Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Tân gia

-Thanh Tâm, cậu qua xem giúp mình cái poster này đã được chưa?- Hiểu Như gọi cô lại. Còn một tuần nữa là đến showroom mĩ phẩm toàn quốc nên công ty của cô đang tất bật chuẩn bị cho khâu ra mắt sản phẩm.

-Màu nên sửa sáng hơn, chữ này cũng cần to ra, đúng, căn ra giữa một chút. Ừ vậy được rồi đấy. Thôi mình về trước nha, còn phải đón Đậu Đậu nữa. Hẹn cậu tối nay ở nhà mình với cả trợ lý Chu nhé. Chào mọi người.- Cô nhanh chóng quay lại bàn làm việcrồi thu dọn đồ đạc. Thanh Tâm ngước nhìn lên đồng hồ, đã 5 rưỡi rồi. Đậu Đậu đã tan học từ một tiếng trước, hôm nay cô lại đến đón con muộn rồi.

Mẫu giáo Hoa Sữa

-Bốn trăm hai mươi, bốn trăm hai mươi mốt…- Đậu Đậu vừa nhảy bước trên nền gạch lát sân vừa lẩm nhẩm đếm.

-Đậu Đậu, mẹ cháu có đến không thể?- Bác bảo vệ khó chịu hỏi thằng bé.

Đậu Đậu quay ra nhìn ông bác đang cau có trong phòng. Mẹ hôm nay lại đến muộn rồi, ông bác này dường như không có thiện cảm với cậu. Cũng phải thôi ai mà chịu được việc đáng ra được về nhà từ một tiếng trước lại phải ở lại để trông chừng một thằng nhỏ bị phụ huynh đón muộn. Bắc Kinh không thoải mái như Thượng Hải. Đó là cảm nhận khi cậu sống ở đây mấy tuần qua. Giáo viên mẫu giáo ở trường học này cũng không nhiệt tình như cô Lã Hiên. Bạn bè cũng không náo nhiệt như trước, chúng cũng không rảnh mà để tâm đến chuyện của cậu, đương nhiên kèm theo cả chuyện cậu không có bố. Bên mẫu giáo cũ học thì ít chủ yếu là vui chơi nhưng đến mẫu giáo này ngay cả chạy ra sân chơi cũng là điều xa xỉ. Đậu Đậu chán nản tiếp tục nhẩm đếm. Cả thành phố này ngoài gia đình ra thì tất cả đều không tốt như trước.

Mẹ ơi, mau đến đón Đậu Đậu, Đậu Đậu muốn về nhà.

Nhật Thiên chậm rãi bước trên phố. Ánh chiều tà từ chân trời len lỏi mọi ngóc ngách trên phố. Giờ tan tầm ai ai cũng tất bật, mọi người đều hối hả trở về nhà, hối hả đến những buổi hẹn, hối hả gặp những người thân quen. Cả con đường tấp nập có lẽ chỉ còn một mình anh chậm rãi thả từng bước. “Nhà”, anh không muốn về.“Buổi hẹn”,có rất nhiều nhưng anh không muốn đến. “Người thân quen”, anh cũng không muốn gặp. Bắc Kinh đông sớm, gió lạnh thổi từng cơn, những cành cây khẳng khiu trơ trọi trong ánh chiều tà yếu ớt còn sót lại. Ngày tàn, khoảnh khắc mọi người về bên gia đình, gặp gỡ bạn bè sau một ngày làm việc mệt mỏi, dành thời gian cho bản thân hay đi hẹn hò với người yêu thương. Anh lại một mình sải bước trên phố, tận hưởng trọn vẹn nỗi cô đơn còn đang dần dần nhấn chìm mình. Băng Hi vẫn còn tức giận chuyện hôm đó. Cứ thấy mặt anh cô lại ca thán. Cô ngày càng trở nên khắt khe hơn, cô thậm chí còn ghen tuông với thư kí Giang. Anh mệt mỏi khi suốt ngày phải dỗ dành, phải giải thích thậm chí còn phải giải trình một ngày làm việc cho cô nghe. Cô không để anh có một chút riêng tư nào. Cô luôn xuất hiện ở tất cả mọi nơi, chỗ làm, nơi gặp gỡ khách hàng và cả trong Tô gia. Vì thế mà hôm nay, anh lại không biết phải đi đâu, anh đơn giản chỉ muốn yên tĩnh một chút, anh bất ngờ hủy các cuộc gặp mặt tối nay, tắt điện thoại, đỗ xe ven đường và rải bước một mình trên đường phố đông đúc.

- Năm trăm…- Đậu Đậu chống tay lên cằm tiếp tục đếm người qua đường, đôi mắt lơ đãng bỗng mở to, thằng bé không nhìn nhầm chứ, là baba mà. Thế là thằng bé lập tức đứng dậy vừa đuổi vừa gọi lớn, bỏ ngoài tai tiếng gọi của bác bảo vệ: “ Baba, baba…”. Nhật Thiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc thì bất giác quay đầu lại, một cậu nhóc khoảng ba bốn tuổi đang chạy về phía anh, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ…

Thanh Tâm lái xe dừng ở vỉa hè rồi vội vã ra ngoài, bây giờ đã gần 6 giờ rồi, cô đến muộn hơn tiếng thế này thể nào thằng bé cũng giận cho xem. Lúc trước ở Thượng Hải có lần cô cũng đến đón muộn, Đậu Đậu giận cô mấy ngày liền làm cô tốn bao tiền mua gà rán chuộc lỗi. Đậu Đậu là đứa trẻ rất mạnh mẽ, cũng rất tự lập. Mặc dù từ nhỏ thằng bé không có cuộc sống đầy đủ cả vật chất và tinh thần như những đứa trẻ khác nhưng thằng bé không bao giờ oán trách cô nửa lời, cũng không bao giờ muốn hỏi về bố của nó. Thằng bé chỉ lẳng lặng tự tìm hiểu những điều bí mật về bố của mình. Ngay cả chuyện mà cô cất công giấu thằng bé trong suốt thời gian qua cũng bị nó phát hiện tất cả.

Đèn cổng trường nhập nhòe, Thanh Tâm chạy xung quanh tìm kiếm, Đậu Đậu không có ở đây, ngày thường cô hay dặn con ngồi dưới gốc cây cạnh cổng để đợi nhưng bây giờ không thấy bóng dáng thằng bé đâu. Cô hốt hoảng chạy lại phòng bảo vệ hỏi thì người ta bảo thằng bé vừa đuổi theo ai đó. Thanh Tâm sợ hãi: liệu có phải nó bị bắt cóc rồi không. Kí ức một năm trước ùa về, đó cũng là một chiều mùa thu mát mẻ, Thanh Tâm về nhà không thấy Đậu Đậu đâu, lúc ấy cô cũng hoang mang như bây giờ chạy đi báo cảnh sát nào ngờ con trai đang ngồi trong đấy. Sau ngày hôm đó, cô càng cố gắng nhiều hơn để bù đắp những thiếu thốn cho thằng bé.


-Đậu Đậu, Đậu Đậu… con ở đâu? Đậu Đậu…. Anh ơi anh có trông thấy một thằng bé cao từng này đeo một chiếc cặp xanh không ạ?- Thanh Tâm hoang mang gọi tên thằng bé, níu áo người bên đường hỏi nhưng kết quả cô nhận được chỉ là những cái lắc đầu. Đậu Đậu thực sự đã gặp chuyện rồi.

Lúc Thanh Tâm cảm thấy tuyệt vọng nhất thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “ Mẹ, mẹ, con ở đây.”. Thanh Tâm vui mừng quay đầu lại, chạy về phía giọng nói đó.

