Lăng Bạch Ngôn liền hiểu ra vấn đề vội nhấn nút thang máy.
Cậu ấy định không để tôi cùng đi nhưng khi cửa thang máy chuẩn bị đóng thì tôi ngay lập tức tiến vào.
Đối diện với tính cách ương ngạnh của tôi, Lăng Bạch Ngôn chỉ biết thở dài.Chúng tôi xuống đến canteen, trông thấy Hàn Dĩ Đằng đang nằm trên nền đất tay ôm lấy một bên má đã sưng đỏ, máu từ miệng cũng chảy ra.
Hàn Phong Thần đứng kế bên, cúi người trừng mắt nhìn Hàn Dĩ Đằng cười mỉa mai." Sao mày cứ thích đụng tới tao vậy hả thằng anh khốn kiếp.
Bị tao đánh bao nhiêu lần rồi mà não mày vẫn không thông nỗi đúng không? "Hàn Phong Thần vừa dứt lời liền thuận chân đá anh ta một cái.
Hàn Dĩ Đằng biết bản thân không thể thắng nỗi em trai mình nên chỉ đành im lặng chịu đựng.
Tôi nhanh chóng chạy đến đứng giữa cậu ấy và Hàn Dĩ Đằng.
Nếu cứ tiếp tục để họ như vậy, Hàn Dĩ Đằng rồi sẽ bị đánh đến chết mất." Được rồi đừng đánh nữa.
"Lăng Bạch Ngôn vốn chưa muốn xen vào nhưng lại thấy tôi hành động trước nên cậu ấy cũng đành chạy đến đứng trước mặt Hàn Phong Thần can ngăn." Cố Tư Vũ còn đang không khỏe, muốn giết nó thì để sau đi.
"Hàn Phong Thần bị cản trở nên rất tức giận.
Cậu ấy khó chịu nhìn Lăng Bạch Ngôn rồi lại hướng ánh mắt về phía tôi.
Thấy cả tôi cũng cương quyết ngăn cản, cuối cùng, Hàn Phong Thần không thể làm được gì thêm nữa, đành buông tha cho Hàn Dĩ Đằng.
Cậu ấy bực dọc quay lưng bỏ đi nhưng sau đó lại hùng hổ đi về phía tôi.
Tưởng rằng cậu ấy sẽ tiếp tục ra tay với Hàn Dĩ Đằng, tôi vội dang hai tay che chắn nhưng cậu ấy không làm gì cả, đột nhiên nắm lấy tay tôi, bất lực nói." Bệnh nhân sao lại không biết nghe lời gì hết vậy.
Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng.
"Tôi chần chừ một lúc nhưng cũng ngoan ngoãn cùng cậu ấy và Lăng Bạch Ngôn rời đi, bỏ lại phía sau là Hàn Dĩ Đằng đang cố gắng gượng dậy trong đau đớn.Giải quyết xong sự việc, tôi cùng hai người họ ở phòng Cố Tư Vũ luyên thuyên cả ngày trời.
Khi trời đã không còn sớm, tôi quay trở về phòng của mình.
Đi gần đến nơi thì tôi bắt gặp Kiều Băng Di đang ở ngoài cửa đợi tôi.
Cô ấy phát hiện bóng dáng tôi từ xa thì vội vã chạy đến." Chị Lãnh...!"Nhìn dáng vẻ cô ấy lúng túng, tôi đoán ra được rằng cô ấy đối với tôi có rất nhiều câu hỏi.
Vì vậy tôi đã chủ động nhắc đến trước." Cô muốn hỏi về chuyện của Hàn Dĩ Đằng đúng không? "Kiều Băng Di ngập ngừng một lúc, hai tay cô ấy nắm chặt, vẻ mặt không giấu nỗi sự lo lắng." Chị Lãnh....em biết rằng Hàn thiếu gia làm nhiều chuyện sai trái nhưng...!"Thấy Kiều Băng Di không giữ được bình tĩnh, tôi nắm lấy đôi tay đang không ngừng run rẫy của cô ấy nhẹ giọng nói." Cô cứ nói thẳng.
Không sao đâu.
"Kiều Băng Di lúc này không kiềm chế được cảm xúc, cô ấy vừa nói vừa khóc." Hàn thiếu gia là ân nhân của em, cũng là người em đem trọn tình cảm gửi gắm.
Anh ấy không phải là một người xấu.
Xin chị đừng làm hại anh ấy.
"Tôi đối diện với sự khẩn thiết của Kiều Băng Di cũng chẳng biết nên giải thích với cô ấy như thế nào.
Không phải tôi là người muốn hại anh ta mà là Hàn Dĩ Đằng không từ thủ đoạn hãm hại em trai mình.
Tôi hiểu được tình cảm của cô ấy cũng biết cô ấy vì người mình yêu mà đau lòng nhưng không phải chỉ một mình cô ấy mới có người mình muốn bảo vệ." Nếu Hàn Dĩ Đằng đối với cô là ân nhân, là người cô yêu nhất thì hãy tìm đủ mọi cách mà giữ anh ta lại, đừng để anh ta rong ruổi khắp nơi sinh sự vô cớ.
"Kiều Băng Di không ngờ tôi lại thẳng thắn nói ra như thế, chỉ biết giữ im lặng không nói gì.
Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc tiếp tục nói." Hàn Phong Thần cũng là người rất quan trọng với tôi.
Dù là Hàn Dĩ Đằng hay bất kì ai có ý định động đến cậu ấy, tôi nhất định sẽ bằng mọi cách dập tắt cái hi vọng của người đó.
"Kiều Băng Di nghe tôi nói vậy liền đưa tay gạt nước mắt, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm." Em cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ Hàn thiếu gia.
".