Thời Gian Của Chúng Tôi Là Vô Hạn


Hàn Dĩ Đằng đứng kế bên Kiều Băng Di gần như không thể phản ứng được gì, chỉ biết đứng yên như trời trồng." Hai người...quen nhau ư? "Kiều Băng Di nhìn tôi rồi lại nhìn Hàn Dĩ Đằng.

Hắn ta vội vàng biện bạch trước khi tôi kịp cất lời." Em trai tôi là Hàn Phong Thần.

Chúng tôi quen biết nhau qua nó, không thân lắm đâu.

" anh ta lúng túng giải thích.Tôi nhận ra ở Hàn Dĩ Đằng có gì đó rất lạ.

Có vẻ như anh ta đang che giấu một bí mật nào đó nên mới cư xử cứng nhắc như vậy.

Theo con mắt quan sát tinh tường của tôi thì Kiều Băng Di và Hàn Dĩ Đằng, giữa họ có mối quan hệ không bình thường.

Tôi cười thầm trong bụng rồi thuận theo chiều gió giúp anh ta diễn tiếp vở kịch này." Đúng đó! Chỉ là tình cờ quen biết.

Tôi còn có việc, hai người cứ tự nhiên.


"Nhìn thấy ánh mắt đang vô cùng khẩn thiết của Hàn Dĩ Đằng, tôi đành tốt bụng mà né đi thôi.

Nhưng ngay cả anh ta mà cũng có tâm trạng lo lắng như thế này sao? Thật tò mò muốn biết rốt cuộc Kiều Băng Di quan trọng đến mức nào trong lòng anh ta.Tôi mở cửa phòng Cố Tư Vũ, thấy cậu ấy đã có thể ngồi dậy, lại còn đang chăm chỉ đọc sách trên giường, tôi vui vẻ bước vào." Cậu đến sớm vậy à? Mau vào đi.

" Cố Tư Vũ nhận ra sự hiện diện của tôi thì vội gấp sách lại, tươi cười nói.Tôi vui vẻ tiến đến ngồi cạnh giường cậu ấy.

Nằm viện được một thời gian đã khiến Cố Tư Vũ trở nên xanh xao và gầy đi trông thấy.

Nghe y tá nói rằng cậu ấy không thể ăn uống ngon miệng vì thứ thuốc kia chưa hoàn toàn tan hết khiến khẩu vị của cậu ấy cũng bị thay đổi.

Ngày hôm đó nếu không cấp cứu kịp thời, với liều lượng gấp đôi tôi, Cố Tư Vũ xém chút đã mất mạng.

Cố Dương Trạch quả nhiên là muốn lấy mạng cậu ấy nên mới ra tay tàn độc như vậy." Tôi không sao rồi mà.

" Nhận ra sự lo lắng trên gương mặt tôi, Cố Tư Vũ mỉm cười nhìn tôi trấn an.Vì không muốn cậu ấy phải bận lòng nên tôi đã cố không suy nghĩ đến những chuyện không vui nữa.

Bất chợt tôi nhớ đến việc tôi tình cờ gặp được Hàn Dĩ Đằng ở hành lang ban nãy. " À phải rồi! Tôi kể cậu nghe một chuyện vui nhé.

Cậu đoán xem trên đường đến đây tôi đã gặp ai? Là Hàn Dĩ Đằng đó.

Anh ta đa..."" Uyển Uyển, hãy để tôi nhìn cậu một chút.

" Cố Tư Vũ đột nhiên ngắt lời tôi.Nghe cậu ấy nói vậy, tôi ngồi yên lặng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí xung quanh bắt đầu rơi vào trạng thái khó xử.

Bất giác hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong vô thức, tim tôi đập nhanh liên hồi, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Cố Tư Vũ thấy tôi không thoải mái nên đã nhanh chóng lên tiếng." Dường như đồ ăn bệnh viện rất hợp khẩu vị của cậu.

Nhìn xem, hai má cũng phúng phính hơn rồi kìa.

"Tôi theo phản xạ đưa hai tay lên má, đúng thật là đã to hơn lúc trước." Tôi thừa nhận thời gian ở đây tôi ăn ngon ngủ kĩ hơn.

Hàn Phong Thần thì ngày nào cũng mang rất nhiều đồ dinh dưỡng đến.

Có lúc cậu ấy còn ngồi xem tôi ăn hết mới yên tâm đi về.

"Cố Tư Vũ bật cười thành tiếng khi nghe tôi kể về Hàn Phong Thần.

Lúc này cậu ấy hỏi tôi về chuyện tôi gặp Hàn Dĩ Đằng ở hành lang.

Cố Tư Vũ nghe xong cũng cảm thấy hành động của anh ta có chút kì lạ.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Phong Thần đang tựa lưng vào thành cửa, trên miệng nở một nụ cười ghê rợn khiến chân tóc tôi cũng tự động dựng đứng lên cả." Cái tên khốn chết bằm đó đang ở bệnh viện này sao? Thật là may mắn! Không cần cất công tìm kiếm nó cũng tự chui vào hang cọp.

"Hàn Phong Thần vừa dứt lời tôi liền có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy đến.


Sóng não tôi truyền đến cảnh báo khẩn rằng nếu tôi không đứng dậy ngay bây giờ thì tên Hàn Phong Thần có lẽ sẽ chạy đến chỗ Hàn Dĩ Đằng bóp chết anh ta.

Nhưng khi tôi vừa định di chuyển bàn tọa thì cậu ấy đã biến mất khỏi tầm mắt tôi." K-Khoan khoan đã Hàn Phong Thần! "Thấy cậu ấy lao ra khỏi phòng, tôi vội vã chạy theo.

Hàn Phong Thần mình đầy sát khí tức tốc chạy đi tìm Hàn Dĩ Đằng mặc cho tôi có đuổi theo ở đằng sau khan họng gọi tên cậu ấy.

Cậu ấy đã tìm thấy Hàn Dĩ Đằng đang ngồi ở canteen bệnh viện thông qua cửa kính ở hành lang.

Vừa xác định được đối tượng, Hàn Phong Thần thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Khi tôi đang định dùng thang máy ở khu vực gần đó thì thấy Lăng Bạch Ngôn từ trong bước ra." Lăng...Lăng Bạch Ngôn! Nhanh lên, Hàn Phong Thần...!" tôi vừa nói vừa thở dốc.Lăng Bạch Ngôn vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội bước đến đỡ lấy tôi.

Tôi nắm chặt lấy tay cậu ấy, cố gắng giữ nhịp thở rồi nói." Hàn Phong Thần sắp giết người rồi.

Là Hàn Dĩ Đằng! Mau xuống canteen! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận