Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Lúc cô nói câu này, hơi thở đã yếu đi, sau khi nói xong, cặp mắt anh đào cũng nhắm lại.

"Không sao, lát nữa sẽ ngưng chảy, yên tâm.. Anh đưa em đi bệnh viện."

Yết hầu Lục Dục Thần nhấp nhô, tránh bản thân thất thố.

Anh đã chú ý dưới bụng của cô từ đầu.

Nhưng mà, không muốn cô lo lắng, anh chỉ có thể ép buộc bản thân lờ đi.

Cô còn trẻ như vậy, chắc chắn không hiểu chuyện này có nghĩa gì.

Nhưng anh, đã từng gặp qua chuyện này, khi đó, anh còn thầm nói một tiếng xui xẻo.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Đường Tâm Lạc bị như vậy, trái tim như bị người ta bóp nát, đau đến không thở được.

Không nghĩ chuyện khác nữa, Lục Dục Thần cẩn thận bế cô lên.

Anh không có nhiều thời gian, tính mạng của Đường Tâm Lạc là quan trọng nhất. Mặt lạnh lùng ôm Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần nhanh chân rời khỏi bữa tiệc.


....

Mà trên bậc thang, Tống Tú Lan cắm đầu chạy về phòng nghỉ, miệng thở hổn hển.

Thật nguy hiểm, vừa rồi bà nghe tiếng của Lục Dục Thần.

Bà sợ Đường Tâm Lạc sẽ tố cáo, đến lúc đó không thể chối cãi được, cho nên quyết định thật nhanh không chút nghĩ ngợi đẩy Đường Tâm Lạc xuống.

Cũng may, bà đứng sau Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần không thể thấy bà, cho dù nói bà đẩy, đến lúc đó thề chết không thừa nhận, hai người họ cũng không thể nói gì.

Suy cho cùng bà vẫn là mợ của bọn họ.

Tống Tú Lan đang suy nghĩ, bổng nhiên nghe thấy một âm thanh truyền tới.

"Dì, thế nào rồi, có đuổi kịp Đường Tâm Lạc không?"

Bà giật mình, thì ra Tống Gia Ni thấy lâu vậy mà bà chưa về, cho nên định đi tìm.


Vỗ vỗ tim, Tống Tú Lan đắc ý nói:

"Con yên tâm, tuy không đuổi kịp, nhưng chuyện cũng ổn thỏa rồi."

Thấy Tống Gia Ni vẫn chưa hiểu, bà liền giải thích:

"Đường Tâm Lạc bị lăn xuống cầu thang, đều do cô ta không cẩn thận. Đợi sau khi cô ta tỉnh dậy, dì sẽ đến "thăm hỏi" một chút, bảo đảm một chữ cô ta cũng không dám nói ra."

Tống Tú Lam nghĩ rất tốt, dù Đường Tâm Lạc thật sự bị cô đẩy nhưng không có chứng cứ thì làm gì được bà, chỉ cần bà đe dọa thêm tí là xong chuyện.

Hơn nữa, Đường Tâm Lạc biết chuyện này cũng liên quan đến Trác Nhã Dung, càng không dám ăn nói tùy tiện.

Nghe xong câu nói của bà, Tống Gia Ni như bị dọa, đứng im không trả lời

Tống Tú Lan thở dài, biết cô không đủ hung ác. Nếu không phải Tống Gia Ni có khí chất tốt, đoan trang hiền thục, thì bà cũng không chiếu cố cô.

"Nhìn con xem, mới chút xíu chuyện đã bị dọa thành như vậy. Chuyện này cũng không phải làm lần đầu tiên, lúc trước cũng đã..." Còn chưa nói hết câu, Tống Tú Lan liền ngừng lại, cảm thấy có chút không đúng.

Sở dĩ Tống Gia Ni không dám trả lời, không phải bị lời nói của bà dọa mà chính là...

"Nhã...Nhã Dung... Sao em lại ở đây..."

Trác Nhã Dung đang đứng bên ngoài, ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận