Buổi chiều hôm đó Lăng Tuấn Hy dẫn tôi đi xem bóng chuyền, lúc tới sân mấy thầy cô đã có mặt ở đó, cảm giác đến muộn này không vui chút nào.
Cậu ta cầm theo túi đồ, vỗ vỗ vai tôi nói: "Đứng đây đợi tôi."
Vậy mà tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, đứng đó đợi thật.
Khoảng mười phút sau cậu ta quay lại, là bộ đồ thể thao cùng với một chiếc khăn trắng vắt trên cổ.
"Tuấn Hy, mau lên."
"Vâng, em tới ngay." Lăng Tuấn Hy vừa chạy về phía tôi vừa vẫy tay nói với mọi người.
Cậu ta quẳng cho tôi túi đồ, sau đó chỉ tôi lên trên bục khán đài ngồi xem.
Nhà thi đấu khá rộng, sân chơi cầu lông và bóng chuyền tách riêng biệt, sân bóng rổ cũng chia riêng.
Hôm nay có khá nhiều đội chơi cùng, ngoại trừ những người đang chơi bên dưới thì ở trên khán đài cũng rất nhiều bạn nữ tới xem.
Mà tôi thì lại ngồi trơ trọi một mình giữa đám người điên cuồng cổ vũ.
Hôm nay có mỗi nhóm của Lăng Tuấn Hy là cùng với các thầy cô giao lưu bóng chuyền.
Tôi đang xem rất chăm chú thì bị một người vỗ mạnh vào vai mình từ phía sau.
Quay người lại là một chị gái hình như lớn tuổi hơn, vẻ mặt nhìn tôi không có chút thiện cảm.
"Ai cho bạn ngồi ở đây, chỗ này là chỗ của thầy cô."
Tôi nghe vậy cũng lật đật xin lỗi, sau đó xách theo đống đồ đứng dậy đi lên mấy hàng ghế phía trên.
Nhưng khi tôi vừa ngồi xuống thì đã thấy chị ta cùng với bạn bè hí ha hí hửng ngồi vào chỗ đó.
Lúc này tôi mới phát hiện ra mình bị lừa, nhưng trông tôi dễ bắt nạt đến vậy hay sao?
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như chị ta không quay người về phía tôi cười khiêu khích.
Thực tình Lãnh Tư Thuần tôi là một đứa bình thường khá là hiền lành, nhưng không có nghĩa vì thế mà tôi là một đứa dễ bắt nạt.
Tôi cũng chẳng phải dạng vừa, nghiêm mặt trừng lại chị ta.
Chị ta thấy tôi như vậy xem chừng cũng tức lắm, quay ngoắt lên phía trên.
Giữa hiệp hình như là hết nước, các thầy cô ngồi xem thì ngồi ở hàng đầu tiên, còn chúng tôi thì cứ theo các hàng sau mà ngồi.
Hình như mấy chị ấy khá thân thiết với các cô chơi bóng, nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.
Và tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành khi cô phụ trách chỉ tay về bình nước trống rỗng cách đó không xa.
Đúng như những gì tôi dự đoán, chị ta mặc dù không biết tôi là ai, đi lên trước mặt tôi, vẫn là cái thái độ móc mỉa không xem ai ra gì đó: "Sắp nghỉ giữa hiệp rồi, em xem làm sao thì làm, bình nước hết rồi đó."
Tôi lúc đó kiểu ơ, hỏi chấm, lạ vậy trời.
Rõ ràng là bọn họ có rất nhiều người, nhưng sao tôi lại phải là người đi lấy nước? Tôi đang định lên tiếng phản bác thì thấy cô giáo quay đầu lại nhìn mình, thế là những câu nói trước họng chuẩn bị tuôn ra đành phải nuốt ngược vào trong.
"Vậy chị có thể nào để mấy người nữa đi cùng với em hay không, em không biết chỗ đổi bình nước." Tôi đứng dậy cố gắng dịu giọng nói.
Với loại người này, càng gân cổ cãi thì lại càng thua thiệt mà thôi.
Chị ta chỉ tay về phía góc của nhà thi đấu, nơi có rất nhiều bình nước đang đặt, kênh kiệu nói: "Kia kìa, ra đấy mà đổi.
Bọn tôi đang bận hết rồi."
Bận? Bận chơi sao? Một bình nước khoảng chừng hai mươi lít cũng đủ để đè chết tôi rồi.
Chị ta vừa nói xong liền chạy xuống nơi mọi người đang tập trung bên dưới để cầm lấy bình nước rỗng, quăng xuống trước mặt tôi sau đó chạy đi luôn.
Tôi thề là từ bé tới giờ tôi chưa gặp qua loại người nào thiếu văn hóa đến như vậy, ngay cả việc đặt cái bình nước tử tế cũng không làm được.
Tôi bấm bụng cho qua, cầm lấy bình nước rỗng rồi chạy lên tít góc khán đài phía trên để lấy nước, tôi bê bình nước muốn tụt cả huyết áp, gân xanh trên trán thi nhau nổi.
Bình thường cũng cao ráo, đánh nhau với Lãnh Thiếu Dương tuy rằng không thắng nhưng mà cũng rất khỏe, nhưng cái bình nước hơn hai mươi lít bê mấy chục mét muốn gãy cái xương sống.
Tôi bê được một đoạn lại nghỉ, bê một đoạn lại nhỉ, kết quả mất hai mươi phút mới chuyển được cái bình nước đó xuống.
Rõ ràng là đám người đó nhìn thấy, nhưng lại làm như không thấy gì, trông tôi bê nặng cũng không một ai tới giúp đỡ.
Người tôi đầm đìa mồ hôi, đặt bình nước xuống, cũng chẳng nhận được một lời cảm ơn.
Lúc đi ngang qua chỗ chị ta, còn nghe bọn họ loáng thoáng nói mấy câu kiểu như:
"Bê có cái bình nước mà làm như nặng nhọc lắm."
"Diễn cho người khác xem hay gì."
Tôi thề lúc đó phải cố gắng lắm tôi mới kiềm xuống cơn giận giữ của mình, bê có cái bình nước là chuyện bình thường, nhưng tôi giỏi lắm được bốn lăm cân, tôi muốn gãy xương sống rồi đây.
Ngồi xuống ghế ở khán đài, tôi thở hồng hộc như con trâu đất, bình thường tôi rất ít khi bê nặng, nên lúc ngồi nghỉ tim trong lồng ngực muốn lòi ra ngoài.
Tôi vừa ngồi xuống thì thấy mọi người nghỉ giữa hiệp, Lăng Tuấn Hy nhìn quanh bên dưới không thấy tôi đâu, phát hiện tôi ngồi tít phía trên cách bốn đến năm hàng mới chạy lên: "Sao cậu không ngồi dưới cùng mọi người?"
Tôi vừa thở vừa nói: "Tôi ban đầu ngồi dưới đó, nhưng bọn họ nói ở đó là giáo viên ngồi kêu tôi đi chỗ khác."
Lăng Tuấn Hy nhìn thấy người tôi đầm đìa mồ hôi, khẽ nhíu mày: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Vừa nãy hết nước, tôi đi bê nước."
"Sao phải bê, bên dưới đó có hơn chục bình đầy kìa." Vừa nói xong cậu ta quay người nhìn xuống phía dưới, lúc nhìn đến tôi sắc mặt đã đanh lại: "Có phải bọn họ bảo cậu bê không?"
"Đúng rồi."
Lăng Tuấn Hy lấy khăn bông trên cổ lau mồ hôi cho tôi, mà giờ hai chân tôi run bần bật, muốn rụng ra đến nơi.
"Đi theo tôi."
Cậu ta vơ đồ đạc, kéo tay tôi xuống bên dưới chỗ mọi người đang nói chuyện rôm rả.
"Cậu ngồi ở đây đi." Cậu ta chỉ tôi ngồi một chỗ trống ở ngay bên cạnh, Lăng Tuấn Hy cũng đồng thời ngồi xuống.
Xung quanh chúng tôi có rất nhiều người, có các thầy các cô cùng với một số bạn nam khác lớp.
Còn có cả mấy bạn nữ vừa rồi.
"Lăng Tuấn Hy, ai đây?" Một thầy giáo chỉ tôi hỏi.
Cậu ta cười tươi, vỗ vỗ vai tôi nói: "Em gái của anh Dương, anh ấy nhờ em trông hộ."
Bọn họ vừa nghe xong liền phá lên cười.
Tôi bất lực tập hai, nhìn mọi người cười trừ.
Có vẻ như biết tôi là em gái của Lãnh Thiếu Dương mọi người đều rất vui vẻ.
Cô dạy vật lí hôm trước cũng có mặt ở đó, nhìn tôi cười: "Mọi người xem, hôm trước tôi còn mắng em ấy vì tội không chịu học tập ở anh trai."
"Thằng nhóc Lãnh Thiếu Dương đó cái gì cũng biết, năm ngoái lúc thi bóng bàn giải quận nó còn đánh thắng đối thủ của trường B bên cạnh."
Và một màn tán dương anh trai bắt đầu, tôi cũng rất chăm chú nghe.
Tôi không biết Lãnh Thiếu Dương vậy mà lại là một nhân vật truyền kì đến thế.
Vào lúc đang vui vẻ này Lăng Tuấn Hy đột nhiên quay sang đánh tôi một cái: "Lãnh Tư Thuần đúng là rất khờ khạo, các thầy xem dưới này còn rất nhiều nước, cậu ấy lại cố chấp bê cái bình rỗng đó lên tận khán đài để bê."
"Sao em nhiệt tình quá vậy, mệt lắm đó."
"Đúng thế, vậy nên dưới này đều có nước sẵn mà, ai bảo em bê thế?"
"À, vừa nãy tôi có nhìn thấy em bê bình nước xuống, mấy em gái ngồi trên sao không ra đỡ giúp bạn."
Mọi người chỉ xem đó là một câu nói đùa, nhưng đám bạn học nữ phía sau thì lại không như thế.
Bọn họ im bặt, ái ngại nhìn các thầy cô xung quanh.
Cuối cùng chị gái thái độ vừa nãy phải lên tiếng xin lỗi.
"Bọn em không biết, bọn em.." Chị gái đột nhiên lại quay đầu hướng tôi xin lỗi: "Xin lỗi em nha."
Mặc dù nghe mấy lời xin lỗi không chút thiện ý đó, nhưng tôi vẫn vui vẻ xua tay không sao không sao.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn Lăng Tuấn Hy vừa mắt đến như vậy.
Trên đường về nhà tôi không nhịn được mà phải khen cậu ta: "Cậu hay thật đấy."
"Bình thường thôi, lần sau bọn họ còn làm thế thì đừng nhượng bộ, cứ nói em không biết là được.
Lãnh Thiếu Dương vẫn còn ở đây cơ mà, nếu anh ta sau này đi rồi thì vẫn còn có tôi làm ô dù cho cậu." Lăng Tuấn Hy cười tươi nói.
"Tối nay tôi lại đến nhà cậu ăn cơm đấy, biết điều nấu gì ngon ngon một chút." Cậu ta xoa đầu tôi cười khoái chí.
Tôi nghiêng đầu tránh né, khó chịu ra mặt: "Lăng Tuấn Hy, người cậu hôi quá đi.".