Tôi thay quần áo cất đồ đạc xong cũng quá trưa, ra ngoài tìm Lăng Tuấn Hy hỏi xem hôm nay cậu ta muốn ăn gì.
Chợt nhớ ra Tịnh Thần hôm trước đến đây có để quên sách trong phòng của Lãnh Thiếu Dương, phải lấy lại giúp cậu ấy.
Thế là tôi đi đến trước cửa phòng của anh trai, đột ngột mở cửa đẩy vào mà không một lời báo trước.
Tôi chết đứng tại chỗ khi thấy trong phòng chỉ có một mình Lăng Tuấn Hy, trên người cậu ta là chiếc áo sơ mi ướt một nửa đang cởi đến cúc số bốn.
Thực ra cũng không phải tôi có ý xấu nhưng mà Lăng Tuấn Hy trắng thật ấy, kiểu cởi cúc áo nửa hở nửa kín này quyến rũ hơn gấp trăm lần so với khi..
không mặc gì ấy.
Ánh mắt tôi tham lam nhìn lên trên cần cổ quyến rũ cùng với xương quai xanh mê người, bất giác khẽ nuốt nước bọt.
Cậu ta ngẩng đầu lên khiến tôi giật mình, nước mưa theo cằm chảy xuống ngực, tạo ra hiệu ứng cực kì thích thích thị giác.
Bình thường tôi không hay nhìn đến Lăng Tuấn Hy, nhưng sau hôm nay tôi công nhận điều mọi người nói, Lăng Tuấn Hy này đúng thật là rất đẹp trai.
Tôi hoang mang đóng sầm cửa lại, sau đó xấu hổ chạy xuống phòng khách.
Tôi cũng nghĩ rằng bản thân sẽ làm như vậy, nhưng không.
Trong tình huống này nếu như người xấu hổ không phải là tôi thì chắc chắn sẽ là người còn lại.
Đấy là tôi nghĩ thế.
Tôi cố giữ gương mặt tự nhiên liếc qua người Lăng Tuấn Hy một cái, sau đó bình tĩnh đi vòng qua người cậu ta rồi dừng lại ở bàn học của anh trai.
"Trưa nay cậu muốn ăn gì?" Tôi giả vờ tìm sách, tự nhiên hỏi.
Như bất ngờ về biểu hiện của tôi, khoảng mấy giây sau cậu ta mới đáp lại: "Gọi lẩu về đi, mưa này ăn là thích hợp nhất."
Tôi gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng, cả quá trình không thèm nhìn lấy cậu ta một cái.
Lúc cánh cửa ngăn cách hai đứa đóng lại, có trời mới biết tôi muốn đào cái hố chui xuống thế nào.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được nụ cười bảy phần đẹp trai ba phần lưu manh trên gương mặt hắn.
Điều đó lại càng khiến tôi đã ngượng nay càng ngượng hơn.
Tôi ôm mặt bất lực đi xuống phòng bếp để dọn đồ đạc, như ý cậu ta, trưa nay chúng tôi ăn lẩu.
Lăng Tuấn Hy gọi lẩu đến, vừa hay tôi đã sắp xếp mọi thứ trong bàn xong xuôi.
Tôi đi đến cửa sổ trong phòng bếp mở to ra, vì vẫn còn đang mưa nên trời khá mát mẻ.
Mùi đất hòa quyện với mùi của cỏ cây lan tỏa trong không khí.
Mặc dù tôi ghét trời mưa vì nó khá bẩn, nhưng lại rất thích mùi này.
Sau sự việc lần trước hắn ta ở nhà tôi đã làm vỡ một mâm bát, nếu như hôm nay không phải vì che ô cho tôi thì đúng là tôi đã đuổi hắn ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Sắp xếp xong xuôi nhìn nồi nước lẩu hơi đỏ đỏ, bên trên còn có váng dầu ớt nổi lềnh bềnh tôi liền nhíu mày nhìn Lăng Tuấn Hy: "Không ăn được cay cậu gọi lẩu cay làm gì?"
"Cậu thích mà."
"Rồi lát nữa cậu khóc ra đấy ai mà dỗ được?"
Câu nói này của tôi đã thành công chọc cười cậu ta, nhưng mà lúc nói ra câu đó tôi không có buồn cười.
Lăng Tuấn Hy đưa tay lên cầm lấy một bên má của tôi kéo kéo: "Lãnh Tư Thuần, ớt làm tê não cậu rồi sao?"
"Lăng Tuấn Hy cậu có thôi đi không?"
* * *
Chiều trời tạnh mưa thì quang hẳn, trong xanh lợn cợn mấy làn mây trắng.
Tôi thong dong đạp xe qua nhà sách mình thường đến, lần trước đến đây quên không lấy tài liệu vật lí, hôm nay nhất định phải mang hết về nhà.
Trùng hợp thay, khi vừa đi đến trước cổng nhà sách thì gặp Trần Tiểu Di.
Cô ấy đứng bên cạnh hàng xe đạp xếp ngay ngắn, đi cùng hình như còn có hai bạn nữ và một bạn nam.
Tôi cũng không để ý nhiều, nhưng mà chỗ bọn họ đứng lại chắn ngang đường để xe của tôi.
Tình cờ đi ngang qua thấy Trần Tiểu Di cầm trên tay một tấm vé, cô ấy nhìn mấy người kia nghi hoặc hỏi: "Các cậu chắc chắn là mới gia hạn chứ? Sao vé thành viên gì mà lại không có dấu đỏ thế này?"
Một trong hai bạn nữ thốt lên: "Vừa nãy bọn mình cũng đã cho cậu xem rồi đấy thôi.
Chuyện làm ăn là cả hai bên cùng phải tin tưởng nhau, cậu thái độ gì vậy?"
"Nếu như cậu không muốn mua thì thôi đi, đưa đây để bọn tôi bán cho người khác." Bạn nam tỏ ra bực dọc nhìn Trần Tiểu Di, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn cùng khó chịu.
"Có năm trăm thôi mà cậu làm gì khó khăn vậy? Trông cậu ăn mặc cũng giàu phết mà sao kẹt xỉ vậy trời?"
Tôi đứng ngoài nghe loáng thoáng được cũng phải trợn mắt thốt lên, có năm trăm thôi? Ăn cướp của người ta hay gì.
Mấy loại vé thành viên ưu đãi này được phát miễn phí cho những khánh quen ở đây, có vé sẽ ưu tiên mua được những loại sách hiếm khan cả cổ mấy tháng mới về một lần.
Mặc dù thế nhưng cái giá năm trăm cũng quá đắt, hơn nữa nhìn lên họa tiết của tấm vé, nếu không nhầm thì nó đã hết lượt sử dụng từ hôm qua rồi.
Lãnh Thiếu Dương vứt ở nhà đầy ra cho tôi còn không thèm dùng.
Tôi định mặc kệ cho qua nhưng mà đến khi Trần Tiểu Di rút tiền ra thì chân nhanh hơn não, tôi đã tiến lên trước giật lấy tấm vé trên tay cậu ấy, trừng mắt nhìn ba người còn lại: "Các cậu định lừa ai vậy hả? Vé ưu đãi thành viên đã bán hết hơn một tuần rồi, thời gian ghi không rõ nhưng loại vé này đã hết lượt ưu đãi, rõ ràng là lừa đảo mà."
Trần Tiểu Di không hiểu gì nhìn tôi, sau đó chưa đến một giây đã giơ chân một cước đạp thẳng vào bụng nam sinh nọ.
Tôi lấy tay che miệng trợn mắt nhìn Trần Tiểu Di, lại hoảng hồn nhìn sang cậu nam sinh đã ngã trên nền đất.
Trần Tiểu Di hùng hổ đi đến trước mặt cậu ta, liếc một cái rồi nhìn về phía hai cô bạn còn lại: "Thì ra là định lừa bà hả? Trần Tiểu Di này ghét nhất là bị người khác cợt nhả, có phải loại người như các cậu cần một bài học mới tỉnh ra hay không?"
Tôi nhanh tay kéo cậu ta lại, còn đám người kia cũng kéo nhau chạy mất dép.
Trần Tiểu Di này cũng đanh đá quá đi, còn tôi nữa, cũng thích lo chuyện bao đồng lắm cơ.
"Lãnh Tư Thuần, mặc dù không ưa cậu lắm nhưng cũng cảm ơn.
Trần Tiểu Di tôi có ân báo ân có oán báo oán, lát nữa ở lại chút đi.
Tôi mời cậu ăn cơm." Tiểu Di chỉnh lại quần áo nói xong quay lưng đi thẳng, còn không để cho tôi có lấy một cơ hội từ chối.
Nghĩ đến việc cùng người từng đánh nhau với mình ăn một bữa cơm, nói thế nào thì nó cũng..
không hợp lí lắm.
Ngồi ở nhà sách tôi thường chọn một chỗ ánh sáng đầy đủ, thoáng đãng thoải mái để khi học sẽ dễ tiếp thu hơn.
Đang ngồi đọc chăm chú thì một giọng nữ hơi đanh vang lên trên đỉnh đầu: "Tôi ngồi được không?"
"Cậu ngồi đi." Tôi nhìn Trần Tiểu Di hơi ngạc nhiên, sau đó cũng gật gật ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống vị trí đối diện.
"Cậu đọc sách gì vậy?" Tiểu Di nhìn tôi, thái độ nói chuyện cũng dịu hơn nhiều so với khuôn mặt bình thường hay căng thẳng của cô ấy.
Tôi giơ cuốn sách lên cho cô ấy xem bìa, là cuốn sách mà tôi rất thích "Đi tìm lẽ sống".
Và sau khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Trần Tiểu Di và nụ cười trên môi cô ấy, đừng nói là cô ấy cũng thích cuốn sách này đấy nhé.
"Cậu cũng đọc nó sao? Tôi thích cuốn này nhất đấy." Tiểu Di nhìn tôi cười nói vui vẻ, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy mà không ngửi thấy mùi súng đạn.
Trần Tiểu Di bên ngoài thì đanh đá khó ưa, khá nhiều người ghét, tôi nghĩ vậy vì tôi cũng từng là một trong số đó.
Đang ngồi trong lớp bị người lạ lao vào cho một cái bạt tai thì đừng nói là ghét, nói là kẻ thù thì cũng không có ngoa.
Nhưng mà Trần Tiểu Di đang nói nói cười cười trước mặt tôi giống như một phiên bản khác, đúng là không nên đánh giá con người qua vài lần gặp mặt.
Nói được một lúc thì cô ấy chuyển chủ đề, nhìn tôi chăm chú: "Tư Thuần, cậu có quen với Mạc Cảnh Ngôn chứ?"
Câu hỏi này khiến tôi hơi ngạc nhiên: "Cảnh Ngôn lớp trưởng tốt mà, hơn nữa thành tích lúc nào cũng luôn trong top mười, người xếp hạng nhất từ dưới lên như tôi làm sao quen được cậu ta."
Tiểu Di bật cười nhìn tôi: "Tư Thuần, cậu thú vị thật đấy."
"Quá khen.".