Tưởng Ban Hoa thông báo các sinh viên đủ tư cách thi viết cùng phỏng vấn xong, sau đó liền chán đến chết mà đứng ở bên cửa sổ, nhìn người đi đường dưới lầu lui tới.
Kia đều là gương mặt tuổi trẻ, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Có đôi khi cô cũng tưởng nhớ tới thời gian còn học đại học, tuy rằng tốt nghiệp không lâu, nhưng hiện tại lúc hồi tưởng, những ký ức tựa hồ đều đã trở nên loang lổ, thậm chí cảm thấy những khổ sở trước kia đều tan thành mây khói.
Tưởng Ban Hoa thở dài, xoay người lại, lại phát hiện Lý Tiếu Thảo đang dựa vào cửa, bởi vì ngược sáng, nên thấy không rõ vẻ mặt của anh.
"Sao anh lại tới đây?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo hướng về cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Bên kia không có việc gì, đến xem cô có yêu cầu hỗ trợ cái gì không.
"Tưởng Ban Hoa lắc đầu, nói: "Toàn bộ xong rồi, chờ đến kỳ thi viết thôi.
"Lý Tiếu Thảo đi tới bên cửa sổ, đứng yên rồi nhìn ra phía ngoài, mới biết được hóa ra cô vẫn đang xem phong cảnh.
Trong lúc nhất thời hai người bọn họ đều không có nói chuyện.
Lý Tiếu Thảo lúc vừa vào tới nhìn thấy cách đó không xa, một nhóm sinh viên có khí cầu cùng hoa hồng, vì thế nói: "Tỏ tình sao?"Giọng nói của anh không cao, như là nói cho chính mình nghe, lại như là nhắc nhở Tưởng Ban Hoa nhìn về phía bên kia.
"Wow.
" Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, cô quay đầu nói với Lý Tiếu Thảo: "Chúng ta đi xem náo nhiệt đi!""Được thôi.
" Anh nở nụ cười, để lộ bên má chiếc đồng tiền lún sâu!.
Hai người bọn họ chen vào trong đám người, nhìn nam sinh quỳ một gối xuống đất, nữ sinh khóc không thành tiếng.
Tưởng Ban Hoa kéo kéo góc áo của Lý Tiếu Thảo, nói: "Tôi có phải hay không già rồi, thế này có gì mà khóc đâu?"Anh cười sờ đầu cô, sau đó nói: "Đồ ngốc.
"Tưởng Ban Hoa nhớ tới thật lâu trước kia, cô cũng từng bị thổ lộ phô trương như vậy, chỉ là lúc ấy cô không thích nam sinh kia.
Tuy rằng không có trước mặt mọi người bỏ qua sỉ diện của cậu ấy mà cự tuyệt, nhưng là xong việc, cô chủ động xin lỗi nam sinh kia, sau đó tuyên bố cự tuyệt cậu ấy.
Cô nhớ tới thời điểm đó, không khỏi cảm thấy có điểm hoài niệm, vì thế trên đường trở về cùng Lý Tiếu Thảo, cô hỏi: "Đại Lý, anh từng tỏ tình với nữ sinh như vậy chưa?"Lý Tiếu Thảo lắc đầu, ở vấn đề cô vừa hỏi, anh trên cơ bản là hình mẫu nữ sinh chớ lại gần, càng đừng nói đến việc thổ lộ.
"Tôi từng bị tỏ tình như vậy đó, nhưng lúc ấy tôi cự tuyệt.
""Như thế nào?""Tôi khi đó xấu hổ, chịu không nổi tình huống ồn ào, tinh thần không kiên định liền đồng ý, sau đó tôi lại cảm thấy như vậy thực có lỗi với nam sinh kia, vì thế cự tuyệt cậu ấy.
"À, xem ra cô ấy không thích cách thức tỏ tình như vậy.
Lý Tiếu Thảo ở trong lòng yên lặng ghi nhớ, sau đó hỏi: "Vậy cô thích cách thức thế nào?"Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nếu tôi thích nam sinh kia, dạng cách thức gì đều được cả.
"Lý Tiếu Thảo cong môi, nói một câu làm người khác không hiểu ra sao: "Vậy là tốt rồi.
"Tưởng Ban Hoa khảy khảy tóc, có đôi khi cô cũng không thể đuổi kịp tư duy của anh, bất quá không quan trọng, cô nghĩ khả năng sau này cô có thể hiểu rõ.
"Tôi muốn ăn kem.
" Tưởng Ban Hoa nảy ra ý muốn mà nói.
Lý Tiếu Thảo mắt nhìn bốn phía, sau đó hướng theo ánh mắt của Tưởng Ban Hoa nhìn lại, cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, phía trước có bán kem.
Tưởng Ban Hoa mắt nhìn, tâm liền nảy ý, cô không chờ Lý Tiếu Thảo đồng ý, liền đi về phía trước.
Lý Tiếu Thảo đi theo phía sau cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Anh vốn cho rằng, anh phải nhớ kỹ nhiều món ăn cô thích và không thích, chính là hiện tại anh mới phát hiện, ở trong thế giới của cô, giống như chỉ cần là ăn đều có thể khiến cho cô vô cùng vui vẻ.
Cái này tính ra cũng không tồi, anh không cần đặt nhiều tâm tư như vậy.
"Đại Lý, nhanh lên nhanh lên, giúp tôi chụp một cái.
"Lý Tiếu Thảo sửa sang lại tóc của mình một chút, sau đó đến gần cô, cho rằng cô muốn tự chụp.
Kết quả cô gái này đối với người bình thường tư duy không giống nhau, cô cầm lấy cây kem, cùng cây kem trên tay Lý Tiếu Thảo ghé vào cùng nhau, đem hai cái một đen một trắng kem chụp vào album.
Ôi, là anh tự mình đa tình.
Editor: Phương Chân.