Có câu thơ nói : “Mắt phượng bán cong tàng hổ phách”, điều này không hề cường điệu chút nào, nhưng vẫn còn có chút không thể diễn tả hết được vẻ đẹp của đôi mắt anh bây giờ.
Mặc một chiếc váy hai dây đơn giản màu trắng tinh, bờ vai xinh đẹp trắng như tuyết.
Gấu váy vừa phải, để lộ nửa đùi mịn màng, dưới bắp chân thon gọn đi một đôi giày thể thao.
Cả người trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ, hệ thống còn chu đáo chuẩn bị cho anh một chiếc cặp sách xách tay, thử hỏi một thiếu nữ tri thức không có cặp sách xách tay thì làm sao có thể được gọi là thiếu nữ tri thức được ?
Chẳng bao lâu, một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết quyến rũ mặc váy trắng bồng bềnh xuất hiện trong trường học, một làm gió mát thổi qua mặt anh, khiến vài sợi tóc tung bay.
Mặc dù về tổng thể trông đơn giản, nhưng lại trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, giống như một cô gái có phong thái nho nhã của người có học thức bước ra từ thơ ca.
Nhưng điều khiến người ta muốn ngừng nhưng lại không thể nhất đương nhiên là khuôn mặt xinh đẹp đó của anh, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, đôi má trắng ngần hơi ửng đỏ, đôi môi anh đào, và hàm răng trắng tinh.
Thân hình cao gầy uyển chuyển, thanh nhã thoát tục, đặc biệt là làn da trắng mịn như tuyết tỏa sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai.
"Wow ! Wow ! Wow !" Mấy sinh viên đi trên đường đều không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ thuần khiết quyến rũ này.
"Ôi chúa ơi, trường đại học của chúng ta từ khi nào xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ?"
Ngay cả những nữ sinh đi ngang qua cũng không khỏi cảm thán.
"Wow, thật là một cô gái xinh đẹp.
Cô ấy học lớp nào vậy ? Tại sao trước đây chưa từng gặp cô ấy ?"
"Thích con gái không? Tôi có thể."
Có nhiều người đang nhìn mình như vậy, Hạ Tiểu Bạch không căng thẳng đó là chuyện không thể.
Bây giờ trong lòng anh chỉ cầu khẩn gió đừng thổi vì anh không mặc quần bảo hộ.
Trước đây khi anh cùng hai gã Triệu Trình và Chu Thanh ngắm người đẹp còn thường xuyên bóc phốt, con gái mặc váy, tại sao lại còn phải mặc cái quần bảo hộ chết tiệt.
Điều này chẳng phải tương đương với việc che đậy một khung cảnh vốn dĩ đẹp đẽ bằng một mảnh vải sao ?
Với chiều dài váy của anh, chỉ cần một cơn gió nhẹ thì cái gì cũng đều bị nhìn thấy hết.
Phải biết là thứ bây giờ anh đang mặc dù sao cũng là một chiếc quần lót thắt nơ dễ thương.
Thiếu nữ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố gắng dùng cặp sách xách tay che chắn, muốn nhanh chóng đến thư viện.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió cuốn theo những chiếc lá rơi trên mặt đất, vén váy thiếu nữ lên, cặp đùi trắng như tuyết trong nháy mắt lộ ra trước mắt mọi người, một đôi chân thon dài thẳng tắp hoàn toàn lộ ra ngoài.
Nhưng điều càng khiến người qua đường chảy máu mũi hơn là thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết quyến rũ này lại không mặc quần bảo hộ.
"Báo cáo thủ lĩnh, tọa độ mục tiêu đã được định vị, là cô gái mặc váy màu trắng !"
"Mẹ nó, từ góc độ của tôi căn bản không thể nhìn thấy.
Đôi chân dài của cô ấy ít nhất cũng dài một mét hai.
Chỉ cần mặt dày mày dạn theo đuổi là xong."
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể tăng tốc chạy trốn, miệng vẫn là chửi bới.
Đây đều là loại người gì vậy ? Có thể đừng làm mất mặt của nam sinh được không ? Nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp là liền bài tiết nội tiết tố nam.
Nhưng dường như anh đã quên mất cách đây không lâu mình cũng từng là một thành viên trong những nam sinh này.
Cuối cùng cũng đến thư viện, một nam sinh luân phiên trực ban ngáp dài, buồn chán nói :
"Bạn học, vui lòng xuất trình thẻ sinh viên của bạn."
Rõ ràng là một buổi sáng thứ bảy, anh còn phải luân phiên trực ban, có thể có tinh thần mới lạ.
Hạ Tiểu Bạch đứng hình, thẻ sinh viên của anh là của một nam sinh.
Bây giờ bản thân đang là nữ trang thì phải làm thế nào ?
Anh nhìn đám nam sinh phía sau sắp đuổi kịp, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng.
Hệ thống cười nói : "Đừng quên hiện tại bạn là một thiếu nữ xinh đẹp.
Vũ khí lớn nhất của một cô gái chính là nhan sắc."
"Nếu ngay cả một nam sinh nhỏ bé cũng mà cũng không thể xử lý được, đừng làm mất mặt của hệ thống tôi.”
Hạ Tiểu Bạch lặng người, đây chẳng phải là bắt anh trở thành trà xanh đi quyến rũ con trai à.
Hệ thống: "Cô sai rồi, là để cô trở thành bậc thầy trà đạo.”
Hạ Tiểu Bạch đánh giá nam sinh trông coi thư viện, người ta thậm chí còn không để mắt đến anh, chắc là đàn anh năm tư.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh ta thì hẳn là tối qua đã bận rộn nghiên cứu sự ra đời của sinh vật, còn có vẻ buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
Mặc dù Hạ tiểu Bạch không có tư cách nói người khác, nhưng trong phương diện này anh chỉ có hơn chứ không kém.
Hạ Tiểu Bạch hít sâu một hơi, bộ ngực không bị quấn băng nên để lộ ra độ cong mê người, môi anh đào hé mở, giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên.
"Đàn anh, hôm nay em quên mang thẻ học sinh, có thể châm chước một chút hay không.”
------
Dịch: MBMH Translate