[ Hội trường lớn phát nhạc du dương, bên trên đang chiếu lại ngày thành lập trường và những kỉ niệm của các khóa trước.
Trần Tiểu Di đứng với lớp mình, bọn họ đang cùng nhau thảo luận về váy vóc trang điểm.
"Ngô Mộng Phi, cậu làm tóc xoăn ở đâu thế?" Trần Tiểu Di uống một ngụm nước ép hoa quả, nhìn cô bạn đứng đối diện.
Ngô Mộng Phi tự tin vuốt mái tóc xoăn của mình, khẽ nâng cằm nói: "Mình làm ở salon nhà Thiên An đấy, thế nào?"
Tô Bạch đứng nghe vậy quay sang vỗ vỗ vai Lưu Thiên An đầy ngưỡng mộ: "Uây xịn thật đấy, lần sau mình cũng phải đến mới được."
Lưu Thiên An cười, bày ra vẻ mặt vô cùng tự tin: "Các cậu cứ đến đi, nhất định sẽ giảm giá nha."
Ngô Mộng Phi như phát hiện ra gì đó, chỉ tay về phía Lãnh Tư Thuần không xa, tò mò: "Thiên An, cái váy kia hôm nọ bọn mình ra store chính hãng hết hàng kìa, bạn đó nhanh thật ấy."
Mấy đứa con gái cũng quay đầu nhìn theo đầy trầm trồ, riêng Lưu Thiên An lại lên giọng ghét bỏ: "Đồ fake đấy."
Trần Tiểu Di nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô ta, nét mặt ngạc nhiên lại xen lẫn khó hiểu.
Rõ ràng là hàng chính hãng Lăng Tuấn Hy nhờ cô đặt ở store, sao lại thành đồ fake rồi?
Trước vẻ mặt đầy ngạc nhiên của đám bạn học, Lưu Thiên An cao giọng mỉa mai: "Tịnh Thần nói với mình nó đặt online trên mạng, có mấy trăm thôi.
Vừa nãy mình còn nói chuyện với nó, nhưng mà trông giống đồ chính hãng thật."
Ngô Mộng Phi nghe vậy bĩu môi: "Tưởng thế nào, mấy đứa chuyên mặc đồ fake thì mặt dày lắm, chúng ta không bắt chuyện được đâu."
"Còn phải nói sao, nhìn cái mặt giả nai của nó mình thấy ngứa cả mắt.
Không hiểu sao Tịnh Thần lại chơi được với loại người như thế.
Trông bần vãi."
Lưu Thiên An vừa nói xong, tiếng cốc đặt mạnh xuống bàn khiến cho bọn họ giật mình, đồng loạt hoảng hốt.
"Lưu Thiên An cậu nói ai bần? Trông cậu cũng có hơn cậu ấy chỗ nào đâu mà bày đặt mở mồm chê bai người khác?" Trần Tiểu Di buông tay ra khỏi cốc nước trên bàn, nhìn chằm chằm cô bạn Thiên An.
"Mình nói gì sai sao, mặc đồ fake rồi lại còn ra vẻ.
Nhìn cái vẻ mặt của nó đi, chối vãi."
Chát!
Tiếng tát vang vọng trong không gian, khiến cho đám bạn xung quanh sững người.
Thiên An bị điếng người, bất ngờ nhìn Trần Tiểu Di không nói nên lời.
Mà mấy cô bạn kia cũng hoang mang lùi lại sau Thiên An vài bước.
"Bộ váy đấy là tao tặng, mày bảo ai mặc đồ fake? Mày nhìn lại cái mặt mày xem hơn ai? Người mà mày vừa mở mồm ra nói xấu là bạn của tao, mày thử để tao nghe mày nói xấu Lãnh Tư Thuần một lần nữa xem."
Trước mặt của đám bạn học nữ, Trần Tiểu Di giống như một người điên đang phát tiết, đáng sợ đến khó tin.
Lưu Thiên An cũng không phải dạng hiền, tiến lên xô xát với Trần Tiểu Di, solo 1vs 1 mà không nghĩ.]
Tôi đứng uống nước với ăn một chút bánh lót dạ, bỗng nhiên thấy mọi người tập trung đông đúc tại một chỗ.
Vừa liếc mắt một chút, trong đám đông nhìn thấy Trần Tiểu Di đang lôi kéo với Lưu Thiên An.
Tôi hốt hoảng lách qua dòng người chen vào trong, vừa hay Tịnh Thần cũng có mặt nên mới tách được hai người bọn họ.
Lưu Thiên An bị Tịnh Thần kéo lại, nhưng mắt vẫn trợn lên quát về phía Trần Tiểu Di: "Loại người không có giáo dục như mày chỉ xứng đáng chơi với loại người vừa bần vừa phèn như nó thôi."
Tôi giữ chặt tay Trần Tiểu Di, nhưng câu nói của Lưu Thiên An đã in sâu vào trong tâm trí.
"Nó" mà cô ấy nói đến có lẽ chính là tôi.
Thực ra nghe Lưu Thiên An nói mình vừa bần vừa phèn tôi không có buồn, tại vì có lẽ đúng là như thế.
Nhưng tôi nhìn Trần Tiểu Di vẫn đang gân cổ lên cãi nhau vì mình, lại liếc sang Tịnh Thần ở phía đối diện, lúc này chúng tôi giống như hai phe, thật không biết ai mới là bạn thân của mình nữa.
"Mày cưa cẩm Lăng Tuấn Hy không thành quay ra nhắm vào Lãnh Thiếu Dương, bị Trần Vũ Ninh cảnh cáo mà vẫn không bỏ được cái tật lăm le bồ người khác.
Loại người như mày còn tởm gấp trăm lần." Tiểu Di lớn tiếng mắng, giọng nói lớn đến mức ai cũng nghe rõ ràng.
Lưu Thiên An quay sang nhìn Tịnh Thần, không hiểu nổi: "Tịnh Thần, sao cậu lại chơi được với loại người như Lãnh Tư Thuần thế?"
Tịnh Thần khẽ cau mày, lắc đầu: "Thôi đi, hôm nay là bữa tiệc quan trọng đấy."
Tôi nghe rõ mồn một, không có lấy một câu bênh vực, đây mới là sát thương chí mạng trong lòng tôi.
Nhìn Trần Tiểu Di vì bênh vực mình mà hai tay trầy xước, tôi siết chặt tay quay người cầm cốc nước trên bàn tạt thẳng vào mặt của Lưu Thiên An mà không có một phút giây đắn đo suy nghĩ.
Tịnh Thần ngạc nhiên xen lẫn khó tin nhìn tôi, vẻ mặt như tôi đang phá hỏng bữa tiệc, làm mọi chuyện thêm tồi tệ, "Tư Thuần, cậu làm gì thế?"
Tôi không thèm quan tâm ánh nhìn của mọi người, đi đến trước mặt Lưu Thiên An, cô ta đang rất muốn bóp chết tôi đến nơi, miệng không ngừng mắng chửi.
"Vẻ ngoài xấu xí vẫn có thể sửa được, nhưng nội tâm méo mó thì không thể sửa.
Lưu Thiên An, cậu khiến tôi buồn nôn vì cái nhân cách đáng khinh đấy." Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Thiên An, đây là lần đầu tiên tôi nặng lời với người khác.
Bố mẹ bảo đi học không được gây chuyện, nhưng Lãnh Thiếu Dương lại nói, ăn miếng thì phải trả miếng, thế mới công bằng!
Lưu Thiên An cũng không vừa, thái độ ra mặt: "Lãnh Tư Thuần, cậu có khác gì cái đuôi của Tịnh Thần không, bây giờ lại bỏ sang làm cái đuôi nịnh hót Trần Tiểu Di rồi à?"
Tôi ung dung bày ra bộ mặt đắc chí, bĩu môi: "Tôi không phải cái đuôi, vì bây giờ cậu đảm nhận vị trí đấy rồi mà.
Cậu thích hợp làm một cái đuôi đấy." Không chỉ thế, tôi lại tiếp tục mỉa mai cô ta: "Nếu như cậu muốn gây chuyện, tôi ở lớp chờ, Lãnh Tư Thuần này chưa bao giờ ngại bất cứ một việc nào.
Không có việc gì làm thì kiểm soát cái mồm với con mắt của mình đi, cậu cứ thử đụng đến tôi một lần nữa xem."
Tiếp theo tôi cũng không nhớ xảy ra chuyện gì, kéo Trần Tiểu Di quay lưng đi thẳng không nhìn lại dù chỉ một lần.
Thái độ của tôi rất dứt khoát, có lẽ lần này tình bạn của tôi và Tịnh Thần không được như trước nữa, nhưng tôi không có hối hận.
Trần Tiểu Di bất bình vì tôi nên mới đánh nhau, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị thương mà không làm gì cả.
Cùng lắm thì bị phạt vì tội gây mất trật tự thôi, tôi đếch sợ.
Chết rồi, chơi với Lăng Tuấn Hy nhiều nên hình như cũng vừa lì vừa báo giống cậu ta.
Tôi dắt Trần Tiểu Di đi tìm bông băng y tế, sau đó chúng tôi cùng tìm một cầu thang vắng vẻ ngồi xuống.
Tôi vừa băng vết thương cho Tiểu Di, không kìm được ngẩng đầu nói: "Đây là lần đầu tiên có người chịu vì mình mà ra mặt đấy."
Tiểu Di khó hiểu, "Lục Tịnh Thần làm bạn cái kiểu gì thế?'
Tôi chỉ cười, gần chục năm đi học chưa bao giờ thấy Tịnh Thần lo chuyện bao đồng, chúng tôi chơi thân với nhau, tôi lại không muốn cô ấy khó xử, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Tịnh Thần vốn không thân với tôi, tôi coi cô ấy là bạn thân, nhưng mà từ hôm nay thì không phải nữa.
Những lần trước bị bạn bè nói xấu, Tịnh Thần luôn ở bên an ủi động viên, nhưng lại chưa một lần đứng ra bênh vực, mặc kệ cho tủi thân tôi phải chịu đựng, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chúng tôi chỉ là bạn, chứ không thân.
Mà người con gái đanh đá trước mặt này, chơi với tôi mới có một thời gian ngắn, vậy mà lại sẵn sàng vì tôi ra mặt bảo vệ.
Trần Tiểu Di thực sự làm tôi thấy rất ấm áp.
Lát sau tôi với Trần Tiểu Di quay lại bữa tiệc, Lăng Tuấn Hy tách khỏi đám Doãn Thiên Minh, vừa đến đã hỏi:" Thấy mặt của Lưu Thiên An xám xịt, các cậu cũng ghê gớm phết nhờ.
"Lăng Tuấn Hy quay sang nhìn Tiểu Di, nhếch môi:" Đặc biệt là mày đấy Trần Tiểu Di.
"
Tiểu Di hất cằm, cao giọng:" Sợ gì con đấy, Trần Vũ Ninh đánh nó một cái bạt tai mà nó còn vênh váo như thế.
"
Tôi nghe xong không hiểu chuyện gì quay sang hỏi:" Thật sao? "
Lăng Tuấn Hy bật cười, đưa tay đặt lên đầu tôi nửa đùa nửa thật nói:" Lãnh Tư Thuần, cậu không nên học theo bọn họ đâu.
"
" Ồ "
Hội trường ồ lên một tràng lớn, không khí ngạc nhiên cùng với sự náo nhiệt đã thu hút sự chú ý của tôi.
Đánh mắt về giữa sân khấu, Hoàng Phi trên tay là bó hoa hồng đỏ rực, đang ngượng ngùng đứng trước mặt Tịnh Thần.
Tôi tò mò lại gần xem thử, mặc dù đứng sau rất nhiều người nhưng nếu cố kiễng chân lên thì vẫn nhìn thấy được.
Hoàng Phi mặc bộ vest màu đen, làm kiểu tóc lãng tử đang rất hot gần đây, tính ra cậu ta với tôi không cùng lớp nhưng gặp một hai lần nên có ấn tượng.
Hình như là chủ tịch câu lạc bộ Guitar.
" Tịnh Thần, làm bạn gái mình nhé.
"
Không khí im lặng vài giây sau đó bùng nổ như một hiệu ứng, đâu đâu cũng hô to ba chữ" Đồng ý đi! ".
Dưới áp lực của dư luận, Tịnh Thần vẫn hiên ngang xinh đẹp, cúi người một cái sau đó xin lỗi Hoàng Phi.
Cô ấy lách ra khỏi đám đông đi đến chỗ của Lưu Thiên An, còn Hoàng Phi thì buồn bã cầm theo bó hoa đứng sững người tại chỗ.
Các bạn học xung quanh cũng bị mất hứng, không còn vui vẻ tản ra xung quanh.
Tôi thất thần nhìn theo Tịnh Thần ánh mắt có đảo qua Hoàng Phi một lượt, nhưng thế quái nào lúc này cậu ta lại xuất hiện hét vào mặt tôi:" Cậu nhìn cái gì chứ, xem trò vui hay lắm sao?"
Tôi là kiểu người dễ bị giật mình, nên sẽ nảy sinh phản ứng hoảng hốt cùng với sợ hãi khi bị quát hay bị lớn tiếng.
Bình thường tôi sống khá tẻ nhạt nên có thể nói khi bị hét vào mặt thế này không tránh khỏi việc bị hoảng sợ.
Tôi giật mình nhìn Hoàng Phi đang tức giận, chắc có lẽ tôi nhìn cậu ta một cái nên cậu ta tưởng tôi đang chế giễu bản thân, có điều tôi không rảnh đến thế..