Quý Vi lại một lần nữa nhắn tin cho Lục Cẩn Diệp, đối phương vẫn là không có bất cứ cái gì hồi âm lại.
Quý Vi nhìn một vòng bạn bè của Lục Cẩn Diệp, rõ ràng mỗi ngày đều có cập nhật trạng thái, chỉ có mỗi mình cô nhắn tin thì trước sau không được đáp lại chút gì.
Anh ấy sao lại có thể làm như vậy?Quý Vi cau mày, đóng di động lại, lên mạng tìm tòi các loại tin tức liên quan đến Lục Cẩn Diệp.
Gần đây nhất là anh ấy ở nước ngoài quay phim hay chụp ảnh đều rất đẹp, mỗi bức ảnh đều có thể dùng làm hình nền cho di động.
"Thật đẹp trai a.
" Quý Vi cảm thán nói.
Ngày mai chính là cuối tuần.
Cô ấy rất muốn đi dạo phố.
Từ lúc đi công tác trở về cũng chưa có tung tăng đi dạo phố.
"Lục Cẩn Diệp, anh đã trở về chưa? Cuối tuần có muốn bồi tôi đi dạo phố không?"Quý Vi đem tin nhắn gửi đi, nhìn hồi báo tin nhắn chưa được xem.
Lục Cẩn Diệp kéo thân thể mỏi mệt trở lại nhà mình, mông còn chưa có cho sô pha hấp nhiệt thì nhận được tin nhắn của Quý Vi.
Lục Cẩn Diệp xoa xoa huyệt Thái Dương, liên tục từ lúc ở nước ngoài đến giờ, cô ấy gửi đến biết bao tin tức, thế nhưng lại cảm thấy là gánh nặng.
Quý Vi thật sự quá nhiệt tình.
Lục Cẩn Diệp buông di động xuống, anh ấy hiện tại cái gì cũng đều không nghĩ đến, chỉ muốn tắm rửa, sau đó nằm trên giường an lành ngủ một giấc.
Chỉ có như vậy mới bù đắp được bao ngày anh ấy mất đi giấc ngủ!.
Tưởng Ban Hoa ngồi ở quán cà phê chờ Đại Lý tới.
Đại Lý chưa bao giờ đến trễ, vậy mà hôm nay đột nhiên nói sẽ đến trễ một chút, cái này làm cho Tưởng Ban Hoa mấy ngày nay vốn có thói quen dậy sớm chờ anh lại có chút trở tay không kịp.
Thế nên, đồng hồ sinh học vẫn là buổi sáng đúng hẹn kêu cô rời giường, mà cô chuẩn bị toàn bộ tốt rồi mới ý thức được còn phải đợi anh thật lâu như thế này.
Bởi vì bình thường, Tưởng Ban Hoa đã sớm cùng nhân viên tiệm cà phê quen thuộc, cho nên lúc cô ngồi ở bên cửa sổ uống cà phê, sẽ có người đi tới cùng cô chào hỏi.
Loại cảm giác này, có chút giống như cô là người mở cái này tiệm cà phê này.
Chờ Lý Tiếu Thảo tới rồi, cà phê của Tưởng Ban Hoa cũng đã uống xong.
"Bên này.
" Cô hướng Lý Tiếu Thảo vẫy tay.
Khả năng bởi vì cuối tuần, trong tiệm người lui tới cũng không nhiều, cho nên thanh âm của cô thanh thúy dị thường mà đánh vào trong lòng Tiếu Thảo, làm mềm mại dây thần kinh của anh.
"Anh ăn bữa sáng chưa?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo lắc đầu, nói: "Không có.
"Cái khoản trò chơi của bọn họ chế tác rất nhanh phải phát triển, kế tiếp anh sẽ rất bận.
Cho nên! Có khả năng một khoảng thời gian anh không thể lại đây với cô.
"Em biết lái xe không?" Anh hỏi.
Tưởng Ban Hoa đưa đồ ăn cho anh, nghe được vấn đề anh hỏi thì lắc đầu.
"Làm sao vậy?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
"Không có việc gì.
"Lý Tiếu Thảo gặm sandwich, ngẩng đầu lên hỏi: "Lát nữa đi nơi nào chơi?"Tưởng Ban Hoa vốn dĩ rất nghiêm túc, nhưng mà cô vẫn luôn muốn đi vườn bách thú, vì thế không cần nghĩ ngợi mà nói: "Chúng ta đi vườn bách thú đi.
"Lý Tiếu Thảo không nghĩ rằng cô sẽ nói vườn bách thú, ở trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên chính thức hẹn hò mà đi vườn bách thú dường như có điểm kỳ lạ.
"Anh không muốn đi sao?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo lắc đầu: "Muốn đi.
"Cô nở nụ cười sau đó nói: "Thật là tốt quá!"Lý Tiếu Thảo nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, cũng nở nụ cười, động tác ăn bữa sáng cũng nhanh hơn.
"Không nôn nóng, từ từ ăn nào.
" Cô cười tủm tỉm nói.
Lý Tiếu Thảo tuy rằng gật đầu, nhưng vẫn là nhanh chóng mà đem bữa sáng giải quyết, sau đó nói với cô: "Đi thôi.
"Anh hướng cô vươn tay tới, cô đem tay đưa qua, vui vẻ giống như được nhận giải thưởng hạng nhất.
Có lẽ yêu đương chính là đơn giản như vậy, chỉ cần là gặp đúng người, chỉ cần người kia cùng mình ở chung, trên dưới đều cảm thấy thoải mái.
Trên thực tế, không có nhiều buồn vui tan hợp như vậy, chỉ cần có thể ở bên nhau, thời khắc đều là màu sắc rực rỡ.
-----Editor: Phương ChânCập nhật 20/1/22 tại Việt Nam Overnight.