Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Vạn Vi Vi làm nũng không những không khiến người khác chán ghét mà còn có hương vị riêng.

Hơn nữa lúc này cô ta không mảnh vải che thân nằm dưới người Lục Kình Hạo, mỗi động tác cũng khiến cho đồi núi trước ngực lung lay, Lục Kình Hạo thấy vậy cả người đều căng thẳng.

Quả thật đây là một bảo bối!

Nếu Đường Tâm Lạc có nửa phần hấp dẫn của Vạn Vi Vi, anh ta cần gì tìm phụ nữ bên ngoài.

Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đeo cặp kính dày của Đường Tâm Lạc, trong lòng Lục Kình Hạo chỉ còn lại bực bội. Nếu không phải cưới Đường Tâm Lạc về thì sẽ được ủng hộ, anh ta cần gì cưới một người phụ nữ ngu ngốc như vậy làm gì.

Lấy tay nắm ngực Vạn Vi Vi một cái, Lục Kinh Hạo đem tất cả giận dữ phát tiết vào người phụ nữ kia.

"Em yên tâm, cô ta không thoát được đâu... Ngày hôm đó, anh sẽ chuẩn bị thay cô ta một phần quà!"

Chỉ trong chốc lát, trong phòng lại phát ra tiếng vận động có tiết tấu.


____

Chỉ trong vòng một tuần, quan hệ giữa Đường Tâm Lạc và Lục Kinh Hạo trở nên bế tắc.

Lục gia không thừa nhận Lục Kình Hạo lăng nhăng bên ngoài, Đường Tâm Lạc thì ban đầu có chút xấu hổ với Lục Kình Hạo, chung quy mình chỉ vì mẹ nên mới gả cho anh ta, nên chưa từng có lòng nghi ngờ gì.

Không có chứng cứ, sau lưng cô cũng không có thân thích, người làm trong nhà thì đều có tâm tư riêng... Nói thật, Đường Tâm Lạc cũng thừa nhận, nếu so sánh với Lục gia thì cô chỉ là hạt cát.

Nhìn Lục Kình Hạo đi kìa, gia sản của Lục gia to lớn vậy, ở thành phố A căn bản địa vị Lục gia không biết vững chắc hơn Đường gia gấp bao nhiêu lần.

Mà Lục Kình Hạo rất biết làm người, mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng không được tính là không biết đối nhân xử thế. Mà hai mẹ con Cung Tuyết Mị cũng không tính là ăn không ngồi rồi, trước mặt dòng họ, không biết hai người bọn họ đã nói xấu cô tới mức nào.

Khi hai người họ đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, càng lúc càng hận cô hơn.

Đường Tâm Lạc nhận được vài lời hỏi thăm của bạn bè, sau đó kể lại những tin thị phi trắng đen mà họ bôi nhọ cô.


"Đường tiểu thư, chiếu theo thủ tục pháp lý, khi cô và Lục thiếu gia ly hôn chỉ cần giải quyết tốt tài sản sau khi kết hôn là được. Nhưng mà... Cô cũng biết đó, Lục gia là gia tộc lớn ở thành phố A, nếu như họ thật sự không đồng ý hay là muốn lấy tài sản của cô, việc ly hôn này thật sự khó giải quyết.

Người đang phân tích tình huống hiện nay cho Đường Tâm Lạc là Trương luật sư, đã hợp tác nhiều năm với mẹ của Đường Tâm Lạc.

Mà Lục gia trong miệng ông ta không đơn giản chỉ là Dòng thứ Lục gia Lục Chí Hạ - cha của Lục Kình Hạo.

Mà Lục gia này chính là Lục gia nắm giữ kinh tế của đất nước, là Dòng chính Lục gia, người duy nhất có thể ở trong nhà tổ Lục gia, quyết định tất cả mọi chuyện của họ.

"Tôi biết rồi, đề nghị của ông tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng."

Đường Tâm Lạc nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng luật sư, nói tài xế chở cô đến câu lạc bộ tư nhân quen thuộc.

Nếu như tất cả mọi người đều ngại thế lực của Lục gia mà không giải quyết cho cô ly hôn với Lục Kình Hạo. Vậy thì tối nay nhân dịp sinh nhật Lục lão phu nhân, hy vọng bà nể tình xưa với mẹ của cô mà giải quyết vấn đề này.

Lễ phục tối nay đã chuẩn bị xong từ sớm, vì không muốn thất lễ, Đường Tâm Lạc ở câu lạc bộ làm từ đầu tới chân, trang điểm, làm tóc sau đó mới thay lễ phục.

Ngồi lên xe, tài xế chạy đến đường Đế An.

Nơi đó, chính là nhà tổ Lục gia.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận