Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Đường Tâm Lạc nuốt nước miếng, dưới khí thế đáng sợ của Lục Dục Thần thành thật trả lời: "Là, là con chó mẹ em nuôi..."

Tròng mắt đen của người đàn ông sắc bén, cái này là nghĩ hắn ngu như chó sao?

Âm thanh mềm mại vẫn còn tiếp tục giải thích: "Nhưng mà, sau khi mẹ qua đời không lâu thì nó không ăn không uống, sau đó cũng..."

Câu kế tiếp cũng không cần nói nữa, rõ ràng rồi.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Dục Thần thoáng qua vẻ dịu dàng, nhìn chóp mũi của cô gái nhỏ trong đôi mắt ửng đỏ lên, giống như đang đau lòng.

Thôi, không làm khó cô nữa.

Anh dùng một tay chống trên giường, lùi về sau, kéo Đường Tâm Lạc ra khỏi chăn.

Đường Tâm Lạc vừa mới tỉnh dậy, hồn nhiên quên mất trước khi ngủ mình không mặc gì. Lúc này bị Lục Dục Thần kéo ra thì cảm thấy người hơi lạnh.

Lập tức cúi đầu xuống, phát hiện có gì đó không đúng.

Cô lập tức dùng hai tay che ngực.

"Anh, anh quay đầu qua chỗ khác đi---" Cô muốn kéo chăn lên nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản.

"Không phải lần đầu thấy, sợ gì chứ." Bàn tay to lớn đè lên đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, âm thanh lười biếng hơi khàn khàn, đây là biểu hiện khi dục vọng bị khơi dậy.

"Lục Dục Thần... Bây giờ là ban ngày, anh đừng có..." Đường Tâm Lạc dùng giọng mềm mại khuyên anh, nhưng cô không biết dáng vẻ mềm mại, dễ bị khi dễ này càng dễ dàng khiến cho đàn ông không chịu được.

Anh cúi đầu, giọng trầm xuống: "Bây giờ tối rồi."

Lúc này Đường Tâm Lạc mới phát hiện, trong phòng mở đèn, ánh sáng ban đầu có thể len lỏi chút ít qua rèm cửa đã biến mất hoàn toàn.

"Huống chi..." Lục Dục Thần nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Là em ở trên giường dụ dỗ anh trước."

"Em không có..."

Anh không nhắc tới chuyện này thì tốt, vừa nhắc tới thì Đường Tâm Lạc cảm thấy xấu hổ.

Đôi mắt đào hoa trừng anh một cái, có chút oán trách: "Nếu không phải anh cho người đưa loại quần áo đó cho em, em cũng đâu đến mức... Không có đồ để mặc."

Cô nói xong thì quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.

Lúc ở trong phòng tắm đi ra thì cô mặc áo choàng tắm, nhưng áo choàng ướt rồi, trong phòng lại không có đồ thích hợp để thay.

Loại quần áo trong suốt xấu hổ kia thì không thể, cô chỉ có thể chui vào trong chăn.

"Sao vậy, sao tự nhiên tức giận?" Bàn tay to nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, nhẹ nhàng hỏi.

Đường Tâm Lạc bị ngón tay anh chọc cảm giác ngứa ngáy, không nhịn được tránh qua một bên: "Không dám, dù sao em cũng là người phụ nữ mà Thần thiếu mua về, anh muốn sao mà chả được."

Dù nói như vậy nhưng trong lời nói vẫn không che được tính tình của cô.

Cô đang oán trách anh.

Xoa nhẹ tóc cô, Lục Dục Thần kiên nhẫn giải thích: "Cho dù là người phụ nữ Lục Dục Thần mua về thì cũng là phu nhân của Lục Dục Thần anh. Lục phu nhân, anh nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, trong một năm, anh nhất định sẽ cho em thể điện."

Vừa rồi cô chỉ hơi tức giận nên mới than phiền, nói xong rồi cô mới thấy hối hận.

Dù sao thì Lục Dục Thần chịu cho cô danh phận Lục phu nhân là tốt lắm rồi, cho dù vừa rồi bị hai người kia chọc giận, cô cũng không nên nổi giận với anh.

Nhưng mà câu trả lời của Lục Dục Thần lại khiến Đường Tâm Lạc ngẩn người.

Nhìn người phụ nữ đang sửng sờ, vừa yếu ớt vừa đáng yêu, anh hiếm khi cười thành tiếng: "Dày vò lâu vậy rồi, Lục phu nhân đói chưa? Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn cơm."

Hình như còn sợ cô không yên tâm lại nói thêm một câu: "Ngoan ngoãn nghe lời, có Lục tiên sinh làm chỗ dựa, nhất định sẽ lấy lại thể diện cho Lục phu nhân đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui