Tin chuông điện thoại thông báo vừa tắt, Ngữ Tịch nằm trên giường lấy điện thoại ra xem.
Là tin nhắn của Nghệ Dao gửi tới, cô mỉm cười gõ vài chữ đáp lại: “ Đi đường cẩn thận, khi nào tới nơi gọi cho tớ.
“
Trả lời tin nhắn Nghệ Dao xong, Ngữ Tịch bỏ điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách.
Khoảng chiều hôm sau Nghệ Dao đã có mặc ở đây, Ngữ Tịch báo một tiếng với mẹ mình rồi nhanh chóng đi đến khách sạn Nghệ Dao đang ở.
Tìm được số phòng bạn mình đã gửi trước đó, đứng trước cửa Ngữ Tịch mới nhắn kêu cô ra ngoài.
Không để Ngữ Tịch đợi lâu, cửa vừa mở ra thân hình Nghệ Dao đã lập tức lao thẳng vào Ngữ Tịch mà ôm chầm lấy cô: “ Ngữ Tịch à tớ nhớ cậu chết mất.
“
Ngữ Tịch cũng rất nhớ Nghệ Dao, cô cũng ôm lại bạn mình đùa nói: “ Tớ cũng nhớ cậu nhưng Dao Dao cậu còn không buông ra tớ không thở được.
“
Nghệ Dao biết mình quá trớn, liền buông Ngữ Tịch ra rồi dắt cô vào phòng.
“ Từ đây đến chỗ tớ ở có xa không? “
Ngữ Tịch lắc đầu nói: “ Không quá xa, ngồi xe buýt mười lăm phút đã tới.
“
Đây cũng là lần đầu Nghệ Dao đến thành phố này, Ngữ Tịch nhìn cô hỏi: “ Cậu có muốn đi đâu chơi không? “
Mắt Nghệ Dao sáng lên, như thể chỉ đợi mỗi câu này của Ngữ Tịch: “ Tịch Tịch à, tớ muốn đến nơi này.
“
“ Là chỗ nào? “
Nghệ Dao nhanh chóng mở điện thoại mình lên, đưa đến trước mặt cho Ngữ Tịch xem: “ Là chỗ này! “
Ngữ Tịch cầm lấy điện thoại Nghệ Dao, lông mày Ngữ Tịch nhíu lại: “ Cậu muốn đến quán bar? “
“ Phải.
“ - Nghệ Dao gật đầu, ánh mắt vẫn mong chờ câu trả lời của Ngữ Tịch.
“ Sao cậu lại muốn đến đó? “
“ Tịch Tịch đừng nhìn tớ với ánh mắt đó, cậu không thấy rất lấp lánh hào nhoáng sao? “ - Nghệ Dao nhìn Ngữ Tịch ra sức thuyết phục cô.
Nhưng Ngữ Tịch không đồng tình, cô lắc đầu kiên định nói: “ Chúng ta vẫn chưa đủ tuổi, Dao Dao nơi này không phù hợp với chúng ta.
Mình đổi địa điểm đi.
“
Nghệ Dao tất nhiên không dễ đồng ý, khó lắm cô mới được đến đây mà quán bar này là khu nổi tiếng nhất ở thành phố này.
Lần này dù có thế nào cô cũng sẽ cố gắng thuyết phục Ngữ Tịch đi cùng mình.
“ Cậu khoan hẳn từ chối, thử suy nghĩ lại đi Tịch Tịch? Cậu nhìn đi nó không tệ như cậu suy nghĩ.
“
“ Dao Dao..
“ - Ngữ Tịch định lên tiếng.
Nghệ Dao nhanh hơn cắt gãy lời cô: “ Tớ từ quê xa xôi lên đây thăm cậu, cậu coi như thương yêu người bạn tội nghiệp này mà đồng ý đi.
Tớ đã rất mong chờ được đến đây hơn nữa cũng không phải thích đến là có thể đến được, tớ chỉ có mấy ngày ở đây thôi.
Tịch Tịch à đồng ý nhé? “
Nói một hơi dài như vậy, Ngữ Tịch có chút dao động, thấy ánh mắt Ngữ Tịch lưỡng lự, Nghệ Dao nắm bắt thời cơ nói tiếp: “ Tớ hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra, thề đấy! “
Ngữ Tịch thở dài, bất lực nói: “ Thôi được.
“
Nghệ Dao phấn khởi, cô vui vẻ lại ôm Ngữ Tịch nói: “ Tịch Tịch là tuyệt nhất, tớ đi thay đồ đây.
“
Nhìn Nghệ Dao vui vẻ như vậy, Ngữ Tịch cũng vui theo, ánh mắt Ngữ Tịch hơi trùng xuống mong là sẽ không có chuyện gì như Nghệ Dao nói.
Lúc hai người đến quán bar đã là tám giờ tối, ở đây muốn bao nhiêu ồn ào náo nhiệt liền có bấy nhiêu, nhìn mọi thứ xung quanh Nghệ Dao phấn khích đến mức muốn nhảy lên.
Trái ngược với Ngữ Tịch, cô chỉ muốn nhanh chóng kéo Nghệ Dao đi về.
Nhưng Nghệ Dao tất nhiên không chịu, cô nắm lấy tay Ngữ Tịch nói: “ Đã đến đây rồi, ai cho cậu về? Tịch Tịch mau vào thôi.
“
Bên trong đây tiếng nhạc còn to hơn bên ngoài rất nhiều, Ngữ Tịch cảm thấy rất nhức đầu, Nghệ Dao chọn chỗ gần người pha chế cho cả hai người ngồi.
Nghệ Dao gọi cho mình một ly cokcail, sau đó nhìn Ngữ Tịch, không mất mặt mà gọi cho cô một ly sữa dâu với ánh mắt khó hiểu của vị Bartender.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện với nhau, Nghệ Dao nhìn Ngữ Tịch hỏi: “ Cậu ở đây ổn chứ? Có ai bắt nạt cậu không? “
Ngữ Tịch hút một ngụm sữa dâu, cô lắc đầu bảo: “ Không có.
“
Nhưng chiêu này chỉ qua mặt được mẹ Ngữ Tịch, còn với Nghệ Dao cô nheo mắt lập tức vạch trần lời nói dối của Ngữ Tịch: “ Tịch Tịch cậu nói dối rất tệ.
“
Giọng Nghệ Dao trở nên tức giận hơn: “ Cậu nói dối bác Hoa tớ sẽ hiểu, tại sao cả tớ cũng nói dối? “
Nhìn thấy nét mặt tức giận của Nghệ Dao, Ngữ Tịch có vài phần áy náy liền nói thật ra: “ Xin lỗi Dao Dao.
“
Cách chỗ hai người họ ngồi không xa, ở dãy ghế sofa dài trong góc quán bar, một đám người nhóm Hạ Vũ đang ở đó.
Hàn Mặc đã uống đến ly thứ ba, không khí ở chỗ bọn họ vui vẻ hơn nhiều so với hai người kia.
Trên bàn rượu còn có một chai rượu rỗng đang quay, là trò sự thật hay thử thách do Hàn Mặc bày ra.
Người bạn vừa nãy mới bị quay trúng sau khi chấp nhận hình phạt liền cầm chai rượu lên quay một vòng, xui cho Hạ Vũ, chai rượu dần dần chậm lại, và dừng ngay tại chỗ của anh.
Ánh mắt Hạ Vũ nhìn về phía chai rượu, anh nheo mắt, vẫn tiếp tục cầm ly rượu uống..