Nhật Thiên yêu thích xoa đầu thằng bé. Đậu Đậu rất đáng yêu cũng rất đẹp trai. Thằng bé thừa hưởng đôi mắt đen sâu hun hút của anh nhưng lại có làn da trắng trẻo y hệt Thanh Tâm. Thằng bé chỉ cao hơn đầu gối của anh một chút, trông chừng ba bốn tuổi. Khi thằng bé chạy ùa đến bám lấy ống quần anh, Nhật Thiên ngay lập tức muốn bế thốc thằng bé lên. Thằng bé nói liên tục sau khi gặp anh, giọng nói cùng những câu chuyện nhà trẻ của nó anh lại thấy thú vị đến kì lạ. Đậu Đậu cũng tạo cho anh cảm giác thân thuộc giống như Thanh Tâm vậy. Chính những cử chỉ thân mật của thằng bé anh càng khẳng định chắc chắn có chuyện gì rất quan trọng mà anh chưa nhớ ra.

-Baba có muốn ăn một miếng không?- Đậu Đậu vui mừng đưa cái bánh bao cắn dở nhét vào miệng anh, ánh mắt lấp lánh. Nhật Thiên mỉm cười dịu dàng lắc đầu, nhìn những cử chỉ thân mật của thằng bé anh có thể đoán được trước kia thằng bé rất yêu thích anh.

Thanh Tâm sững sờ trước cảnh vừa rồi, một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế đá vui vẻ trò chuyện. Sao anh lại ở đây, không lẽ người Đậu Đậu đuổi theo là anh ta? Lòng cô rối bời, cô hoang mang không biết nên nói sao với thằng bé nữa.

-Đậu Đậu, chào ba đi con. Mẹ con mình phải về thôi, tối nay nhà mình có tiệc tân gia.- Thanh Tâm ngó lơ Nhật Thiên, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy xa chỗ này, tránh xa anh nhìn chăm chăm của anh. Nhật Thiên thấy cô không quan tâm tới mình thì bực bội kéo tay áo cô lại hỏi: “ Hôm trước không phải chính cô nhắn tin đồng ý rồi sao? Bây giờ tôi muốn thực hiện hóa lời hứa ấy, tôi muốn nói chuyện với con trai tôi.”

Thanh Tâm lặng người, hôm trước thấy Đậu Đậu khóc nên cô đã đồng ý cùng anh sắp xếp một cuộc hẹn cho thằng bé. Thấy con trai đau lòng vậy, cô thật không đành lòng. Nhưng tí nữa là tiệc tân gia rồi, làm sao mà kịp nói chuyện nữa. Thanh Tâm nhanh chóng khoác lại áo cho Đậu Đậu rồi quay sang ái ngại nói: “ Tí nữa nhà tôi có tiệc nên tôi cần về chuẩn bị. Hay để hôm khác đi. Đậu Đậu, mau lên mẹ con mình về nhà thôi.”

-Nếu cô không phiền thì gặp ở nhà cô cũng được. Cô đưa tôi về nhé, tôi hôm nay không đi xe.- Nói rồi anh nhanh chóng bước lên phía trước. Anh bế thốc thằng bé lên không cho cô cơ hội từ chối.

Thanh Tâm khổ sở nhìn bóng lưng anh rồi lại nhìn ánh mắt van xin của con trai, thôi được, giờ còn sớm cho anh ta ghé qua vẫn kịp.

-Đậu Đậu, con đưa chú lên nhà đi. Mẹ đi mua đồ ăn đã.

Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu rồi vui vẻ cầm tay anh dắt lên trên tầng. Đến trước cửa nhà nhìn cánh cửa đóng kín Nhật Thiên tò mò hỏi thằng bé:

- Con có chìa khóa vào không? – Chắc cô lại quên đưa chìa khóa rồi.


-Bố nói nhỏ thôi, con và mẹ hay giấu chìa khóa ở dưới tấm thảm này. Lần sau bố có đến cứ lấy chìa khóa ở đây nha. Đậu Đậu sẽ để chìa khóa của mình ở đây. Có như vậy bố mới không bị nhốt như lần trước. – Đậu Đậu lúi húi lấy chìa khóa rồi mở cửa.

“Không bị nhốt như lần trước”. Có nghĩa là anh đã từng tìm đến nhà cô, từng bị cô nhốt bên ngoài. Vậy có nghĩa là kia anh đã đến tìm cô không phải vì trách nhiệm mà có lẽ vì anh thực sự quan tâm đến cô. Hàng vạn câu hỏi cứ chồng chồng lớp lớp hiện ra trong đầu anh.

-Papa muốn uống gì không? – Đậu Đậu nghịch ngợm leo lên đùi anh ngồi. Nhật Thiên dường như đang để tâm trí bay đi đâu, thằng bé phải nhanh chóng kéo anh về thực tại mới được.

-Nhà con có gì nào? – Nhật Thiên nén lại mớ hỗn độn trong lòng. Anh quay sang vuốt ve Đậu Đậu.

-Nhà con chỉ có nước suối, nước suối và nước suối. – Đậu Đậu vui vẻ cảm nhận hơi ấm của lòng bàn tay anh.

Nhìn khuôn mặt bất ngờ của anh, thắng bé thản nhiên giải thích:

-Tủ lạnh nhà con bé lắm mẹ bảo không có chỗ để mấy thứ uống khác. Thêm nữa mẹ bảo con uống nước tốt hơn mấy thứ nước ngọt. Cả sữa cũng nên uống sữa bột. – Đậu Đậu trèo xuống rót cho anh li nước.

Nhật Thiên lúc này đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ căn phòng. Căn hộ này cũng nhỏ thật, tất cả các đồ đạc cũng thu nhỏ để nhét vừa căn phòng chật hẹp. Bàn khách nhỏ xíu, ghế sopha cũng nhỏ để phù hợp cho phòng khách. Căn hộ chỉ vỏn vẹn hai phòng ngủ. Một cho Đậu Đậu và một cho cô. Mặc dù cả căn phòng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ấm cúng. Nhật Thiên bỗng có suy nghĩ mỗi ngày về đây nghỉ ngơi cũng không tồi. Một gia đình nhỏ xinh cũng sinh sống trong một căn hộ ấm áp. Gia đình nhỏ chỉ thuộc về mình anh.

Lúc Thanh Tâm bước chân trở lại phòng khách thì cả Đậu Đậu đang ngồi vẽ tranh còn Nhật Thiên đang co người nằm ngủ trên ghế sopha. Cô vốn định đánh thức anh dậy nhưng nhớ đến khuôn mặt mệt mỏi vừa nãy của anh cô lại để anh nghỉ lại một lúc. Cô rón rén bước chân vào bếp nấu nướng, lúc nấu ăn cũng cố không để phát ra tiếng động quá lớn. Các món ăn lần lượt được bày lên bàn. Thanh Tâm bê món cuối cũng ra bàn. Từng món từng món cô đều bớt lại một chút. Món sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu canh nấm cô cũng phần anh vì cô bỗng nghĩ lâu rồi có lẽ anh chưa ăn uống tử tế. Nhìn chiếc áo sơ mi của anh hơi rộng một chút, có lẽ anh gầy đi. Anh không ăn được sao? Hay là thiếu ngủ. Lúc đi siêu thị không hiểu sao cô toàn mua đồ anh thích, lúc nấu cũng vậy. Cô vẫn không thể bỏ anh ra khỏi mắt mình được.

-Đậu Đậu, gọi chú dậy đi con – Thanh Tâm xoa đầu thằng bé. Gọi anh về thôi, cô nghĩ Hiểu Như cùng mấy người khác cũng sắp đến rồi.

