Editor: Thùy Trang NguyễnLúc Vạn Vi Vi bị đám phóng viên bao vây phỏng vấn, Lục Kình Hạo kỳ thật đang ở cách đó không xa.Lục Thất vì kích thích anh, tự mình ép anh nhìn toàn bộ quá trình.Anh trông thấy Vạn Vi Vi mất mặt, trông thấy cô ta bị người đại diện mang đi từ trong đám người, lại nhìn lấy cô ta lên xe rời đi.Lúc đó, anh còn vui mừng, nghĩ rằng sau khi Vạn Vi Vi rời đi liền sẽ lập tức đến Lục gia cầu cứu.Ai biết, người phụ nữ này vậy mà nhẫn tâm đến trình độ như vậy."Vạn Vi Vi, cô thật đúng là đồ không có lương tâm! Thiệt thòi Kình Hạo nhà chúng tôi đối xử với cô tốt như vậy, cho cô tiền tiêu, lại giúp cô đầu tư quay phim, không có Kình Hạo nhà chúng tôi, cô tính là cái gì!"Lúc này Cung Tuyết Mị vô cùng tức giận, đối với bà mà nói, con trai chính là mạng sống của bà.
Không có Lục Kình Hạo, bà sẽ không có địa vị Lục phu nhân như vây giờ.Ban đầu bà vốn cũng không phải quý phu nhân chân chính, lúc này tức giận công tâm, nơi nào còn có dáng vẻ của một quý phu nhân.
Bà trực tiếp cầm tấm đệm dựa trên sô pha liền hướng trên đầu Vạn Vi Vi ném qua."Kình Hạo gặp nguy hiểm, thế mà cô còn dám chạy, xem tôi đập chết cô!""A —— bác gái, không phải như thế...!Bác nghe cháu giải thích!" Vạn Vi Vi chật vật lui về sau, bị chiếc đệm ném vào đầu làm đến tóc tai bù xù, cả người liền chật vật."Giải thích, giải thích cái rắm! Từ nay về sau, cô đừng mơ tưởng lại bước vào Lục gia chúng tôi một bước! Người tới, đem người phụ nữ này lôi ra ngoài cho tôi!"Cung Tuyết Mị lần này hạ lệnh, Lục Kình Hạo không còn thay Vạn Vi Vi nói chuyện.
Bọn hạ nhân chỉ sửng sốt một chút liền lập tức đi tới chuẩn bị bắt người."Đợi một chút! Mấy người không thể làm như vậy!"Vạn Vi Vi đột nhiên đẩy Cung Tuyết Mị cách cô ta gần nhất.
Cô ta ôm bụng nhìn mọi người : " Mấy người...!Mấy người không thể đối với tôi như vậy! Trong bụng tôi có cốt nhục của Kình Hạo, mấy người nếu làm bụng tôi bị thương, đứa bé này sẽ không còn..."Đang nói, đột nhiên cảm giác bụng dưới truyền đến một trận đau nhói.
Ngay sau đó, một dòng nước ấm theo bẹn đùi chảy xuống.Cung Tuyết Mị, Lục Kình Hạo, còn có những người khác của Lục gia, lúc này tất cả đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn cô ta.Vạn Vi Vi thích màu trắng, cô ta mặc quần dài màu trắng, loại nhan sắc đỏ tươi kia cơ hồ không chút nào che giấu thẩm thấy vào từng sợi vải.
Cô ta hình như có cảm giác, gần như không dám cúi đầu.Mãi đến mấy giây sau, mới nghe được thanh âm của Cung Tuyết Mị vang lên."Nhanh, nhanh đưa đi bệnh viện...!Mau cứu cháu của tôi!Giữa trưa khi Đường Tâm Lạc tỉnh lại, Lục Dục Thần đã không thấy.
Từ trên giường đứng lên, cô cảm thấy cả người đều mềm nhũn, không có sức lực gì.
Không cẩn thận cúi đầu, thấy đầy người đều là những ấn ký đỏ, lập tức cả khuôn mặt cô liền đỏ lên.Tối hôm qua, dáng vẻ Lục Dục Thần chăm chú lại mê người, lơ đãng liền tràn ngập bộ não cô.Trong đầu, xuất hiện một đôi mắt sâu thanh lãnh cấm dục.
Chỉ là khác với ngày thường, bên trong ánh mắt kia tràn đầy thâm ý cùng cuồng nhiệt."Chán ghét...!Mình đang suy nghĩ gì vậy..."Đường Tâm Lạc đối mặt với tấm gương dùng sức lắc đầu, trừng mắt nhìn chính mình trong gương, ánh mắt rơi vào những ấn ký đỏ trên xương quai xanh, hai má lại nhịn không được hiện lên một vòng đỏ bừng.Thời điểm cô đang thẹn thùng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của dì Trương: "Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh chưa? Cái kia...!Bạn của cô, cô ấy sốt ruột muốn đi, tốt nhất cô vẫn là đi gặp cô ấy đi."Nghe được dì Trương nói, Đường Tâm Lạc lúc này mới nhớ tới, cô làm sao kém chút nữa quên mất Tô Tình!"Dì Trương, giúp cháu ngăn cô ấy lại, cháu lập tức liền xuống."Đường Tâm Lạc thuần thục đánh răng, thay quần áo liền mau chóng xuống dưới.
Vừa đi, không khỏi thầm mắng Lục Dục Thần.
Đều tại anh, tối hôm qua chẳng những đem cô như thế như thế, lại dạng này dạng này, đến sau cùng còn để cho cô lấy tay cho anh...!Một mực đem cô giày vò đến trời gần sáng mới dừng lại.Thật đáng ghét, hại cô ngủ cho tới bây giờ, kém chút nữa quên mất Tiểu Tình..