Nghĩ đến đây, lập tức Đường Vương Xuân không nể mặt, chỉ tay mắng hai người.
"Đường Tâm Lạc, từ khi nào cô tìm được chỗ dựa vậy hả? Bà của cô còn ở đây, còn chưa có chết, cô liền cấu kết với loại đàn ông này làm bậy...Cô giống y chang mẹ cô, chỉ biết đeo bám đàn ông! Thật sự làm Đường gia mất hết mặt mũi!"
Đường Vương Xuân tỏ ra đau lòng quở trách Đường Tâm Lạc, hoàn toàn quên mất, bà đã sớm đuổi Đường Tâm Lạc ra khỏi Đường gia.
Lúc trước, Đường Tâm Lạc hoàn toàn bị bà áp chế, không cách nào phản kháng, bị bà đuổi đi như con chó.
Bây giờ, Đường Tâm Lạc tìm luật sư thưa kiện, còn có chỗ dựa khá vững chắc.
Bà Đường nghĩ, lập tức đổi phương thức, trực tiếp xuất ra chiêu cậy già lên mặt mà bà học ở nông thôn, dùng thân phận trưởng bối áp chế Đường Tâm Lạc.
Nếu bà là người ngoài, mắng một cô gái trên đường, có lẽ người khác sẽ cảm thấy bà quá đáng.
Nhưng bà lại là bà nội của Đường Tâm Lạc, thân là bà nội giáo huấn cháu gái, cho dù người khác có nghe được, cũng cảm thấy bà làm đúng.
Đường Vương Xuân thấy cách làm của mình không chê vào đâu được, lại không phát hiện một đám phóng viên dưới đài, thấy bà tìm đường chết, vẻ mặt liền có chút đặc sắc.
Đã gặp vô số người, nhưng chưa thấy ai tích cực chủ động tìm đường chết như bà.
Tất cả bọn họ đều nhận hối lộ của Đường gia, đến để bêu xấu Đường Tâm Lạc.
Chỉ là không nghĩ tới, tình hình so với tin báo của Đường gia còn hấp dẫn hơn nữa.
May mà bọn họ chưa kịp viết cái gì, nếu không, đắc tội Thần thiếu, sau này đừng hòng sinh sống ở thành phố A này.
Trên đài cao, bà Đường không biết mình đã đắc tội người có quyền thế nhất thành phố A, bên trong miệng còn đang chửi rủa không ngừng.
"Đúng là Đường gia tạo nghiệt mà, sao có thể nuôi một con người bất hiếu như vậy! Chẳng những muốn kiện bà của mình, còn ở ngoài câu dẫn đàn ông không đàng hoàng. Đường Tâm Lạc, cô làm như vậy, con trai tôi làm sao có thể yên tâm dưới suối vàng! Cô thật đúng là nghiệt chướng của Đường gia, thật muốn chọc tôi tức chết...."
Bà Đường đứng ở đó đấm ngực dậm chân, giọng muốn lớn bao nhiêu liền lớn bấy nhiêu.
Một chút bà cũng không cảm thấy mất mặt, còn ước gì cảnh mình khóc bị phóng viên chụp lại.
Đường Tâm Lạc không thể nghe được nữa, đẩy Lục Dục Thần, muốn hai mặt một lời với bà Đường.
Nhưng mà, cô vừa đẩy ra một chút, anh đã chế trụ sau gáy cô, vùi đầu cô vào ngực anh.
"Kệ bà ta." Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.
Sau khi, Lục Dục Thần cúi đầu dỗ dành cô vợ nhỏ của mình, liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn bà, chỉ liếc mắt một cái, liền làm chân bà Đường mềm nhũn.
"Lục Thất." Âm thanh băng lãnh truyền ra.
"Vâng." Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện ngay sau lưng anh.
Cho dù bị quần áo che lấp, nhưng một thân cơ bắp rắn chắc làm người ta không khỏi sợ hãi.
Bỗng nhiên bà Đường có dự cảm xấu.
Lục Dục Thần không nhìn bà nữa. Một tay đặt sau lưng cô, tay còn lại ôm cô, thoáng cái thân thể nhỏ nhắn của cô đã bị anh bế lên.
Hai chân cách mặt đất, Đường Tâm Lạc giật nảy mình, nhịn không được khẽ hô:
"Lục Dục Thần..."
"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng trấn an cô, hôn lên mặt cô một cái:
"Lát nữa sẽ đổ máu, hình ảnh này không thích hợp cho bảo bảo, chúng ta vào trong trước."