Nhật Thiên ngơ ngác tình dậy. Anh là người rất cảnh giác, cũng hay lạ giường mà khó ngủ. Không hiểu vì sao khi bước vào trong nhà cô, anh lại có cảm giác an ổn đến kì lạ. Anh dễ dàng đi vào giấc ngủ mà không cần chút thuốc uống nào. Ngủ được một giấc, Nhật Thiên cũng đỡ mệt mỏi hơn. Anh định đứng dậy, với tay lấy áo khoác. Anh có lẽ nên về thôi, không nên quấy rầy hai mẹ con cô ấy nữa.


Kính coong…

-Thanh Tâm mau mở cửa. Đậu Đậu, mở cửa cho dì nào,…. Nhanh lên… pizza đùi gà đây….- giọng nói trong trẻo của Hiểu Như vang lên làm Thanh Tâm càng hoảng loạn. Không thể để mọi người biết anh đến đây được. Cô bối rối đẩy anh vào phòng của mình.

Nhật Thiên ngạc nhiên trước hành động vội vàng của cô, anh đến nhà cô chơi chứ có phải tội phạm gì đâu mà làm cô hốt hoảng đến vậy. Thanh Tâm xô được anh vào trong phòng thì thở không ra hơi. Cô đưa mắt ra lệnh Đậu Đậu không được nói linh tinh rồi khép chặt cửa phòng ngủ, bước ra mở cửa.

-Sao cậu lâu thế hả? Bọn mình đứng chờ mỏi cả chân rồi đây.- Hiểu Như bước vào trong thản nhiên ngồi xuống như nhà của mình.

-Con chào Dì Hiểu Như, chú Chu, chú Vũ Luân, Dì Thanh Hân và cậu Nghĩa Tử. – Đậu Đậu lễ phép cúi chào mọi người.

Thanh Hân vui vẻ xoa đầu thằng nhóc, cô kéo tiểu bảo bối của mình ra ngoài:

-Nghĩa Tuân con ra chơi với em đi. Đây là con của dì Thanh Tâm đấy.

Nghĩa Tuân còn đang đi khám phá mấy món đồ ăn trong bếp, nghe mẹ gọi thì vội chạy ra ngoài.

-Chào em, anh là Nghĩa Tuân. Em rai có việc gì khó cứ bảo anh. – Nghĩa Tuân hớn hở đứng trước mặt thằng bé đáng yêu mặt búng ra sữa. Thằng bé này trắng thật, khuôn mặt cũng rất lanh lợi.

Đậu Đậu cũng đưa mắt ngắm nhìn người anh em mấy năm không gặp. Hay quá, bây giờ cậu có người để chơi rồi. Hai cậu nhóc vui vẻ kéo nhau ra phòng khách chơi đồ chơi để mấy người lớn đi đi lại lại trong bếp chuẩn bị.

Thanh Hân ngắm nhìn căn bếp nhỏ, cô quay ra trách móc em gái:

-Nhà này mà em kêu là rộng rãi sao? May mà còn đầy đủ tiện nghi chứ không sống thế nào được.

Thanh Hân đang đổ thịt gà ra đía, cô chẳng quan tâm mấy về căn phòng rộng hay hẹp. Chỉ cần vừa giá là tốt lắm rồi.


-Hai mẹ con là rộng mà chị. Thôi hôm nay là tiệc tân gia, chị đừng chê tổ ấm của em nữa mà.

Hiểu Như lại khá thích căn hộ bé nhỏ của cô. Cô đồng thời cũng mê tít hai thằng nhóc trong phòng. Cô liên tục lải nhải vào tai trợ lý Chu niềm khao khát có một tiểu quỷ như vậy. Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, những chuyện xảy ra trong suốt bốn năm qua cô cũng nói hết, duy chỉ có chuyện liên quan đến Nhật Thiên cô cố tình không nhắc tới. Nghĩa Tuân ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ nên cả Thanh Hân và Nghĩa Tử đều phải về sớm. Thanh Hân để lại món quà tân gia trên bàn khách rồi tạm biệt mọi người. Cô ôm cậu nhóc của mình rồi cùng Nghĩa Tử trở về nhà. Thanh Tâm cũng bế thằng nhóc của mình vào phòng rồi bước ra.

-Anh nhìn kìa, vợ chồng người ta có con mà vẫn thắm thiết. Em không biết, em muốn có con.- Hiểu Như cũng ngà ngà say. Cả tối cô liên tục rót vào tay trợ lý Chu điều này.

Thanh Tâm lấy cho bạn cốc trà giải rượu cùng một chút hoa quả ra ngoài. Hiểu Như uống xong chút nước thì lại quay về với bộ dạng náo nhiệt:

-Chơi trò chơi. Chơi trò chơi. – Cô với lấy chai rượu rỗng đặt trên nền nhà.- Chơi trò do or dare nhá. Xoay nào.

Mọi người trong phòng ai cũng háo hức với trò chơi mới. Duy chỉ có Thanh Tâm thì cả buổi vẫn ái ngại nhìn về phía cửa phòng. Biết trước thế này cô đã đuổi anh về trước, đám bạn này xem ra còn lâu mới về.

-Hô hô… nhìn đi đâu. Thanh Tâm chai quay về phía cậu kìa. Nhanh lên… ừ để xem nào… Đúng rồi, Cậu còn tình cảm với Nhật Thiên không?

Cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng, trợ lý Chu đưa tay bịt miệng vợ mình lại nhưng không kịp. Cô đã nói hết rồi.

Thanh Tâm uống nốt chỗ rượu trong cốc. Cô mỉm cười xóa đi cảm giác ngượng nghịu trong phòng:

-Mình chọn Dare. Xem nào cậu muốn mình làm gì?- Thanh Tâm hùng hổ nhìn Hiểu Như.

Hiểu Như thấy cô không hề hấn gì thì tiếp tục công kích:

-Cậu nói đấy nhé. Phải giữ lời, được bây giờ phạt cậu hôn môi Vũ Luân trong một phút. – Hiểu Như giảo hoạt nhìn cô.

Thanh Tâm rót cho mình chút rượu. Được lắm, muốn thách cô chứ gì. Bản tính hiếu thắng trong cô lại trỗi dậy. Cô hùng dũng tiến về phía Vũ Luân, giữ chặt đầu anh, rồi quay sang nhìn Hiểu Như: “Bấm giờ đi cưng”. Sau đó cô áp môi mình vào môi anh. Vũ Luân không ngờ cô lại mạnh dạn đến vậy. Đến lúc anh kịp hoàn hồn thì một phút cũng chấm dứt. Anh nuối tiếc nhìn bờ môi cô tách ra khỏi môi mình. Vũ Luân sao mày không có tiền đồ đến vậy chứ.

Thanh Tâm cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí. Chỉ là lúc cô vô tình lướt mắt về phía cửa phòng thì bắt gặp người đàn ông đang hé cửa nhòm ra bên ngoài. Từ sau khi gặp anh, cô để Đậu Đậu và anh lên nhà cũng là cho mình một chút thời gian để suy nghĩ. Cô vẫn không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng cũng không đủ dũng khí để đấu tranh với Băng Hi. Có lẽ là cô hoảng sợ, cô tự ti, cô thiếu niềm tin ở anh cũng như thiếu niềm tin vào chính mình. Cô sợ tình cảm của anh với cô chưa đủ mạnh, sợ anh vì bỗng bột mà chọn cô. Anh đã không nhớ những khoảng thời gian qua, đó có lẽ là khoảng thời gian anh không muốn có, cô cũng không muốn anh vì nhớ lại mà mạo hiểm đến bản thân. Có lẽ đây là cái kết định sẵn của ông trời dành cho hai người, vì vậy cô không muốn gượng ép nữa. Hành động hôm nay cô đành phải nhờ tới Vũ Luân vậy, chỉ mong sau lần này, anh sẽ không muốn vì cô mà đi quá giới hạn thêm lần nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận