Thời Gian Của Chúng Tôi Là Vô Hạn


Sau sự việc tại tập đoàn Lăng gia, tin đồn về mối quan hệ giữa tôi và Lăng Bạch Ngôn được tất cả nhân viên truyền tai nhau nhưng không có trang báo nào xuất hiện về đề tài này.

Tôi đoán Lăng Bạch Ngôn đã sớm thâu tóm hết các nhà báo và quản lý chặt chẽ nhân viên.

Dù vậy..." Lãnh tiểu thư, cô đã thật sự ra tay với người ta như thế sao? " Hàn Phong Thần ngồi trên sofa, ngắm nhìn cửa sổ rồi vờ tỏ vẻ đau thương sau khi nghe tôi kể toàn bộ câu chuyện." Cô ta nắm tóc tôi.

" tôi vừa xì xụp tô mì Cố Tư Vũ nấu cho vừa giận dữ trả lời Hàn Phong Thần." Còn gọi cậu ấy là côn đồ.

" Lăng Bạch Ngôn đang im lặng đọc sách bỗng dưng cũng lên tiếng." Vậy nên cậu đuổi việc cô ấy à? " Cố Tư Vũ từ trong bếp mang ra cho tôi một ly sữa tươi rồi thuận tiện ngồi cạnh tôi.Lăng Bạch Ngôn không trả lời tiếp tục dán mắt vào cuốn sách.

Lúc này Hàn Phong Thần tiến lại chỗ Lăng Bạch Ngôn, nghi hoặc tra hỏi." Rốt cuộc ngày hôm đó là như thế nào? "Nghe thấy câu hỏi của Hàn Phong Thần, lại chú ý thấy tôi và Cố Tư Vũ cũng đang chăm chăm nhìn mình, Lăng Bạch Ngôn đành gấp sách lại, đến ngồi vào bàn phía đối diện tôi.

Hàn Phong Thần cũng nhanh chóng đi theo." Cô ấy là nhân viên mới làm việc ở tập đoàn được một tháng gần đây.


Tuy trẻ tuổi nhưng cũng khá lanh lợi.

Ngày hôm đó cô ấy thình lình vào văn phòng tôi trong lúc cửa đang mở.

Vì quá vội vã chạy đến chỗ tôi nên đã vấp ngã.

Tôi đỡ được cô ấy nhưng lại bị cô ấy ôm chặt.

"Lăng Bạch Ngôn giải thích mọi chuyện, chúng tôi ai nấy cũng đều hiểu ra vấn đề.

Lăng Bạch Ngôn tiếp tục nói." Trước đó tôi đã trông thấy cô ấy sinh sự vô cớ với một nữ nhân viên của tôi.

Dù đã can ngăn nhưng quả nhiên sự tình ấy lại tiếp tục lặp lại.

Chuyện của cậu cũng là do tức nước vỡ bờ mà ra thôi.


"Lăng Bạch Ngôn vừa nói vừa nhìn tôi an ủi.

Cậu ấy đã sớm phát hiện ra tâm trạng của tôi.

Vì sợ tôi cảm thấy có lỗi với cô gái đã bị đuổi việc kia nên cậu ấy mới giải thích rõ ràng như vậy.

Cuối cùng tôi cũng có thể nhẹ lòng hơn rồi." Vật người khác là côn đồ, vậy nắm tóc thì không phải côn đồ sao! " Hàn Phong Thần bật dậy khỏi ghế, lớn giọng nói." Phải đó.

Cậu có muốn ăn thêm không? " Cố Tư Vũ phát hiện tô mì của tôi đã sớm cạn nên nhẹ giọng hỏi." Ăn chứ! "Tôi ngay lập tức lấy lại tinh thần, cùng Cố Tư Vũ vào bếp nạp thêm năng lượng.

Một sự thật không thể chối bỏ đó là đồ ăn luôn là liều thuốc chữa lành tốt nhất, đặc biệt là đồ ăn do chính tay Cố Tư Vũ làm." Tôi cũng chưa ăn gì.

Hai gói nhé! " Lăng Bạch Ngôn đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi tự lúc nào." Cố Tư Vũ tôi nữa! " Hàn Phong Thần vừa nói vừa bắt đầu giở thói nũng nịu đáng ghê sợ của cậu ta.Lăng Bạch Ngôn thấy vậy liền lia mắt lườm Hàn Phong Thần, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Hàn Phong Thần bắt gặp ánh mắt sắc hơn dao của Lăng Bạch Ngôn thì càng trở nên hăng hái hơn, ra sức làm trò.

Khung cảnh ấy khiến tôi và Cố Tư Vũ nhìn nhau cười nức nở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận