Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

"Các cô các cô, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi Đường tiểu thư! Tôi nói cho các cô biết, nếu lần này công ty bị các cô liên lụy, tôi nhất định sẽ kiện các cô. Cho dù các cô tán gia bại sản cũng không đền được tổn thất của công ty!"

Tổng thanh tra Trịnh liếc mắt qua đã hiểu được vấn đề mấu chốt, mặc dù không hiểu vì sao Đường Tâm Lạc bị đồn đãi lại có khả năng như vậy, thế nhưng vẫn cúi đầu ân cần với Đường Tâm Lạc.

Quản lý Trương và nhân viên đã sớm thấy rõ sự nghiêm trọng, đối mặt với Đường Tâm Lạc ngồi tại kia cũng mất vẻ phách lối.

"Đường tiểu thư, vừa rồi là chúng tôi không đúng, chúng tôi có mắt không tròng, cô là người lớn, đừng chấp nhất với tiểu nhân."

Bọn họ tới trước mặt Đường Tâm Lạc, cúi người xin lỗi.

"Đúng đó, Đường tiểu thư... Chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, chúng tôi đều là tục nhân, là người đê tiện, chúng tôi không đáng khiến cô tức giận, cô tha cho chúng tôi lần này đi."

"Đường tiểu thư..."

Trước mặt các nhân viên, quản lý Trương đã hèn mọn tới mức sắp quỳ xuống trước mặt Đường Tâm Lạc.

Thế nhưng, cho dù là vậy, Đường Tâm Lạc cũng không bày tỏ gì.

Thấy thái độ của Đường Tâm Lạc, giám đốc Lý và giám đốc Trần cũng hiểu ý.

Lại nhớ tới người trên kia tự mình gọi điện thoại, giám đốc Lý và giám đốc Trần đều là người thông minh, đương nhiên phải nắm chặt cơ hội nịnh bợ.

"Được rồi, Đường tiểu thư không muốn nghe các cô nói nhảm nữa, các cô đi chỗ khác đi, đừng đứng đây cản trở." Giám đốc Trần đứng ra, gọi an ninh kéo bọn họ ra.

Tổng thanh tra Trịnh còn muốn nói chuyện thì bị giám đốc Lý cản lại. 

"Tổng thanh tra Trịnh, ba ngày sau tôi dẫn người tới kiểm kê. Các ông tốt nhất nắm chặt thời gian, bắt đầu từ bây giờ, nhãn hàng của các người đã mất tư cách kinh doanh ở quảng trường Hằng Phong.

Nói tới đây, ông liếc nhìn sang Vạn Vi Vi đứng ngây như ngỗng, từ đầu tới cuối không ai để ý.

Vạn Vi Vi nhìn tổng giám đốc quảng trường Hằng Phong, lập tức vuốt tóc, cười một nụ cười vô hại đơn thuần.

Nhưng mà cô không biết, cô mặc lễ phục màu đen này, cười lên chẳng có chút đơn thuần nào, ngược lại giống cô bé mặc trộm đồ của mẹ.

Lôi thôi lếch thếch, chẳng có chút hảo cảm nào.

Lông mày giám đốc Lý run lên, bình thường ông gặp rất nhiều người phụ nữ, đương nhiên sẽ không ăn nhầm hàng thứ phẩm này.

"Tổng thanh tra Trịnh, lễ phục đó các người cũng không được bán. Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ món đồ nào của các người cũng không được bán ở đây.

Giám đốc Lý thu hồi tầm mắt trên người Vạn Vi Vi, vừa rồi ông nhìn cô ta, cũng chỉ là đánh giá lễ phục đó thôi.

Ừ, thoạt nhìn cũng không phải là rẻ.

Có thể khiến đối phương tổn thất thêm, cũng là giúp vị đại nhân kia vui thêm một chút.

Trong chốc lát, những an ninh đang bắt quản lý Trương và nhân viên bắt tay vào dọn dẹp. Tổng thanh tra Trịnh cầu xin không được, ném cho quản lý Trương một câu "Chờ thư tòa án đi", rời đi trong tức giận.

Còn Vạn Vi Vi...

Lễ phục ưa thích bị quảng trường Hằng Phong cưỡng ép buộc cởi xuống, cô ta đi tìm quản lý Trương để lấy lại thẻ ngân hàng thì xảy ra tranh chấp.

Hai người cãi nhau ở chỗ không xa Đường Tâm Lạc cho lắm, cô loáng thoáng nghe quản lý Trương nói: "Tại vì cô nên tôi mới đắc tội với Đường tiểu thư."

Trong đầu nhớ lại lời nói, cử chỉ của Vạn Vi Vi.

Lúc này Đường Tâm Lạc chợt phát hiện, cô bạn thân này, dường như không đơn giản như mình nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui