"Muộn thế này rồi, anh tìm tôi có việc gì sao?" Dư Tiểu Noãn đứng trước mặt Cố Thanh Thời, nghĩ đến chuyện trưa hôm nay, cảm thấy khó xử nên lúc nói chuyện cũng mất tự nhiên hơn.
Cố Thanh Thời cái gì cũng không nói, ngược lại mở cửa xe lấy ra một hộp quà: "Sinh nhật vui vẻ!"
Dư Tiểu Noãn kinh ngạc nhìn anh, thấy rõ sự chân thành ôn nhu trong ánh mắt anh nhìn cô, đôi mắt đều là ý cười. Bộ dáng này của anh khiến cô không phản ứng kịp.
"Sao thế, giữa trưa em đã muốn anh tặng quà, giờ lại không chịu nhận?"
Dư Tiểu Noãn thấy lời này của Cố Thanh Thời bình tĩnh ôn nhu, nhưng lại mang chút châm chọc. Không ngờ chỉ vì sự cố lúc trưa nên anh đi chuẩn bị quà? Nếu không nhớ rõ ai lại không đâu chạy đi tặng quà vào giờ này? Tuy là vẫn chưa qua ngày sinh nhật.
"Nếu anh không còn việc gì, tôi xin phép về trước."
Dư Tiểu Noãn tựa hồ nói xong xoay người đi, nhưng tay lại bị Cố Thanh Thời kéo cô lại, đầu cô đập thẳng vào lòng ngực anh, hai mắt nhanh chóng nổi sao.
Cái ôm bất ngờ không kịp chuẩn bị, Dư Tiểu Noãn trơ ra, sau đó giãy dụa muốn đẩy anh ra, không ngờ bị anh ôm chặt hơn.
"Tiểu Noãn.... " Tiếng nói trầm thấp của anh truyền vào tai, khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp, khung cảnh xung quanh an tĩnh lại, cô chờ anh nói tiếp.
"Ban đầu anh nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ... gặp lại nhau. Lại nghĩ sau nếu có duyên gặp lại thì cũng giống người xa lạ, anh sẽ không quan tâm đến em nữa." Lời nói bình thường của anh như bùa mê, nhưng lại khiến cô cảm động, đại não lúc này trở nên đình trệ, quên đi giãy dụa, cũng quên nói chuyện với anh.
Cái ôm ấm áp, hương thơm thoang thoảng xung quanh lại thêm lời bày tỏ chân thành, tất cả những điều đẹp đẽ này như mộng như áo, lại làm người khác say mê không rời.
Đến khi Dư Tiểu Noãn ý thức được thì ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, xác nhận lần nữa thì quả thật đúng là mùi rượu.
Hôm nay hẳn anh đã uống không ít rượu.
Cũng chỉ vì say nên lời nói anh loạn cả lên...
Cô theo bản năng đẩy nhẹ anh, vừa mới vui vẻ liền thất vọng não nề, nhìn anh: "Ngài Cố à, anh say rồi." Đã uống rượu còn lái xe đến đây tìm cô, người này thật không muốn sống!
"Không có say, anh đây đang rất tỉnh táo."
Nói rồi, anh nắm tay Dư Tiểu Noãn kéo cô ra đuôi xe, mở cốp sau lên.
Một cốp chứa đầy hoa hồng, một dải xanh ngay ngắn hiện ra trước mặt, số hoa này có lẽ đã lấy xuống từ rất nhiều cây. Mỗi đóa hoa đều mềm mại diễm lệ, hương hoa phảng phất xung quanh.
Mà ở giữa những bông hồng xanh có rất nhiều hoa hồng đỏ xếp thành chữ "LOVE"
Dư Tiểu Noãn kinh ngạc che miệng không nói nên lời.
"Tiểu Noãn, chúc mừng sinh nhật!" Cố Thanh Thời quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
"Thật ra anh đã đem số hoa hồng ở cửa hàng dùng để bán trong ba ngày mua về, tính đến sinh nhật sẽ tặng cho em. Hôm qua anh có hỏi hôm nay em có rảnh không, nhưng chính sự tuyệt tình của em khiến mọi sự kiên quyết trước đây có chút do dự. Có lẽ, nếu không có sự cố vui vẻ trưa nay, anh thật sự đã bỏ qua một ngày này. Tiểu Noãn, cho anh một cơ hội được không em?""
Sự dịu dàng chưa từng thấy, hai bên má vì đèn đường chiếu rọi trở nên đẹp đẽ mê người, hai mắt trắng đen rõ ràng như phát ra ánh sáng, giờ phút này biểu hiện của anh đều mang theo chờ mong. Sức mạnh ở bàn tay phía sau lưng càng siết chặt, sự khẩn trương không tài nào che dấu.
Tầm mắt cô lúc này nhìn về phía về chỗ hoa ấy, không khỏi nhớ đến những lời Dương Phàm vừa nói.
- ---
"Nếu em biết người tặng bánh ngọt và hoa cho em không phải anh ta, em có cảm thấy thất vọng không? Mặt khác, nếu hôm nay người tỏ tình với em không phải tôi mà là anh ta, em sẽ thế nào?"
- ---
Dư Tiểu Noãn cảm động vô số lần muốn chấp nhận anh, nhưng lới nói lại mắc kẹt ở cổ họng. Khoảng cách hai người hiện tại quá lớn, đêm nay anh lại uống rượu, cô không dám cam đoan sáng mai anh thức dậy có còn nhớ những lời này hay không.
"Anh uống nhiều rượu, để tôi đưa anh về nhà." Dư Tiểu Noãn nói xong liền đỡ anh lên xe.
Cố Thanh Thời cố chấp nhìn cô: "Tiểu Noãn, lời nói hôm nay của anh đều là thật lòng."
Dư Tiểu Noãn cúi đầu mím môi, sau lại nâng mắt nhìn anh: "Nếu đều là thật lòng, vậy chờ đến khi anh tỉnh táo hơn nói lại lần nữa."
Dứt lời, dìu anh lên xe, cô lại tự mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nhìn anh hỏi: "Nhà anh ở đâu?"
Dư Tiểu Noãn cảm thấy cảnh tượng đêm nay có chút quen thuôc, giống nhu đêm cô đi phỏng vấn trở về. Còn buổi tối hôm nay không nghĩ đến lại là anh, lại còn dám tự mình lái xe.
Cố Thanh Thời dù đã uống không ít nhưng may vẫn còn ý thức. Dư Tiểu Noãn dựa vào địa chỉ anh nói rất nhanh đưa đến dưới tiểu khu.
"Tới rồi, anh tự lên nhà đi, tôi về đây." Dư Tiểu Noãn ném chìa khóa cho anh, chuẩn bị mở cửa xuống xe. Sắc trời đã tối đen, gan cô lại nhỏ, thật không biết vừa rồi dũng khí đâu ra lại dám chở anh về.
"Chóng mặt quá... " Cố Thanh Thời ban nãy chẳng có việc gì, hiện giờ lại hơi mơ hồ, chật vật đứng lên. Nói xong lại dựa cả người vào cô.
Dư Tiểu Noãn nâng đầu anh lên, nhắc nhở: "Này, chưa vào nhà đâu, muốn ngủ thì đợi chút nữa a."
Cố Thanh Thời giống như không nghe thấy, lại gục đầu xuống.
Đã thế, Dư Tiểu Noãn vội vang mở cửa ghế phụ, dùng sức ba bò chín trâu kéo anh xuống xe.
Mới đứng vững thì cả thân hình anh một lần nữa ngã vào lòng ngực cô.
Dư Tiểu Noãn trợn trắng mắt: "Được rồi mà, may cho anh đấy, anh ở tầng mấy tôi đưa anh lên."
Cố Thanh Thời giơ sau ngón tay, sau đó lại tiếp tục ngủ trong lòng cô.
Dư Tiểu Noãn nhăn mặt, nhịn không được mắng anh: "Bình thường thì kiêu ngạo, uống rượu vào thì lại ngủ say như heo, thật không biết nếu nhân viên anh thấy cảnh này thì anh còn nhìn đời bẳng cách nào."
Vừa nói, một bên đỡ anh đi vào thang máy, cô không thấy rằng khóe môi người đàn ông lúc này nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt như vừa đạt được mục đích.