"Tôi sai rồi." Mạnh Trạch vội vàng im lặng đứng một bên, hận không thể tát mình mấy cái.
Cho dù anh luôn đi theo thiếu gia, nhưng vẫn không thể hiểu vì sao Lục gia lại trở thành như vậy.
Áo sơ mi và áo khoác đã bị nhăn nhúm, thậm chí máu của Đường Tâm Lạc còn nhỏ giọt trên áo.
Những vết máu đó, trên nền sơ mi trắng, càng thêm chói mắt.
Không phải Lục gia có bệnh thích sạch sẽ sao?
Sao anh có thể chịu mặc đồ như vậy ngồi chờ 1 tiếng trước phòng phẫu thuật chứ?
Không lẽ..Lục gia thích Đường tiểu thư?
Nếu đúng như vậy thì vị kia làm sao giờ?
Lục gia có còn...
Bỗng nhiên Mạnh Trạch lắc đầu, anh đang làm gì vậy, sao lại tự tiện suy đoán suy nghĩ của Lục Gia!!!
"Mạnh Trạch." Ngay lúc này, âm thanh băng lãnh của Lục Dục Thần vang lên.
"Vâng, Lục gia."
"Cho người cầm camera ở yến hội về, không chỉ trong đại sảnh, tôi muốn tất cả camera ở trong biệt thự."
"Vâng, tôi làm ngay."
Mạnh Trạch đi xuống lầu, vừa vặn đụng phải Lục phu nhân Trác Nhã Dung.
Thế là, anh phải vòng lại dẫn đường cho bà.
"Dục Thần..Đường Tâm Lạc sao rồi?" Thoáng cái, Trác Nhã Dung đã đến, quan tâm hỏi han Đường Tâm Lạc.
Lục Dục Thần nhìn mẹ của mình, lãnh đạm nói:
"Còn đang phẫu thuật, chưa biết kết quả."
"Vậy mẹ chờ cùng con." Trác Nhã Dung ngồi xuống, thấy bà hành xử khác thường, Lục Dục Thần không khỏi nhìn bà thêm vài lần.
Trác Nhã Dung là mẹ của anh, đương nhiên anh rất hiểu, bình thường rất ghét đến bệnh viện, hơn nữa, bà cũng không thích Đường Tâm Lạc.
"Mẹ." Bỗng nhiên anh mở miệng:
"Hôm nay ở yến hội, là mẹ dẫn Tâm Lạc đi phải không?"
"Đúng, đúng vậy."
"Nếu vậy, sao đột nhiên em ấy lại lăn từ trên cầu thang xuống?" Mắt Lục Dục Thần thâm trầm, khóe miệng cười lạnh, ngay cả Trác Nhã Dung cũng bị bộ dạng của anh dọa sợ.
"Cái này...Thật ra mẹ cũng không biết nói sao nữa."
Trác Nhã Dung miễn cưỡng cười, bên nhà mẹ bà, Tống Tú Lan là chị dâu của bà, chuyện này thực sự là Tống Tú Lan có lỗi, Trác Nhã Dung cũng không thể che chở cho bà.
Nhưng bà lại mềm lòng, lúc biết chuyện bà cũng tức giận, nhưng khi Tống Tú Lan cầu xin khóc lóc nửa ngày, bà liền bỏ qua.
Dù sao, Đường Tâm Lạc cũng không đúng. Tống Tú Lan là trưởng bối, lúc tranh cãi, Tống Tú Lan cũng vì tức giận nên vô tình đẩy cô.
"Tâm Lạc bị chị dâu của mẹ đẩy xuống lầu...Nhưng con phải tin mẹ, chị dâu không hề cố ý, vì chị ấy quá tức giận nên mới..."
Trác Nhã Dung mới nói nửa câu, liền phát hiện mặt Lục Dục Thần ngày càng lạnh, vế phía sau, không cách nào nói ra được.
Lục Dục Thần nhìn mẹ ngồi bên cạnh anh, ung dung quyền quý, con dâu của mình bị tai nạn, mà đầu tóc của bà vẫn không loạn dù chỉ một chút, lễ phục chỉnh tề đoan trang.
Lại một lần, anh cảm thấy thật thất vọng.
Môi mỏng cười trào phúng, anh nhìn mẹ của mình, lãnh đạm nói:
"Không sao, chị dâu của mẹ cũng không ít thủ đoạn, có mẹ giúp bà ta biện hộ, làm sao con có thể truy cứu? Bất quá, có một chuyện con quên nói cho mẹ biết."
"Chuyện, chuyện gì?" Không hiểu vì sao, Trác Nhã Dung có dự cảm xấu.
Một giây sau, âm thanh trầm thấp của Lục Dục Thần vang lên.
"Không phải một mình Tâm Lạc xảy ra chuyện đâu. Trong bụng của em ấy, còn mang cháu của mẹ."
"Cái gì!"
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, viện trưởng Lâm xuất hiện.
Lục Dục Thần không để ý khuôn mặt tái nhợt của Trác Nhã Dung nữa, đứng lên, nhìn viện trưởng Lâm.
Trước khi bước ra, viện trưởng Lâm đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng thấy đôi mắt đen kịt của Lục Dục Thần như muốn ăn thịt người khác, không khỏi rùng mình một cái.
"Lục gia..đứa bé..."