Trần Nam kỳ thật là không thích Lý Tiếu Thảo.
Cô ta chỉ là nghe người khác nhắc tới, nói trong nhà Lý Tiếu Thảo rất có tiền, vì thế cô ta muốn thử xem, xem mình có thể hay không câu dẫn được anh.
Kết quả, người ta dầu muối không ăn(*)(*)= mềm cứng đều không được.
Như vậy cô ta đành phải tìm nhà khác.
Nguyện vọng lớn nhất của Trần Nam từ nhỏ đến giờ chính là gả cho kẻ có tiền, như vậy cô ta có thể không cần nỗ lực cũng có thể tiêu xài thoải mái.
Chính là trời không chiều lòng người.
Cô ta vẫn luôn không tìm thấy kẻ nào nguyện ý nuôi dưỡng mình cả đời.
Trần Nam lôi kéo Lão Chu tới quán bar.
Cô ta uống rất nhiều rượu, lại như cũ không có say.
Lão Chu ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn khuyên cô ta uống ít đi, cô ta lại không cho là đúng mà nói: "Anh cho rằng tôi với Tưởng Ban Hoa giống nhau sao, bà đây chính là ngàn ly không ngã.
""Vậy một cô gái nhỏ cũng không nên uống rượu như vậy.
" Lão Chu cau mày, anh ấy cảm thấy cô gái này có chút không đúng.
Trần Nam nở nụ cười, ánh đèn kỳ quái của quán bar chiếu xuống gương mặt, làm cho nụ cười của cô ta cũng trở nên rực rỡ lên.
"Như thế nào? Đàn ông các người đều không phải là động vật thân dưới sao? Sẽ còn quan tâm đến ai?" Giọng nói của cô ta tràn ngập khinh thường, nói xong câu đó, cô ta lại rút ra điếu thuốc, chuẩn bị bật lửa.
Lão Chu cau mày, một tay đem điếu thuốc đoạt qua.
"Vì đàn ông, đáng giá sao?" Giọng nói của Lão Chu khó có khi trở nên lạnh nhạt.
Trần Nam cười lạnh một tiếng: "Tôi mới không phải vì đàn ông mà mua say.
"Lão Chu không thể hiểu rõ tại sao cô ta lại như vậy, cũng hoàn toàn không nghĩ tới nhiều, vì thế lựa chọn trầm mặc.
Anh ấy cầm điếu thuốc của Trần Nam, sau đó châm lửa cho cô ta.
"Anh có vợ rồi à?""Ừ.
""Thật sao?""Như thế nào? Không phải nhìn tôi còn độc thân chứ?"Trần Nam bóp tắt tàn thuốc, sau đó nói: "Xem ra anh có tiền hay không, có thể nuôi nổi tôi hay không?"Lão Chu đưa rượu lên uống, lắc đầu: "Nhưng tôi không có tiền, đừng hy vọng.
""Tôi xem anh cũng không phải là kẻ lắm tiền.
"Trần Nam khinh thường nói, sau đó đem nửa ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Chẳng qua cô chỉ nghĩ tìm kẻ có tiền, vậy cô tìm Lý Tiếu Thảo làm cái gì, cậu ta nhìn qua cũng rất nghèo.
" Lão Chu xem như đã rõ, cô gái này vốn muốn tìm đại gia độc thân hào nhoáng.
Trần Nam vẫy tay, nói: "Anh ấy cũng không phải là người nghèo.
Anh xem cách ăn mặc của anh ấy, đều là những thiết kế số lượng có hạn, thật là có lợi cho Tưởng Ban Hoa.
""Mấy cái này cô đều biết.
""Ừ.
" Trần Nam lại tự rót rượu cho mình, sau đó tiếp tục nói: "Có một số người thật sự có tiền, nhưng không lộ ra giàu có; mà có khi còn tỏ vẻ không có tiền, thực ra là có tiền.
"Cô ta như nhớ lại chuyện cũ nào đó, mày nhăn gắt gao.
Lão Chu thấy cô ta không nói lời nào, cũng không có nói nữa.
Trần Nam thở dài, cô ta nghĩ tới bạn trai cũ.
Cậu ấy chính là không có tiền gì, lại ở trước mặt cô ta mà bày ra bộ dáng cao sang, còn nói yêu cô ta cả đời.
Chờ đến khi cô ta đến nhà cậu ấy, mới phát hiện cậu ấy là kẻ lừa gạt.
Nhà bọn họ căn bản không có tiền, cậu ấy cũng chỉ là thanh niên nghèo, thế nhưng lại thốt ra lời thề son sắt, muốn chăm lo cho cô ta.
A, thật là buồn cười.
Trần Nam phá lên cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, sau đó mới dừng lại tới.
Lão Chu thấy Trần Nam khóc, vì thế bắt lấy chén rượu trong tay của cô ta, nói: "Cô uống say.
""Tôi không có say.
" Trần Nam đoạt lấy chén rượu, tiếp tục uống.
"Tôi chỉ nghĩ có thể tìm được người nuôi tôi, thế mà lại khó như vậy.
""Những gã đàn ông giàu có, đều đã có vợ con, thế mà còn muốn ở cùng với tôi.
Mà những gã không có tiền, lại thích tôi, lại không cho tôi được trọn vẹn mong muốn của mình.
""Thế giới này thật sự không công bằng.
"Cô ta nói xong lại khóc lên.
Lão Chu thở dài, nhìn cô gái trước mắt này cười rồi lại khóc, thế nhưng sinh ra một tia đồng cảm.
Lão Chu cho rót rượu cho cô ta, sau đó nói: "Cô gái nhỏ, hôm nay tôi bồi cô uống, ngày mai, tôi lại là đàn ông tốt.
"Lão Chu giơ lên chén rượu, đem ly rượu vừa mới rót đầy uống một hơi cạn sạch.
Editor: Phương ChânCập nhật 12/1/22.