Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Lục Dục Thần cúi đầu nhìn lại, thấy cô như vậy càng giống một con mèo lười biếng.

"Sau này ngoan ngoãn một chút, đừng làm cho anh lo lắng." Anh thu lại ngón tay xoa dưới cằm cô.

Bỗng nhiên mất đi sự ôn nhu an ủi, Đường Tâm Lạc nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ đầy thất vọng.

Giây tiếp theo, môi anh đào bị một ngón tay đè lên.

Cô mở mắt ra, rũ mắt nhìn ngón tay đang để trên môi mình.

Đó là ngón trỏ vừa đặt dưới cằm cô bây giờ đang để trên môi cô.

Đường Tâm Lạc lộ vẻ mặt nghi ngờ, không rõ Lục Dục Thần muốn làm gì.

Thấy biểu tình trên mặt cô hồn nhiên ngây thơ, bỗng nhiên Lục Dục Thần có phản ứng.

----đáng chết!

Cố nén cảm giác kỳ quái, anh nhìn về phía ánh mắt của cô, không hề thanh lãnh cấm dục như trước.

"Em dám cắn anh?" Anh nhìn từ trên cao xuống.

Giọng nói vững vàng như đang nói chuyện bình thường.

Chỉ là Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh tai bỗng nhiên nóng lên.

"Em không có, rõ ràng là chính anh..."


Đường Tâm Lạc lơ đãng nhìn qua mắt anh, thấy đáy mắt có tia mờ ám quen thuộc, đôi mắt anh đào đang mơ say thoáng chốc tỉnh táo lại.

Vội vàng đem tay anh đẩy ra.

Cô cúi đầu trốn tránh, "Em, em... không cố ý, đừng nóng giận."

Ba chữ cuối cùng cô gần như không có cách nào nói ra miệng.

Bởi vì cô vừa rũ mắt xuống đúng lúc dừng trên người anh.

Phản ứng của Lục Dục Thần quá rõ ràng, cô không dám nhìn thẳng.

Cho đến bây giờ cô rốt cuộc mới nhớ.

Từ sau khi bọn họ kết hôn, chỉ cần cô không đến tháng, mỗi đêm đều sẽ bị anh lăn lộn nhiều lần.

Nhu cầu về phương diện kia của Lục Dục Thần cùng vẻ thanh lãnh cấm dục bên ngoài của anh khác nhau một trời một vực.

Chỉ là, từ sau khi cô mang thai, đến bây giờ đã hơn một tuần bọn họ không làm chuyện ấy.

Người như Lục Dục Thần sao có thể vì cô mà không gần nữ sắc ủy khuất chính mình.

Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng bây giờ cô không thể thỏa mãn anh thì bên ngoài sẽ có các cô gái khác làm ấm giường giúp anh.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, chẳng lẽ hơn một tuần này anh vẫn luôn thủ thân ăn chay!?

Lục Dục Thần đã trả lời, xác minh suy đoán của cô.


"Lục phu nhân còn mang thai hơn tám tháng, tám tháng này em muốn anh giải quyết thế nào đây?" Anh nói một câu sau đó đẩy ngã cô lên giường.

"Nhưng không phải bác sĩ đã nói, ba tháng đầu không thể làm chuyện này rồi sao?"

Lại nhớ đến lần trước Lục Dục Thần hỏi vấn đề này, Đường Tâm Lạc liền cảm thấy mất mặt.

Anh lại có thể nghiêm túc hỏi chuyện đó, còn nói là vì sức khỏe của vợ.

Mà vị bác sĩ kia cũng thực rất có tâm.

Bởi vì Lục Dục Thần dò hỏi, mà còn cố ý cập nhật mấy tư thế để phù hợp với họ.

Sau đó còn dặn dò, tuy cơ thể cô hồi phục không tồi, nhưng ba tháng đầu vẫn không được vận động quá kịch liệt.

"Anh biết." Người đàn ông nói giọng trầm thấp, "Nhưng em làm sai, nên bị phạt."

"Anh muốn phạt em?" Cô mở to mắt nhìn người đàn ông ở trên người mình.

"Ừ." Anh cúi đầu, nhẹ hôn lên vành tai cô.

Cảm nhận được người dưới thân run lên, mới chậm rãi thổi khí, "Phạt em, như vậy..."

Lục Dục Thần dán lên bên tai của cô, nhỏ giọng nói mấy chữ.

Đường Tâm Lạc vừa nghe mặt đã đỏ bừng.

"Anh... anh sao có thể..." Tâm Lạc trừng lớn mắt nhìn người đàn ông trước mắt, lần đầu tiên có cảm giác muốn đó chỉ là ảo giác.

Người đàn ông vô cùng hoàn mỹ như thế, sao có thể làm cô...

"Sao? không muốn?" Lục Dục Thần thấp giọng hỏi, giọng nói lười biếng.

Anh hướng dẫn từng bước, "Hay là,Lục phu nhân thật sự quyết định, tám tháng tiếp theo cũng để cho anh tự mình tới?"

Tâm Lạc vừa nghe, mặt nhỏ càng cúi thấp hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận