình. Cầm quyển lịch trên tay, Thanh Tâm mỉm cười: cuối tuần này là giáng sinh rồi, không biết Nhật Thiên có về kịp không nữa. Cô lại nhìn xuống bụng mình, Nhật Thiên đang bận vậy chắc không thể cùng cô mua quà giáng sinh cho gia đình rồi. Thôi được, Giáng sinh đầu tiên sau khi lập gia đình, cô sẽ vì anh và tiểu bảo mà chuẩn bị thật tốt.

Đi mua sắm một mình thì không vui. Nghĩ vậy, Thanh Tâm liền gọi điện thoại rủ Hiểu Như cùng đi và tất nhiên cô sẽ chọn trung tâm của Nhật Thiên làm địa bàn càn quét.

Trung tâm thương mại Tô thị, Bắc Kinh.

-Thanh Tâm, cậu không đi chậm chút được à? Biết chiều nay mua nhiều thế mình đã đi giày bệt rồi… - Hiểu Như than thở ngồi xuống bóp chân.

Thanh Tâm đang bừng bùng khí thế thì bị bạn thân gọi giật lại. Quay ra chống nạnh chỉ bảo:

-Người ngoài nhìn vào không biết cậu hay tớ đang mang bầu nữa? Cậu không nhanh lên thì mấy món hàng giảm giá cũng không đến lần đầu.

Hiểu Như đau khổ đứng dậy, lê người về phía Thanh Tâm, lại tiếp tục than thở:


-Người ta lấy chồng giàu thì được người đưa người đón, có người xách đồ hộ. Cậu xem, cậu cũng lấy chồng giàu mà đi đâu cũng hết xe buýt rồi đến tàu điện ngầm, mua sắm cũng phải tự xách đồ, ngay cả mua hàng cũng phải dùng thẻ cá nhân nữa. – Nói xong, cô quay ra choàng lấy vai Thanh Tâm- Tội nghiệp bạn tôi!

Thanh Tâm vui vẻ cấu tay cô, sau đó vòng tay cô ra khỏi vai mình, nhỏ giọng nói:

-Cậu cũng đừng chạm vào nỗi đau của tớ được không? Cậu cũng biết ông xã tớ kiếm tiền cực khổ cỡ nào mà. Tớ cũng không thích dùng tiền của người khác. Còn nữa, chuyện vợ chồng bọn tớ đâu có công khai ra ngoài, tớ cũng không muốn bị người ta nhòm ngó, chỉ trỏ.-Thanh Tâm thấy Tiểu Như đã lấy lại sức, chân cũng tiếp tục bước đi.

Hiểu Như làm động tác vái lạy cô rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trung tâm thương mại cũng rất đông. Giáng sinh, cũng là mùa mua sắm. Tô thị cũng chớp lấy thời cơ, hàng loạt mở ra các chính sách ưu đãi khách hàng.

Thanh Tâm và Hiểu Như đang đứng trong quầy thời trang hạ giá thì nghe thấy tiếng reo hò bên quầy hàng đối diện.

-Đúng cô ấy không?-Nhân viên bên cửa hàng cũng bắt đầu xôn xao.


-Đúng là diễn viên Băng Hi mà. Người thật còn đẹp hơn trong phim. Mình rất thích xem phim chị ấy đang đóng. Ngưới đâu mà vừa tài vừa xinh.- Cô nhân viên khác tiếp lời.

Thanh Tâm cũng không phải là người thích nhảy vào mấy cuộc vui. Nhưng khi tai nghe được hai chữ Băng Hi, mắt cũng kinh ngạc ngước về phía đám đông náo nhiệt.

Một cô gái với mái tóc đen dài vuốt lệch sang một bên vai. Trên tai cũng đeo đồ trang sức lấp lánh. Cả người mặc một chiếc đầm bó sát ngắn cũn lộ ra đồi chân thon dài đẹp không tì vết. Cô đeo một chiếc kính râm đen to che nửa mặt. Nở nụ cười tươi với tất cả mọi người. Đúng là phong thái của người nổi tiếng.

Hiểu Như không giống với Thanh Tâm, cô không thể thờ ơ với những nơi náo nhiệt.

-Thanh Tâm, nhanh lên. Ở đó có người nổi tiếng đấy, mau lại xem đi.- vừa nói vừa kéo tay cô sang gian hàng đối diện.

Hiểu Như chen vào đám đông, tay vẫn nắm chặt tay Thanh Tâm. Nhanh nhẹn bước chân vào trong vòng người đang ngày càng đông đúc. Hàng loạt những chiếc điện thoại được giơ lên cùng những tiếng xuýt xoa, tiếng hò hét. Thanh Tâm đứng lặng mình trước đám đông ồn ã. Đưa mắt nhìn chiếc gương đối diện. Càng đến gần Thanh Tâm càng có cảm giác thua kém. Người con gái trong gương quá xinh đẹp. Bộ dạng kín mít bảo thủ của cô hoàn toàn góp phần giúp Băng Hi tôn lên vẻ đẹp của mình. Thanh Tâm bước xa dần đám đông, tiến gần về phía trước gương. Nơi Băng Hi đứng, luôn tươi sáng rực rỡ,luôn náo nhiệt và luôn có mọi người bao quanh che chở. Nơi cô đứng, là nơi tối nhất trong trung tâm, luôn im ắng vắng vẻ cũng luôn chỉ có một mình. Thanh Tâm cảm giác bản thân như bị hút vào bức tranh đối lập đang hiện ra trong gương vậy. Lần nữa, cô đưa mắt nhìn người con gái trong gương. Đúng lúc ấy, Băng Hi quay sang, khuôn mặt trực tiếp nhìn vào gương, đôi môi đỏ cũng nhếch lên cười giễu cợt. Hai mắt chạm nhau, Thanh Tâm lúng túng cúi đầu. Không phải chứ, cô ta cũng vừa nhìn cô, trong mắt cô ta thoáng có nét châm chọc. Thanh Tâm bỗng nhớ lại những lời nói của Nghĩa Tử: thánh thiện, xinh đẹp, tạo cho người khác xúc cảm muốn che chở. Tại sao cô lại không cảm nhận được xúc cảm đó? Cô chỉ nhìn thấy sự ghen ghét đố kị.

Đứng đờ đẫn trước gương rất lâu. Khi mà Băng Hi cùng đám đông đi mất. Khi mà xung quanh lại trả về sự yên tĩnh vốn có.


Hiểu Như dáo dác đi tìm bạn thân của mình. Là cô buông tay Thanh Tâm để lấy điện thoại ra chụp ảnh, không biết cô ấy lạc đi đâu rồi. Cái con bé ngốc này.

Thanh Tâm vẫn còn chưa hết ngơ ngẩn, hai bàn chân vẫn dính chặt dưới đất, mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào gương. Không phải chứ, nếu ánh mắt vừa rồi dành cho cô thì cô gái Băng Hi đó thực sự biết đến cô sao?

-Bà cụ non ơi bà cụ non… Cậu cứ chạy lung tung thế hả? – Hiểu Như mừng rỡ kéo vai cô lại.- Cậu quên mất mục đích chúng ta đến đây à? À đúng rồi vừa nhìn thấy minh tinh không?

Thanh Tâm cuối cùng cũng dời mắt đi, suy nghĩ trong đầu cũng nhanh chóng tiêu tan khi Hiểu Như xuất hiện.

-Có. Mình thấy rồi. Rất xinh đẹp- Thanh Tâm buồn buồn tiếp lời.

Hiểu Như làm bộ chu mỏ, lấy điện thoại trong túi ra dí vào mặt Thanh Tâm:

-Đẹp cái muỗi gì? Cậu xem cô ta chẳng chát một rổ son phấn lên mặt rồi ấy. Thử không trang điểm xem, nhan sắc cô ta cũng phải chào thua cậu.- Nói rồi đưa tay véo lên má của Thanh Tâm- Thôi nào, vui lên đi. Việc gì phải ganh tị với người nhan sắc thấp hơn mình.

-Mình đâu có… Này mình bảo mình không ghen tỵ mà..- Nói rồi cô hậm hực đẩy tay Hiểu Như ra, hùng hổ tiến về phía cửa hàng quần áo dành cho nam.

Cửa hàng Zara.


Thanh Tâm thỉnh thoảng cũng nhìn qua những bộ quần áo Nhật Thiên hay mặc, không là đồ hiệu cũng là hàng đặt may số lượng có hạn. Cũng vì thế mà Thanh Tâm không thể lựa những món đồ tầm thường làm quà giáng sinh cho anh được. Thanh Tâm cũng muốn mua quà giáng sinh cho Vũ Luân. Dù sao hồi trước anh đã mua đồ trẻ convà đồ chơi cho tiểu bảo.

Sau một hồi đắn đo lựa chọn Thanh Tâm quyết định mua áo len Vũ Luân. Bây giờ chỉ còn quà cho Nhật Thiên nữa là xong. Đi qua quầy cà vạt, đôi mắt cô rơi trên chiếc cà vạt nổi bật nằm trên kệ.Thanh Tâm ưng ý lấy chiếc cà vạt xuống. Khi tầm mắt rơi vào biển giá nho nhỏ ở đằng sau chiếc cà vạt, cô phải kiềm chế để mình không hét lên. Trời ơi, đắt quá! Bằng cả tháng lương ở Tô thị của cô đó. Khi cô vừa cất lên trên thì một bàn tay trắng nõn nhanh chóng lấy chiếc hộp xuống. Thanh Tâm đưa mắt nhìn chủ nhân của đôi bàn tay ấy. Đó chẳng phải là Băng Hi sao?

-Cô không mua nữa đúng không? Gói cho tôi chiếc cà vạt này.- Băng Hi khinh khỉnh nhìn người phụ nữ trước mắt. Một chiếc cà vạt cũng không trả nổi.

Nhân viên thấy minh tinh bước vào trong cửa hàng cũng nhanh nhẹn bước đến.

-Cô quả có mắt nhìn. Đây là chiếc cà vạt thủ công số lượng có hạn của hãng chúng tôi.

Băng Hi lại nở nụ cười trang nhã. Sau khi đưa chiếc cà vạt cho nhân viên, cô cũng đi lướt qua Thanh Tâm, lúc đi ngang qua, cô còn cố tình bước rộng ra như thể xa lánh kí sinh trùng vậy.

Thanh Tâm nở nụ cười. Quả thực cô không thấy con người Băng Hi đơn giản chút nào.

Nhìn thấy mấy chiếc cà vạt, Thanh Tâm lại nhớ đến bộ dạng đáng ghét đó. Cô tức giận đi sang quầy khác. Ánh mắt lại dừng trên quầy găng tay và mũ cho nam. Đúng rồi, cà vạt anh ấy có cả tủ trong nhà, còn găng tay thì chẳng có lấy một đôi. Thanh Tâm cuối cùng cũng lựa được một đôi găng tay bằng dạ màu xám tro rất đẹp. Nhìn giá cả cũng hợp lý, Thanh Tâm vui vẻ mang đi gói lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận