-Thả tôi ra...!Đây là vòng cổ anh tôi mua cho tôi...!Trả vòng cổ lại cho tôi!Lục Chỉ Nghi dùng sức giãy dụa, lại bị viên cảnh sát sau lưng kìm chặt hơn.-Thành thật một chút, tang chứ vật chứng đều rành rành, cô còn dám nói láo!!Viên cảnh sát cầm chiếc vòng cổ quát một tiếng chói tai với Lục Chỉ Nghi, đáng sợ tới mức mấy cô nàng chung quanh vây xem phải thi nhau lùi xuống.Bình thường cũng chẳng phải là chưa gặp cảnh sát, nhưng thái độ mạnh bạo như thế thì mới là lần đầu tiên chứng kiến được.Kỳ thật, nếu đổi lại là ngày thường, những viên cảnh sát này nghe được đại danh Lục gia, nói không chừng thật sự sẽ có chút kiêng nể với Lục Chỉ Nghi.Nhưng hành động lần này lại không giống bình thường chút nào.Đường Tâm Lạc từ sau chuyến đến nhà Lục Kình Hạo lấy đồ, liền dẫn theo luật sư Phạm đến cục cảnh sát.
Từ khi cô phát hiện chiếc vòng cổ lấy được từ chỗ Lục Kình Hạo là đồ giả, liền một mực nghĩ cách đem đồ thật trở về.Biết rõ trong tay Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi có không ít đồ cô để lại, cũng biết là hai mẹ con nhà này là người tham lam, nhất định sẽ nhịn không được mà đem những thứ đó ra khoe khoang.
Vì vậy, Đường Tâm Lạc đã sớm có chuẩn bị đến cục cảnh sát, cho luật sư Phạm ra mặt, thay cô đem hết tất cả những thứ quý giá ra báo án.
Chiếc vòng cổ vàng gắn đá thạch anh, cũng ở trong đó.Bởi vì nhóm vật phẩm này là vụ án có giá trị tài sản lớn, lại có luật sư Phạm ra mặt nên phía cục cảnh sát tương đối coi trọng.
Thậm chí còn chuẩn bị thành lập một tổ chuyên án.Đường Tâm Lạc vừa rồi ở bên ngoài đám người thấy được chiếc vòng cổ mà Lục Chỉ Nghi đang đeo, liền nhận ra ngay đó là đồ của mình.
Ngay lập tức cô báo án, chờ Lục Chỉ Nghi xấu mặt trước mọi người.-Lục Chỉ Nghi, còn nhớ rõ lúc cô và mẹ cô lấy trộm găng tay của tôi, tôi đã nói sao?Đường Tâm Lạc nhìn Lục Chỉ Nghi thản nhiên nói.-Tôi lúc ấy đã cảnh cáo mấy người, muốn trộm đồ của tôi cũng không sao, nhưng nếu như đã lấy thì phải giấu kỹ, tốt nhất vĩnh viễn đừng cho tôi nhìn thấy.
Bằng không, bị tôi bắt gặp, tôi nhất định sẽ đánh sưng mặt mấy người, tống người người về đồn!-Đường Tâm Lạc...!Cô là người đàn bà không biết xấu hổ, cô đừng tưởng rằng thông đồng với cảnh sát có thể vu hãm tôi! Cô nói bậy —— cô nói bậy —— sợi dây chuyền này chính là tôi...-Sợi dây chuyền này, được chế tạo từ 180 khối kim cương Nam Phi 4C và một viên pha lê loại lục phỉ thúy Đế Vương.
180 khối kim cương này, trên đó tất cả đều có tia laser GIA mã hóa, đống kim cương này là mẹ tôi mua từ nước ngoài về, lúc về nước kiểm tra còn có lập hồ sơ.
Còn viên đá phỉ thúy này, là của mẹ tôi mua được từ phiên đấu giá ngọc thạch ba năm trước, sau đã mời thợ chạm ngọc Nhan lão tiên sinh chạm trổ mà thành.
Cô nói anh cô mua được, vậy cô nói cho tôi biết, Lục Kình Hạo mua được nó từ đâu vậy?Đường Tâm Lạc một hơi, đem lại lịch chiếc vòng phỉ thúy nói rõ ràng rành mạch.
Vừa nãy vốn còn có người tin tưởng vào Lục Chỉ Nghi đang yếu thế, cảm thấy Đường Tâm Lạc báo cảnh sát là việc quá mức ngang tàng bạo ngược.
Mà Đường Tâm Lạc, cũng quá mức hùng hổ dọa người.Nhưng lúc này, thấy Đường Tâm Lạc thái độ tự nhiên hào phóng, ngược lại Lục Chỉ Nghi sắc mặt càng ngày càng hốt hoảng liền không khỏi thay đổi cái nhìn đối với vị tiểu thư Đường gia này.-Tôi...!Tôi làm sao biết được anh tôi mua ở đâu.
Dù sao sợi dây chuyền này, chính là anh tôi tặng cho tôi!Đường Tâm Lạc thấy Lục Chỉ Nghi đến bây giờ còn không biết đổi giọng, trong nội tâm không giận ngược lại còn bật cười.Rất tốt, xem ra lần này, chiếc vòng cổ kia đã có cách lấy về rồi.-Đồng chí cảnh sát, trên sợi dây chuyền này còn có một đặc điểm quan trọng.
Mẹ tôi tìm thầy Nhan chế tạo sợi dây chuyền này, thật ra là muốn lấy nó làm lễ vật đính hôn cho tôi.
Vì vậy phía sau góc trên bên phải mặt sợi dây chuyền phỉ thúy ngọc thạch này có khắc hai chữ nhỏ.Viên cảnh sát cầm chiếc vòng cổ nghe được Đường Tâm Lạc nói vậy, lập tức lật mặt sau sợi dây, lấy tay sờ lên, quả nhiên chạm thấy có khắc hai chữ.-Phía sau có khắc chai chữ 'Đồng tâm', ý nghĩa thứ nhất đó chính là một lòng gắn kết lâu bền, thứ hai là lấy từ chữ "Tâm" trong tên của tôi, đồng chí cảnh sát cứ thử nhìn xem, có đúng là hai chữ đó không?.