Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc


Trong nhà thi đấu, tiếng ầm ĩ vẫn ở bên tai, nhưng trong mắt Lâm Tích chỉ có thể thấy Ôn Toàn ở trước mặt.
Một năm không gặp, bà vẫn đẹp như thế, mặc áo ấm màu xám nhạt, có thắt lưng ngay eo, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.
Hoa tai ngọc trai viên lớn đeo trên tai bà, nhẹ nhàng đong đưa.
Bỗng khiến Lâm Tích nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, Ôn Toàn cũng đeo hoa tai ngọc trai.
Tao nhã, dịu dàng.
Giờ phút này cho dù có Quý Quân Hành nắm tay cô, nhưng Lâm Tích vẫn cảm thấy căng thẳng.
Một năm trước, cảnh tượng đó lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Thực ra cô cũng từng trách ông nội, ông đã cho mình lựa chọn, là cô từ bỏ.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Toàn và Quý Tuyển Hằng, cô không biết vì sao, lại căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng đờ.
Ánh mắt Ôn Toàn hơi dời xuống, rơi vào đôi bàn tay đang nắm của họ.
Chốc lát sau, Ôn Toàn tiến tới trước một bước, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tích.
Giọng bà dịu dàng nói: “Lâm Tích, cảm ơn cháu có thể trở về.”
Giây phút này, sự căng thẳng, lúng túng, bất đắc dĩ thậm chí là sợ hãi và lo lắng mơ hồ trong cơ thể Lâm Tích, đều hoàn toàn tan thành mây khói.
Đúng vậy, sao cô có thể quên được, vào lúc cô bất lực nhất, là Ôn Toàn đã giải vây giúp cô.
Từ trước đến nay, Ôn Toàn đều dịu dàng với cô như thế.
Ôn Toàn buông cô gái trong ngực ra, nhìn cô, trên mặt hơi mang theo áy náy, “Lúc trước dì nghe Trì Trì nói cháu trở về, chỉ là vẫn chưa nghĩ xong phải gặp cháu thế nào.”
Sau khi Lâm Tích rời đi, Ôn Toàn liền đoán được chắc chắn ngày đó bố chồng đã nói gì đó với cô.
Dù sao ngày đó Lâm Tích cũng nói chuyện với ông cụ, bà là người hiểu biết.

Chỉ là bà lại ngây thơ tin lời Lâm Tích nói, ông nội chỉ hỏi chuyện học tập của cháu thôi.
Quý Quân Hành rõ ràng đã nhận được offer của MIT, lại lựa chọn không ra nước ngoài.
Lý do trong đó, Ôn Toàn sớm đã đoán được, hai đứa trẻ ở trước mặt bà biểu hiện rất kiềm chế.

Nhưng ánh mắt A Hành nhìn Lâm Tích, bà là người làm mẹ, sao lại không nhìn ra được.
Cho nên lúc Quý Quân Hành trách móc bà, Ôn Toàn cũng không giải thích cho mình.
Còn ông cụ, Ôn Toàn thân là con dâu và vãn bối, càng không thể trách móc.
Kể từ khi chú nhỏ Quý Thần đột ngột bị tai nạn qua đời, ông cụ luôn rộng lượng tính tình cũng trở nên hơi cố chấp.

Vốn có những người về già, tính cách sẽ trở nên cố chấp hơn trước.

Ông cụ lại chịu biến cố lớn như thế, nên khi ông làm ra chuyện thế này, Ôn Toàn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hồi đó Ôn Toàn điện thoại cho cô Lưu chủ nhiệm của Lâm Tích, cũng nhận được câu trả lời giống nhau.
Lâm Tích không muốn nói cho người khác biết trường cô thi.
Nhưng năng lực của Ôn Toàn đương nhiên lớn hơn Quý Quân Hành còn là học sinh cấp ba.

Huống hồ Quý Tuyển Hằng cũng cảm thấy rất có lỗi với Lâm Tích, đã dò hỏi ra nơi Lâm Tích ở.
Đến nỗi họ còn nhờ một người bạn làm giáo sư ở Chiết Đại, quan tâm Lâm Tích nhiều hơn.
Nào biết người bạn này nửa năm sau, nói cho Ôn Toàn biết, Lâm Tích nghỉ học chuẩn bị học lại tham gia thi đại học.

Lúc đó Ôn Toàn liền biết, Lâm Tích sẽ trở về.
Chỉ là bà vẫn không nói cho Quý Quân Hành biết, vì không muốn can dự quá nhiều vào chuyện của hai đứa trẻ.
Huống hồ bà cũng muốn để Lâm Tích an tâm học lại, không để lại tiếc nuối nữa.
Lâm Tích nhẹ giọng nói: “Nên là cháu đến thăm hỏi người mới phải, cháu cũng mãi chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
“Xem ra chúng ta có suy nghĩ giống nhau nhỉ.” Ôn Toàn mỉm cười.
Thấy hai người họ vẫn đứng ở đây nói chuyện, Quý Tuyển Hằng đứng phía sau Ôn Toàn, nhắc nhở: “Vợ à, hay là chúng ta ngồi xuống trước rồi hẵng nói nhé? Bằng không chắn người khác xem thi đấu đó.”
Ôn Toàn được ông nhắc nhở như vậy, mới ý thức được mình đang chắn người phía sau.
Bà vội kéo Lâm Tích, ngồi xuống.
Quý Tuyển Hằng và Quý Quân Hành chia nhau ngồi ở bên cạnh hai người họ.
Ôn Toàn dường như có rất nhiều lời muốn hỏi Lâm Tích, lúc biết cô ngành học của cô bây giờ là điện tử viễn thông, liền kinh ngạc nói: “Con gái học ngành này có phải rất khó không?”
Nhưng sau đó bà lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nhưng năng lực học tập của tiểu Tích luôn rất mạnh mà.”
Nào biết câu nói này, lại được Quý Tuyển Hằng ngồi nhàn nhã bên cạnh nghe thấy, mỉm cười nói, “Phải rồi, không giống người nào đó, thi vật lý lại có thể thi được 17 điểm.”
Lâm Tích và Quý Quân Hành nghe thấy, đều sửng sốt.
Sau đó hai người có chút không dám tin nhìn về phía Ôn Toàn.
Ngược lại Ôn Toàn, vô cùng thản nhiên nhìn thi đấu đang tiến hành trong sân, khẽ a một tiếng, nhìn sang Quý Tuyển Hằng, dáng vẻ rất tò mò, “Ai thi được 17 điểm? Bạn anh à?”
Quý Tuyển Hằng đưa tay để lên lưng ghế phía sau Ôn Toàn, mi tâm hơi nhíu, như đang suy nghĩ.
Lúc này mới xoay đầu nói với Ôn Toàn: “Hình như là cô gái anh thích.”
Lâm Tích lập tức xoay đầu, nghiêm túc xem thi đấu của nhóm học sinh trung học đang tiến hành trong sân.
Ừm, cô không muốn ăn cẩu lương đâu.
Ngược lại Quý Quân Hành bên cạnh, hừ lạnh, hai tay vòng trước ngực.
Quý Tuyển Hằng có lẽ nghe thấy tiếng cười lạnh của cậu, hơi nghiêng đầu, nhìn sang bên này, dạy dỗ: “Thằng nhóc thối, lúc người lớn nói chuyện, con có thái độ kiểu gì đấy.”
“Con không muốn nghe người lớn khoe ân ái, không được à?” Ánh mắt Quý Quân Hành lười biếng liếc ông.
Ôn Toàn: “Được rồi, hiếm khi gặp con trai, anh dừng dạy dỗ nó nữa.”
Lâm Tích lại lập tức kéo tay cậu, tỏ ý cậu đừng cãi với Quý Tuyển Hằng.
Thế là hai người ngồi trên ghế, yên lặng xem thi đấu.
Cuối cùng, đợi được đội Quý Lộ Trì bước ra thi.

Các cậu bé mặc áo giống nhau, sau khi vào sân, gập người chào khán giả.

Lâm Tích nhìn Quý Lộ Trì đứng ở giữa, cậu bé thấp hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.
Dù sao tuổi cũng kém hơn.
Hạng mục họ chuẩn bị là thử thách robot Vex, lúc trước Lâm Tích từng xem họ luyện tập ở cung thiếu nhi, đã biết quy tắc thi đấu.

Rất nhanh, robot hai bên đều vào chỗ, mắt cô nhìn chằm chằm vào trong sân không chớp.
Ôn Toàn không nhịn được hỏi: “A Hành này, nhóm em trai con sẽ thắng chứ?”
Lâm Tích nghĩ đến lời anh nói vừa rồi, không nhịn được nhìn anh, ngầm ra hiệu anh đừng nói linh tinh trước mặt bố mẹ.
“Sẽ.” Cuối cùng, Quý Quân Hành lười biếng nói.
Anh vừa dứt lời, trong sân bắt đầu.

Lâm Tích lúc này mới phát hiện, robot của nhóm Quý Lộ Trì, gần như rất nhanh chiếm ưu thế cực lớn.

Cho đến khi kết thúc thi đấu, đối phương cũng không có sức đánh trả.
Chiến thắng áp đảo.
Lúc kết thúc thi đấu, trọng tài tuyên bố người chiến thắng, khắp sân bùng nổ tiếng vỗ tay cực lớn.
Ôn Toàn và Lâm Tích ở trên khán đài, ra sức vỗ tay.

Kết quả hai người đàn ông bên cạnh, một trái một phải thản nhiên ngồi đó, dường như chiến thắng này rất đương nhiên.
Cho đến khi Ôn Toàn và Lâm Tích, một người đưa ra một chân, đá đá người đang ngồi bên cạnh.
Hai người đàn ông cuối cùng cũng hơi nể mặt, đưa tay lên, vỗ tay.
Quả nhiên, đội của Quý Lộ Trì từ khi ra sân thi đấu, một đường vượt qua dành được quán quân cuối cùng.
Sau khi các cậu bé nhận thưởng, các phụ huynh đều đi qua chụp ảnh với họ.

Ôn Toàn ôm Quý Lộ Trì vừa ôm vừa hôn, mặt đầy vui mừng.

Dù sao bảo bối này từ khi sinh ra đã khiến bà lo lắng mãi, bây giờ đã trưởng thành thành bộ dáng của chàng trai nhỏ rồi.
Quý Lộ Trì có lẽ là xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, người ta đều đang nhìn kìa.”
“Người ta nhìn thì thế nào, con không phải bảo bối của mẹ à?”
Ôn Toàn nhỏ giọng nói, mang theo chút kiêu ngạo.
Quý Lộ Trì bây giờ dù sao cũng có chút dáng vẻ người lớn, nhưng mẹ nói chuyện với cậu như vậy, cậu lại ngại từ chối nữa.
Quý Quân Hành nhìn dáng vẻ vừa khó chịu vừa không đành lòng từ chối của cậu, lười biếng gọi: “Trì Trì bảo bối.”
Quý Lộ Trì sững sờ, dáng vẻ lờ mờ nhìn Quý Quân Hành.
Anh trai dường như từ trước đến nay chưa từng gọi cậu như vậy.
“Làm rất tốt.” Quý Quân Hành nhàn nhạt nói.
Gương mặt nhỏ của Quý Lộ Trì xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó cậu bé hé miệng, nở nụ cười.
Sau khi chụp ảnh xong, Quý Lộ Trì bỗng nói với Lâm Tích, “Chị Lâm Tích, chị cúi người xuống đi.”
Lâm Tích tưởng cậu bé muốn nói chuyện với mình, hơi cúi người, đợi cậu nói chuyện.

Nhưng lúc cô cúi người, cậu nhóc lại tháo huy chương trên cổ mình xuống, đeo lên cổ Lâm Tích.
“Chị Lâm Tích, anh trai nói chị cũng sắp tham gia thi đấu, em hy vọng chị cũng có thể giống em, giành được huy chương vàng.”
Lâm Tích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé, máu huyết trong cơ thể dường như chợt sục sôi.
Cô rũ mắt, nhìn cậu bé trước mặt.
“Chị Lâm Tích nhất định sẽ.”
Sau khi ăn tết xong, kỳ thi cuối cùng đã không còn xa.
Mọi người dường như đều thu liễm tâm tư, bắt đầu chuyên tâm vào bài vở, sinh viên năm nhất càng không cần nói.

Thi giữa kỳ không đạt yêu cầu, thì sẽ ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ.

Nhưng thi cuối kỳ không đạt yêu cầu, phải thi lại.

Nếu thi lại không đạt yêu cầu nữa, thì phải học lại môn này.
Lâm Tích lại càng thêm bận rộn, cô vừa phải ôn tập, ngoài ra còn phải chuẩn bị cho cuộc thi《Tập hợp đi, thiên tài》của riêng đại học Thanh Hoa.

Thí sinh thi đấu bán kết chỉ có tám người, nhưng tám người này đã phá vỡ vòng vây đánh bại hơn một trăm người khác.
Vốn Thanh Hoa chính là đối thủ mạnh vô số, bạn là thiên tài, nhưng còn có sự tồn tại lợi hại hơn cả bạn.
Đến nỗi lần này đến Thanh Hoa tổ chức, bên khoa tin tức đã cho vài sinh viên năm hai có thành tích xuất sắc nhất, tranh thủ cơ hội đến sân chơi này thực tập.

Chí ít, cũng để cho những sinh viên này trước tiên đến đài truyền hình xem, học tập một chút quá trình làm ra chương trình.
Tổ tiết mục đương nhiên sẽ không phản đối yêu cầu nhỏ này.
Thành tích của Giang Ức Miên không tệ, trở thành một trong số những sinh viên giành được tư cách thực tập.
Bởi vì chương trình phải chuẩn bị trước, nên mỗi ngày các sinh viên đều đến đài truyền hình.
Hôm nay vừa họp xong, đến giờ ăn trưa, đạo diễn bình thường rất ít khi gặp mặt họ, mời các sinh viên đến nhà ăn ăn cơm.
Đạo diễn cười nói: “Sinh viên Thanh Hoa các em, quả nhiên đều rất lợi hại.

Mấy hôm nay, tôi nghe người trong tổ nói, các em đã giúp đỡ rất nhiều.”
Nói xong, một biên kịch bên cạnh cười nói: “Đặc biệt là Minh Nhã, đã cho chúng tôi rất nhiều sáng kiến.”
Ngụy Minh Nhã ở trường biểu hiện không tệ, cô ta là người tích cực của câu lạc bộ, tính cách hướng ngoại, dám thể hiện.
Trong các sinh viên thực tập, khi cô ta đến, hết mời mọi người uống cà phê, thì lại mời trà chiều, rất nhiều người rất thích cô ta.
“Em phải cảm ơn trong tổ đã cho bọn em cơ hội thực tập này, mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng đã học được rất nhiều thứ.” Ngụy Minh Nhã nói.

Lời này của cô ta, đã khiến đạo diễn và vài người xung quanh bật cười.
Giang Ức Miên không thích Ngụy Minh Nhã.
Nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận, trong quan hệ xã giao, Ngụy Minh Nhã xử lý tốt hơn họ.
“Tám thí sinh tham gia thi lần này cũng rất lợi hại.” Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đúng lúc nói đến việc này.
Đạo diễn đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Trong các thí sinh cô gái tên Lâm Tích kia, tôi thấy ngoại hình rất tốt.

Thực lực cô ấy thế nào? Có thể đi đến cuối cùng không?”
Bởi vì thí sinh đều là người khác liên hệ, cho nên đạo diễn thuận miệng hỏi.
Có người mở miệng nói: “Lâm Tích và một sinh viên năm tư tên Trình Tranh, hai người này là hai người mà chúng ta công nhận có thực lực tranh quán quân nhất.”
“Lâm Tích này có thể quan sát kỹ một chút, dù sao chương trình này của chúng ta, nếu có thể xuất hiện thí sinh ngôi sao, sẽ rất có ảnh hưởng đến sự phát triển của chương trình.”
Người bên dưới gật đầu.
Sinh viên thực tập bên này lại là vẻ mặt khác nhau.
Đặc biệt là Ngụy Minh Nhã, sắc mặt hiển nhiên là rất khó coi.

Cô ta không ngờ, mình đến thực tập, cũng có thể gặp phải Lâm Tích.
Từ sau khi cô ta nhập học, Ngụy Minh Nhã cảm thấy thứ mình muốn dường như bỗng chốc hoàn toàn rời xa.
Vốn cho rằng nữ truy nam cách tầng sa, nhưng Quý Quân Hành đối với cô ta nào phải cách tầng sa, e là cách núi băng ngàn năm mới đúng.
Buổi chiều cô ta đi phòng trà nước rót nước.
Nghe thấy hai người đang nói chuyện, một người trong đó nói: “Đạo diễn nói giai đoạn trước tuyên truyền phải lấy Lâm Tích làm chủ, cô gái này tướng mạo xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là sinh viên năm nhất, cậu cảm thấy đáng tin không?”
“Có gì không đáng tin, học bá tướng mạo xinh đẹp, mánh khóe rất thu hút người mà.”
“Mệnh cô gái này tốt thật chứ, hoàn toàn là đãi ngộ của nữ chính.”
“Hy vọng cô gái này đừng phụ lòng sự kỳ vọng của đạo diễn, tốt nhất là có thể đi đến cuối cùng.”
Ngụy Minh Nhã im lặng xoay người.

Sau khi cô ta trở về, nhìn bàn nhỏ trước mặt mình, bởi vì bọn họ là sinh viên thực tập, nên không có bàn riêng, là mấy người chung một bàn.
Nghĩ đến lời vừa rồi hai nhân viên kia nói.
Hừm, cô ta là đãi ngộ của nữ chính, còn mình là đãi ngộ của con sen sao?
Giang Ức Miên từ đài truyền hình về, gọi Lâm Tích cùng ăn cơm.

Cô ấy rất vui vẻ nói cho Lâm Tích biết quyết định của tổ đạo diễn.
Lâm Tích nghe xong cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tớ chỉ muốn tham gia thi đấu.”
“Đúng nha, tham gia thi đấu không có mâu thuẫn gì với chuyện tổ đạo diễn nâng đỡ cậu cả.” Giang Ức Miên đưa tay ôm cô, cười hì hì nói: “Nếu cậu hot, ngàn vạn đừng quên tớ nha.”
“Được thôi, cậu đừng ở cùng Tạ Ngang nữa, ở cùng tớ đi.” Lâm Tích nhìn cô ấy.
Giang Ức Miên nghẹn hồi lâu, rồi mới nói: “Lâm Tích, cậu trở nên hư hỏng rồi đấy.”
Hai người đang cười, thì Lâm Tích nhận được điện thoại của Diệp Khả gọi đến, vừa bắt máy, cô tưởng Diệp Khả muốn nhờ cô mua đồ về, còn cười hỏi:  “Muốn ăn gì nào? Đúng lúc tớ đang ở ngoài nè.”
“Lâm Tích, cậu bị người ta đưa lên diễn đàn trường rồi.” Giọng Diệp Khả nói nghiêm túc.
Lâm Tích hơi sững sờ, Diệp Khả ở bên kia lại nói: “Cậu trước đừng lo lắng, bọn tớ đang dùng máy tính giúp cậu xin Mod xóa đây rồi.”
Bởi vì sợ Lâm Tích còn bị đẩy vào hố, cho nên Diệp Khả điện thoại cho cô trước.
Cúp điện thoại, Lâm Tích dùng di động mở diễn đàn trường ra, quả nhiên bài viết đăng cô lên kia, đã được đẩy lên trên cùng, hơn nữa đã trả lời rất nhiều.
Lâm Tích mở bài viết ra, liền nhìn thấy ảnh cô và Tần Khải ở hành lang.
Blogger đăng cô lên đây không nói gì cả, chỉ đăng ảnh.
Nhưng thế này, lại khiến người ta càng thêm suy nghĩ miên man.
Huống hồ có người nhận ra Tần Khải ngay.
“Người này chính là sinh viên luôn lái chiếc Lamborghini kia nhỉ, mị nghe nói cậu ta thay bạn gái rất nhanh đó.”
“Cô gái này là một chân đạp hai thuyền sao? Quý đại thần thật đáng thương.”
“Có thời gian quan tâm chuyện riêng của người khác, còn không bằng tốn chút thời gian nhìn, các vị, thi cuối kỳ sắp đến rồi đó.”
“Sao cả ngày đến tối đều là loại chuyện nhàm chán này vậy, diễn đàn trường là để bàn luận tin tức bên lề hả?”
“Lầu trên là nhóm bạn thân sao? Còn không bằng giải thích trước chút đi, học muội này rốt cuộc có một chân đạp hai thuyền không.”
Lâm Tích thoáng run người, cô không ngờ có người nhàm chán đến vậy.
Giang Ức Miên thấy cô cứ nhìn chằm chằm di động, hỏi: “Sao thế? Lâm Tích.”
Thấy Lâm Tích không nói chuyện, cô ấy đến gần nhìn, lập tức bùng nổ: “Đây là ai hả? Nhàm chán dữ vậy.”
Bữa cơm này không ai nuốt nổi, hai người liền thanh toán đi về.
Đến khi Lâm Tích về đến ký túc xá, chuẩn bị dùng máy tính xin xóa bài viết, vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy người trong phòng vào giây phút cô đẩy cửa, đều xoay đầu lại nhìn.
“Bài viết xóa rồi sao?” Bởi vì Diệp Khả nói đã xin xóa bài giúp, nên Lâm Tích hỏi ngay.
Diệp Khả vẫy tay, xoay máy tính về phía cô, “Tự cậu tới xem đi.”
Lâm Tích đi qua, mở to mắt.
Bởi vì Diệp Khả nhấp vào bài viết, bỗng có hai chữ màu đỏ, chiếm cả màn hình.
【Giả】
Cô ngây người hồi lâu, hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Dính virut rồi, chỉ cần mở bài viết ra, thì sẽ xuất hiện hai chữ này.”
Lúc này, trong ký túc xá của khoa tin tức, không ít nữ sinh cũng đang xem diễn đàn.
Ngụy Minh Nhã vào phòng tắm thoải mái tắm nước nóng.

Sau khi cô ta tắm xong đi ra, thấy mọi người đang thảo luận bài viết này, thì nhàm chán chống cằm.
Nếu không phải thực tập quá mệt, đoán chừng cô ta cũng sẽ không nghĩ ra chiêu này để giày vò Lâm Tích.
Cô ta không hy vọng mấy tấm ảnh này tạo thành hậu quả gì với Lâm Tích, chỉ là sau khi cô ta phát ti3t, tâm trạng ngược lại tốt hơn một chút.
Lúc Ngụy Minh Nhã ngồi trên ghế lau tóc, máy tính vang lên một tiếng ‘Ding’, là trong mail có thư mới đến.
Cô ta cầm chuột nhấp vào, nhìn thấy trong mail có một đường link, không bao lâu, thì nhấp vào.
Kết quả bỗng chốc, máy tính cô ta đen thui màn hình.
Sau đó, trên màn hình màu đen dần hiện lên một hàng chữ màu đỏ tươi.
【Đừng làm chuyện nhàm chán nữa.】
Ngụy Minh Nhã liền nhấp chuột, muốn tắt máy tính.

Nhưng căn bản không có kết quả, cô ta đưa tay ấn nút tắt máy tính, kết quả phát hiện, vậy mà cũng không có tác dụng.
Tiếp theo, một giọng nói máy móc truyền ra từ trong máy tính, “Đừng làm chuyện nhàm chán nữa.”
Những người trong phòng đều ngạc nhiên xoay đầu lại.
Cho đến khi mọi người nhìn thấy chữ trên máy tính cô ta, cùng với câu nói không ngừng lặp đi lặp lại vang lên.
Lời tác giả muốn nói: 
Thiếu gia: Đừng đắc tội với người học máy tính.
Trước đây nhìn thấy một ông lớn Internet nói mình đã hack tất cả máy tính trường, làm cho giáo viên và học sinh toàn trường ba ngày không dùng được máy tính.

Uhm, thiếu gia chúng ta vẫn là đứa trẻ lương thiện, cậu ấy chỉ hack một bài viết, không hack cả diễn đàn.
*************.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui