Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài


Ngày hôm sau, Tưởng Ban Hoa và Lý Tiếu Thảo xác nhận quan hệ, hai người hẹn nhau ăn sáng tại nhà hàng bên cạnh khách sạn.

Trần Nam cùng Lão Chu tối hôm qua uống nhiều quá, cũng chưa dậy nổi.

"Hôm nay sẽ không phải chỉ còn hai ta đi phỏng vấn chứ?" Tưởng Ban Hoa uống sữa đậu nành, cảm thấy mệt mỏi.

Lý Tiếu Thảo sờ đầu cô, sau đó nói: "Giờ hai người chúng ta cũng không tồi.

"Tưởng Ban Hoa thè lưỡi, nở nụ cười.

"Đồ ăn này ăn ngon quá!" Lúc Tưởng Ban Hoa ăn được ăn đồ ngon, đôi mắt sẽ trở nên sáng trong, như là chứa đầy ngôi sao.

Lý Tiếu Thảo càng xem càng cảm thấy cô đáng yêu, cười với cô: "Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.

"Tưởng Ban Hoa khẽ gật đầu, nhiều lần cùng Lý Tiếu Thảo ăn cơm như vậy, dường như đều là đồ ăn mình thích, cô còn không biết anh thích ăn cái gì đâu.

Vì thế cô hỏi: "Đại Lý, anh thích ăn cái gì?"Lý Tiếu Thảo đang uống sữa đậu nành, nghe được cô hỏi như vậy, ngay sau đó trả lời: "Cái gì em thích ăn anh đều thích.


"Tưởng Ban Hoa thiếu chút nữa bị bánh bao da làm cho nghẹn, đối với đồ tham ăn mà nói, những lời này thật sự quá có mị lực.

Cô cảm thấy mình nhặt được bảo bối.

Không nghĩ tới, trong mắt, trong lòng của Lý Tiếu Thảo, cô mới là khối trân bảo của anh.

"Em mang về bữa sáng cho bọn họ nha, uống say rất khó chịu.

" Tưởng Ban Hoa nghiêm túc mà nói.

Lý Tiếu Thảo vào lúc này lại nở nụ cười.

"Anh cười gì?" Tưởng Ban Hoa có chút không rõ nguyên do.

Lý Tiếu Thảo lắc đầu, tay đặt ở trên vai cô, sau đó nói: "Không có gì.

"Anh chỉ là muốn nói, Trần Nam có tự mình hiểu lấy thành ý này đâu.

Nhưng anh sợ nói ra bị cô đánh.

Tưởng Ban Hoa đóng gói xong bữa sáng, sau đó liền cùng Lý Tiếu Thảo về khách sạn.

Trần Nam đứng trước gương trong toilet, cô ta nhìn bộ dạng suy sút của mình dưới ánh đèn vàng, nhíu mày.

Rượu thật sự không phải cái thứ tốt gì, nhìn xem đã đem mặt mình nhăn nheo thành cái dạng gì?"Tỉnh rồi à?" Tưởng Ban Hoa từ ngoài phòng tiến vào, ngó mắt thấy Trần Nam trong WC, sau đó còn nói thêm: "Bữa sáng để ở trên bàn.

""Là bữa sáng của Starbucks sao?""Không phải.

""Tôi đây không ăn.


"Tưởng Ban Hoa nhìn hai hộp đồ ăn trên bàn, nghĩ mình thật là bị thần kinh mới có thể mang đồ ăn cho con nhỏ này.

"Tùy cô.

" Cô học theo bộ dáng của Lý Tiếu Thảo, lạnh lùng mà nhả ra hai chữ, sau đó liền thu dọn đồ đạc muốn mang theo, đi ra ngoài hội hợp cùng Lý Tiếu Thảo.

Hôm nay hành trình có điểm gấp, bọn họ cần thiết phải đánh nhanh thắng nhanh, buổi tối còn phải kịp lên máy bay.

Trần Nam ở trong WC tô vẽ trong chốc lát, sau đó ra ngoài, nhìn đến bữa sáng trên bàn, nhướng mày.

Trong phòng sớm đã không còn ai, cô ta sờ cái bụng sớm đã đói không chịu được, duỗi tay cầm lấy bánh bao trên bàn, bắt đầu ăn.

Ăn cũng khá ngon.

Cô ta nói ở trong lòng!.

"Tôi thật là có thể bị Trần Nam tức chết.

"Tưởng Ban Hoa đi trên đường, lúc nói ra lời này đều muốn trợn trắng mắt.

"Được nuông chiều từ bé, thật làm cho người ta chán ghét.


"Lão Chu say rượu còn chưa tỉnh nổi, đi ở bên cạnh Lý Tiếu Thảo, tối hôm qua chính mình nghe được rất nhiều lời tâm sự của Trần Nam, nghĩ thầm cô gái này cũng không đến nỗi chán ghét như Tưởng Ban Hoa nói, vì thế thay cô ta mà bào chữa: "Kỳ thật cô ấy cũng còn có chút tốt.

"Tưởng Ban Hoa ngỡ lỗ tai mình xảy ra vấn đề, cô nhìn sắc mặt không tốt lắm của Lão Chu, sau đó nói: "Lão Chu, anh còn chưa có tỉnh rượu hả?"Lý Tiếu Thảo vỗ bả vai của cô, nói: "Xin bớt giận, đừng tức giận rồi hỏng thân mình.

"Lão Chu đứng ở một bên, gãi gãi đầu, sau đó nói: "Tôi cảm thấy vầy, khả năng mỗi người biến thành cái dạng gì đều bởi vì đã trải qua cái gì đó.

"Tưởng Ban Hoa nghe lão Chu nói lời này, nghĩ thầm không đúng lắm, nhưng cũng không muốn thảo luận vấn đề của Trần Nam quá nhiều.

Vì thế cô nói: "Mặc kệ, chỉ cần hôm nay cô ta không làm ra cái gì chuyện xấu thì tốt rồi.

"Thì cô cũng không nói tới, cũng không quan tâm.

Editor: Phương Chân.

Cập nhật 12/1/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận