Thời Gian Có Quay Lại


“ Tình trường của cậu ấy quá kém.

“ - Hàn Mặc khẳng định nói.
Sắc mặt Hạ Vũ khi nghe đến tên Ngữ Tịch cũng không mấy hoà hoãn, anh lên tiếng phản bác: “ Như thế còn chưa đủ, mấy người muốn thế nào? “
“ Còn thế nào nữa tán tỉnh, là tán tỉnh đó.

“ - Hàn Mặc nhấn mạnh mà nói.
Lông mày Hạ Vũ vẫn không dãn ra, Hàn Mặc vừa nhìn là biết anh không có một chút kinh nghiệm gì về tán gái, mà cũng phải từ trước giờ bọn họ đều tự tìm đến Hạ Vũ, anh có mất công quan tâm bọn họ đâu.
“ Người anh em nể tình cậu là bạn thân tôi, tôi sẽ chỉ cậu vài chiêu.


Nhờ sự tận tâm chỉ dạy của Hàn Mặc, sáng hôm sau đến lớp Hạ Vũ lấy từ trong cặp mình ra một hộp sữa dâu.
Thấy nét mặt chần chừ của Hạ Vũ, Hàn Mặc lên tiếng thúc giục nói: “ Cậu nhanh lên, chuông vào lớp sắp reo rồi.

Nhớ không hôm qua tôi chỉ cậu thế nào? “
“ Biết rồi.

“ - Bỏ lại câu đó, Hạ Vũ cũng chịu đứng lên tiến đến bàn của Ngữ Tịch.
Ngữ Tịch đang ngồi sửa lại bài tập về nhà, trước mắt cô liền xuất hiện hộp sữa màu hồng được đưa đến, Ngữ Tịch theo phản xạ ngước lên nhìn liền đập vào con mắt đen láy của Hạ Vũ, cô giật mình ấp úng nói: “ Cậu..


Chưa để Ngữ Tịch nói hết câu, Hạ Vũ lên tiếng nói trước: “ Cho cậu.

“ - Rồi nhanh chóng về lại chỗ ngồi của mình.
Tất cả mọi người trong lớp lại được một phen trợn mắt, chuyện này là thế nào?
Chỉ riêng Hàn Mặc là thích thú không ngừng khen ngợi Hạ Vũ: “ Cậu cũng học nhanh đấy chứ, mới dạy đã tiếp thu được như thế.


“ Câm miệng.


Ngữ Tịch ngồi bất động mà khó xử, hiện tại cô nên giải quyết hộp sữa này thế nào? Ngữ Tịch còn cảm nhận được ánh mắt xung quanh của mọi người đang nhìn mình, cô bất giác rùng mình cố gắng vùi đầu vào vở giải nốt bài tập chưa xong.
Hộp sữa dâu đó cứ thế bị Ngữ Tịch “ ngó lơ “, cô không uống cũng không dám vứt chỉ có thể cất gọn trong hộp bàn của mình.
Đến giờ ăn trưa như thường lệ Ngữ Tịch đến khu phần ăn rẻ nhất lấy suất ăn.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, đối diện đã có người ngồi xuống cùng, là Hạ Vũ.
Ngữ Tịch bị nghẹn miếng cơm trong miệng, cô ho sặc sụa đến mức phải đợi Hạ Vũ rót cho ly nước mới bình tĩnh lại hỏi: “ Cậu muốn ngồi đây sao? Vậy tôi đi chỗ khác cho cậu ngồi nhé.

“ - Ý tứ rõ ràng là muốn tránh xa Hạ Vũ.
“ Ngồi xuống.

“ - Hạ Vũ lạnh lùng phun ra hai chữ đó.
Ngữ Tịch chưa kịp đứng lên, liền ngoan ngoãn ngồi im.

Hạ Vũ trong lòng tức giận nhìn đám người đằng xa kia đang hóng chuyện, là bọn họ bắt anh qua ngồi cạnh cô.
Nhìn lại phần cơm của Ngữ Tịch, Hạ Vũ nhìn đến cơ thể gầy gò của cô: “ Ăn như này mà có sức học? “
Hạ Vũ bất chợt hỏi, làm Ngữ Tịch cảm thấy không thoải mái, cô lịch sự đáp lại: “ Tôi ăn quen rồi, nhìn vậy thôi chứ thực sự rất nhiều.


Mí mắt Hạ Vũ giật giật, vài cộng rau ăn với cơm trắng không có nổi một miếng thịt mà nhiều?
Nhớ lại những gì Hàn Mặc nói, Hạ Vũ động đũa chia bớt đồ ăn của mình qua cho Ngữ Tịch.
Ngữ Tịch vẫn không tiêu hoá được hành động này của Hạ Vũ: “ Hạ Vũ không cần, tôi như vậy là đủ rồi.


Hạ Vũ không nghe, anh bắt đầu giải quyết phần ăn của mình, nghĩ gì đó Hạ Vũ lên tiếng nói: “ Từ ngày mai cậu ngồi ăn với tôi, còn nữa lấy thẻ ăn của tôi sài.


“ Không cần..


Ánh mắt Hạ Vũ trợn lên, Ngữ Tịch muốn lên tiếng phản đối nhưng anh làm như không nghe thấy lời cô nói, tập trung ăn hết phần của mình.
Chuyện ở nhà ăn nhanh chóng lan rộng đi, có người còn chụp lại đăng lên diễn đàn của trường.

Chuyện này khiến đa số học sinh nữ trở nên ghét Ngữ Tịch hơn.
Kha Hy Nguyệt cầm điện thoại xem thông báo của diễn đàn đăng lên, cô ta tức giận mà nắm càng chặt điện thoại hơn: “ Ngữ Tịch sao cô dám? “
Chuyện đồng phục còn chưa kịp tìm cô ta tính sổ bây giờ lại thêm chuyện ở nhà ăn, Kha Hy Nguyệt bắt đầu thấy lo sợ, chẳng lẽ Hạ Vũ thích Ngữ Tịch?
Nhưng suy nghĩ này của Kha Hy Nguyệt nhanh chóng bị gạt đi, chuyện này không thể xảy ra được.

Dù sao nhìn hai người đó ai cũng biết rõ không thể, họ không xứng đôi.
Tiết học buồi chiều lại bắt đầu, thầy giáo kêu lớp trưởng đi phát vở ra cho mọi người, nếu như mọi lần cậu ta chỉ quăng đại lên bàn cô rồi rời đi phát cho người khác thì lần này cậu ta lại nhẹ nhàng đặt vở lên bàn học của Ngữ Tịch, ánh mắt Ngữ Tịch nhìn vào cuốn vở, cô biết đãi ngộ này của cậu ta là vì chuyện ở nhà ăn trưa nay.
Hạ Vũ đã để ý từ đầu tiết đến giờ, ngoài cầm hộp sữa bỏ vào ngăn bài, Ngữ Tịch không hề động vào nó để uống.

Không phải Hàn Mặc đã bảo đứa con gái nào cũng thích sữa dâu sao? Tại sao Ngữ Tịch lại không uống.
Mang theo suy nghĩ đó, chuông tiết học kết thúc vừa reo lên, không kịp bỏ sách vở vào cặp Hạ Vũ liền tiến lên bàn của Ngữ Tịch hỏi dò cô: “ Không thích sữa dâu? “
Giọng Hạ Vũ bất chợt vang lên, khiến Ngữ Tịch giật mình lên tiếng: “ Hả? “
“ Tôi hỏi tại sao không uống sữa, không thích vị dâu? “.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui