Trước khi lão phu nhân phát hỏa, trong giới thượng lưu còn có vài tin tức linh tinh vụn vặt, về Lục gia cùng Cố tiểu thư.Đợi cho đến sau khi phu nhân phát hỏa, bất kỳ lời đồn đãi nào về Cố gia, đều biến mất khỏi giới."Cái này...!Đại khái là vì Cố gia sớm đã xuất ngoại, sau đó dần dần phai nhạt trong giới thượng lưu của Hoa quốc.
Thiếu phu nhân cô tuổi còn trẻ, cho nên chưa từng nghe tới Cố gia cũng là điều dễ hiểu""Ừm, có đạo lý.
Vậy anh nói cho tôi gia sự của Cố gia đi?" Không biết vì sao, cô vẫn luôn cảm thấy, Việt Trạch sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới hai gia tộc này."Cái này...!Cố gia...!"Ngày mùa đông, trên trán Lục Thất thế nhưng ẩn ẩn thấm ra mồ hôi.
Thiếu phu nhân này đông vài câu, tây vài câu, tại sao đến cuối cùng vẫn là dời đề tài đến trên mặt Cố gia chứ!Lục Thất thanh thanh cổ họng, giọng trầm thấp nói, "Muốn nói đến Cố gia này...!""Thật ra Thẩm gia cùng Cố gia là quan hệ thông gia.
Vừa rồi đã nói qua, vị Thẩm Quân tiên sinh của Thẩm gia kia, sau lại cưới thêm một phu nhân sinh ra nhị tiểu thư, tên Thẩm Uyển.
Đối tượng mà cô ấy gả đi là nam chủ nhân Cố gia Cố Tín Hằng""Cư nhiên còn có duyên phận như vậy...!" Đường Tâm Lạc nghe lời Lục Thất nói, không khỏi trầm tư.Việt Trạch đột nhiên nhắc tới Thẩm gia, cùng Cố gia ở trước mặt cô.
Mà hai nhà này còn có quan hệ thông gia với nhau.Anh ta không có khả năng vô duyên vô cớ nhắc tới hai gia tộc này.
Nhất định là có cái gì đó, mà cô không nghĩ tới! Vừa vặn lúc này, Đường Tâm Lạc cùng Lục Thất đã đi đến bên ngoài phim trường.
Lục Thất suốt một đường này, đều thật cẩn thận quan sát phản ứng của Đường Tâm Lạc.Thấy cô vẫn luôn cúi đầu, nhíu mày suy tư, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn là Thiếu phu nhân không có tiếp tục hỏi.
Nếu là cô nhất thời hứng khởi, hỏi hắn Cố Tín Hằng cùng Thẩm Uyển có mấy đứa con, mỗi đứa con tên gì, hắn thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.Ba chữ 'Cố Huyên Nhi' này, chính là cho hắn mười lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám nhắc tới trước mặt Thiếu phu nhân.Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe.Đường Tâm Lạc bị tiếng còi xe đánh gãy suy nghĩ, ngẩng đầu, sau khi thấy rõ bộ dáng của chiếc xe kia, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui sướng."Là xe của Dục Thần"Không dám chạy chậm, chỉ là bước chân nhanh hơn.
Đường Lạc Tâm sau khi nhìn thấy Lục Dục Thần ngồi ở ghế sau, khoé môi treo lên một nụ cười, ngọt chết người.Mà lúc này Lục Thất, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.Nguy hiểm thật...May mắn Lục gia đến.Lục Thất đuổi kịp, giúp Đường Tâm Lạc kéo cửa xe ra.Cửa xe mở ra, người đàn ông ngồi ở bên trong, tư thái lười biếng, khoé miệng cong cong, ngũ quan tuấn mỹ thâm thuý mang theo nụ cười sủng nịch.Thấy Đường Tâm Lạc lên xe, anh lập tức ôm người vào ngực."Mệt không?" Chóp mũi để ở chóp mũi đáng yêu của cô, nhẹ giọng hỏi.Đường Lạc Tâm cười lắc đầu, "Không mệt"Nhìn thấy Lục Dục Thần, những nghi vấn trước đó đều vứt ra sau đầu..