Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Thời điểm đến đơn vị đồn trú là đã hơn hai giờ chiều, mặt trời ở ngay chính giữa rất độc. Tuy nói bọn họ là hướng về phía AWACS, nhưng hiển nhiên máy bay thật không thể nào để cho bọn họ lái đến bầu trời, bởi vì quy định bộ đội còn bày ở nơi đó. Ở bên ngoài đi hai vòng, phụ trách tiếp đãi bọn họ là chỉ huy Trương mang theo bọn họ đi bên trong khoang huấn luyện trải nghiệm một lần khởi động máy bay mô hình.

Một người có thời gian mười mấy phút trả nghiệm, chờ Lục Tác Viễn từ cabin xuống, phát hiện trừ Trình Mặc, tất cả mọi người đều không có mặt ở dưới.

“Chỉ huy Trương nói trong sân huấn luyện đang huấn luyện con khỉ đào tổ chim, cho nên toàn bộ bọn họ đều chạy đi xem.”

Lục Tác Viễn thở dài: “Thật là nghĩa khí.”

Trình Mặc cười làm lành: “Muốn cùng đi xem một chút không?”

Lục Tác Viễn lắc đầu, “Cái đó lúc em còn nhỏ đã xem rồi, anh muốn đi không?”

Đi qua giáo trường, một vệt kim quang nắng chiều cuối cùng vừa vặn chiếu ở trên thảm cỏ, chân trời từng mãnh ánh nắng chiều, thỉnh thoảng vẫn còn đang biến ảo càng thêm màu sắc rực rỡ. Cách đó không xa dưới bóng cây nghiêng nghiêng, mấy đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng cười vui vẻ theo gió chiều, từng hồi một truyền tới.

“Sao vậy?” Trình Mặc nhìn gương mặt cô mờ mịt, đưa tay vuốt tóc dài bị gió thổi loạn của cô.

“Bỗng nhiên em cảm thấy cảnh tượng bọn nó chơi đùa thật thân thiết, giống như em lúc nhỏ cũng ở nơi đây chơi đùa.”

“Ồ, thật sao?” Trình Mặccầm tay của cô đi tới dưới bóng cây, “Cho nên lúc này em muốn ôn lại thời gian lúc còn trẻ?”

Lục Tác Viễn cười vỗ anh một cái, gắt giọng, “Đều đã lớn rồi, còn chơi bùn đất, có xấu hổ hay không chứ.”

“Cũng có thể chơi mô hình máy bay, hửm?” Chống lại ánh mắt của cô, anh chợt nói vô cùng nghiêm túc.

Khi nhìn theo hướng anh chỉ, trên giữa bầu trời cách đó không xa quả thật có một đoàn mô hình máy bay đang bay, có chút ngoài ý muốn, có chút vui mừng.

“Tác Viễn em còn nhớ rõ không, anh đã nói với em, lúc anh còn nhỏ cũng không phải là người bạn nhỏ mồm miệng lanh lợi.”

Lục Tác Viễn gật đầu, “Nhớ, lúc anh học vẽ nói cho em biết.”

“Anh hơn một tuổi học nói chuyện đã biết, dì giúp việc trong nhà có chút cà lăm, mới đầu lúc anh mới vừa mở miệng nói chuyện thì tất cả mọi người không cảm thấy, chờ thời gian lâu dài mọi người mới phát hiện ra lời nói của anh có tật xấu cà lăm, mà khi đómuốn sửa lại thật ra thì có chút khó khăn. Cho nên, cho đến trước khi anh học tiểu học, anh vẫn là người bạn nhỏ cà lăm.” Trình Mặc cầm tay cô, nhìn mô hình máy bay trên trời, nói tới chỗ này chợt cười, “Khi đó, một câu nói anh phải cố gắng nhiều lần mới có thể nói hoàn chỉnh, ngoại trừ chị họ anh ra, những người bạn nhỏ khác cũng sẽ cười anh khi anh nói ra, dĩ nhiên, bọn họ cũng thích nhại lại lời nói của anh, bởi vì chơi rất vui vẻ.”

“Sau đó thì sao?” Lục Tác Viễn nghiêng đầu nhìn anh. Nếu như anh không nói, nhất định không người nào có thể nghĩ đến hiện tại một người biên tập viên hoàn toàn nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tinh thông nhiều ngữ ngôn nước khác từng trải qua như vậy.

“Sau lại có một ngày, cũng ở chỗ này, anh gặp được một máy bay đồ chơi thay đổi vận mệnh của anh. Trước đó, cho tới bấy giờ anh đều không cảm thấy nói chuyện cà lăm có vấn đề gì.”

Cũng ở nơi này sao? Lục Tác Viễn nhìn bọn nhỏ vẫn cười đùa từ xa, đột nhiên cảm thấy, vậy nhất định không phải một kinh nghiệm vui vẻ gì.

“Ngày ấy, ông nói ông muốn đến nơi này thăm bạn cấp dưới cũ, anh vừa nghe là bộ đội không quân, vô cùng vui vẻ liền rùm beng lên muốn theo tới nhìn máy bay chiến đấu. Sau khi đi tham quan phi trường xong, người đi phòng làm việc nói chuyện, anh liền một mình chạy đến bên ngoài đi chơi, sau đó rất nhanh sẽ cùng mấy người bạn nhỏ trong bộ đội chơi dây thun đạn máy bay. Dây thun đạn máy bay vào thời điểm kia thật ra là đồ chơi bảo bối rất quý, cho nên lúc bắt đầu bọn họ chỉ cho anh xem, không để cho anh đụng vào. Sau máy lần anh theo nhặt máy bay, một người mập mạp trong đó chợt rất rộng rãi mời anh cùng chơi đùa, kết quả anh mới thử bay một lần, khi máy bay của cậu ấy rơi xuống đất liền bị một người vóc dáng cao lớn khác một cước giẫm hư mất. Lúc anh nhặt máy bay đang suy nghĩ nên giải thích với người bạn mập mạp thế nào, chỉ nghe thấy người có vóc dáng cao lớn kia cáo trạng trước, cậu ấy nói cánh máy bay anh giẫm hư mất rồi. Anh bị oan uổng, tất nhiên muốn giải thích, nhưng anh lắp ba lắp bắp giải thích, nghe ngược lại càng giống như đang nói láo. Hơn nữa, anh càng khẩn trương, nói chuyện lại càng cà lăm.”

“Sau đó thì sao, các anh đánh nhau?” Dụ Hoài Húc khi còn bé phàm là chỉ cần gây gổ với người khác, đều là kết thúc đánh nhau. Cho nên, Lục Tác Viễn rất đương nhiên nghĩ đến chuyện này.

“Thiếu chút nữa.” Anh chợt giơ tay lên sờ sờ gò má của cô, “Đang lúc chúng anh muốn đánh nhau, không biết từ nơi nào chạy ra một cô bé mồm miệng lanh lợi. Cô bé từng chữ từng câu vô cùng lưu loát nói ra những gì mình thấy, chẳng những chứng minh trong sạch của anh, cuối cùng còn chỉ vào người có vóc dáng cao tobảo cậu ta tháo giày.”

Lục Tác Viễn nghe xong, cười, “Đây chỉ là cô bé mấy tuổi, thông minh đến độ biết trên cánh máy bay sẽ in dấu giày.”

Trình Mặc gật đầu, vô cùng đồng ý cách cô nói, “Lúc ấy anh cho rằng cô ấy đã bảy tuổi rồi, nhưng thật ra chỉ mới năm tuổi.”

“Năm tuổi và bảy tuổi không giống nhiều như vậy sao?” Lục Tác Viễn tưởng tượng ra dáng vẻ mình năm tuổi, cảm thấy khác biệt vẫn đủ lớn.

Trình Mặc nói: “Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật khác biệt quá lớn, chỉ làanh khi đó, hoàn toàn không có khái niệm gì với chuyện đó.”

“Sau đó thì sao?” Chuyện xưa tới đây hẳn còn chưa kết thúc.

“Sau đó anh liền bị cô bé kia lôi đi chơi cát.” Chỉ chỉ rừng cây phía đông nam, anh nói, “Anh nhớ được khi đó nơi đó có một đống cát. Trên mặt cát cô vẽ tòa thành, sau đó anh liền dựa theo cô bé vẽ ra một đống. Chúng anh ở chung một chỗ nói rất nhiều rất nhiều lời, mỗi lần anh cà lăm, cô bé mở mắt to ra mà nhìn lẳng lặng chờ anh. Rất kỳ quái, anh lại cảm giác mình ở trong mắt của cô bé thấy được khích lệ. Lúc mặt trời chiều ngã về phía Tây, anh hỏi cô bé sau này trưởng thành có phải làm hoạ sĩ không, cô bé lắc đầu nói cho anh biết mình trưởng thành muốn đi đài truyền hìnhtốt nhất làm biên tập viên xuất sắc nhất.”

Lục Tác Viễn nhìn rừng cây nhỏ um tùm cách đó không xa, cảm thấy trước mắt mình giống như xuất hiện hình ảnh phác thảo của anh, cậu bé và cô bé đứng ở bên gò cát, vô cùng chân thành nói, cười, ánh sáng màu quất buổi chiều từng chút từng chút một bao phủ bọn họ.

Hình ảnh thời niên thiếu ngây thơ nhất, ấm áp nhất, cứ như vậy định dạng thành vĩnh hằng.

“Cô bé kia, cô ấy hẳn là Phương Viên.” Khi ánh nắng chiều trốn vào ngọn cây, cô nghe chính mình hỏi Trình Mặc như vậy.

“Khi cô ấy bị người mang đi, anh hỏi cô ấy, cô ấy nằm ở trên bả vai người tới cười nói cho anh biết cô ấy gọi yuan yuan, cũng không phải là thường hả hê nói, tên của cô ấy là có xuất xứ, đến từ cổ điển.”

“Cách lâu chi minh, Công Thâu Tử chi khéo, không có quy củ, sao thành được vuông tròn. Cho nên thật chính là phương viên?” Cô yên lặng đọc lên câu trong《 Mạnh Tử cách lâu thượng 》, sau đó nhìn Trình Mặc, chợt không biết nên nói cái gì nữa. l e q uu ydo nl e q uu ydo n

Thời gian hình như lập tức ngưng trệ, gió đang thổi, cây đang động, chỉ có bọn họ giống như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, Trình Mặckhẽ lắc đầu.

“Ngày đó sau khi về nhà, anh bắt đầu nghĩ cách uốn nắn miệng của mình ăn, biện pháp phát âm, biện pháp hô hấp, biện pháp đột phá, chỉ cần là phương pháp có tác dụng, anh đều cố gắng thử. Mới đầu anh cho rằng mình khắc khổ như vậy là bị người oan uổng kích thích, sau đó anh phát hiện một đường chống đỡ anh kiên trì nổi hẳn là lúc ánh mắt cô ấy nhìn anh nói chuyện mang theo khích lệ, anh muốn giống như cô ấy mồm miệng lanh lợi nói. Ba năm sau, rốt cuộc anh khỏi cà lăm, lại phát hiện mình giống như không tìm được cô ấy. Khi đó tìm cô ấy, anh chỉ đơn thuần mà nghĩ nói một tiếng cám ơn. Sau đó, bởi vì liên quan đến ba anh điều động công việc, một nhà chúng anh đi Quảng Châu, anh muốn tìm cô ấy thì trở nên càng thêm không thể nào. Nhưng người luôn rất kỳ quái, càng không tìm được, thì càng nhớ nhung. Mỗi lần lễ mừng năm mới về Bắc Kinh, anh đều sẽ đến nơi này đi tìm một chút, hy vọng có thể ở chỗ này gặp lại cô ấy. Anhcũngdò hỏi từ bạn của ông, nhưng tất cả mọi người có vài phần không biết một bé gái như thế. Anh nghĩ, nếu như cô ấy kiên trì mơ ước mà nói, cô ấy nhất định sẽ đi đọc đại học truyền thông Trung Quốc, cho nên lúc thi đại học anh lại thi trở lại Bắc Kinh. Một năm kia vào năm thứ hai đại học, anh lại một lần tới nơi này, sau đó, anh gặp được Phương Viên. Phương Viên gần như phù hợp tất cả tính chất của cô ấy năm đó, cho nên anh không chút do dự cho rằng Phương Viên là cô ấy. Khi đó trong nhà Phương Viên xảy ra biến cố, cô ấy bị mẹ quản quá nghiêm khắc, bị bạn học cô lập, anh lập tức nghĩ tới tình cảnh năm đó mình khi còn bé bị cười nhạo, anh nghĩ, đây có lẽ là sự sắp xếp của vận mệnh, để cho anh có thể có cơ hội đến giúp cô ấy. Vì vậy, anh giúp cô ấy, anh cố gắng hết sức có thể.”

“Cho nên cô ấy cũng bởi vì anh mới thi học viện ngoại giao?” Chắc hẳn khi đó Phương Viên xuất hiện mầm móng yêu.

“Đối với việc này, quả thật anh cũng ngoài ý muốn. Nhưng người lý tưởng theo tuổi tác biến hóa cũng sẽ thay đổi, cho nên anh cũng không cảm thấy có cái gì đó. Biết cô ấy không phải cô bé năm đó, khi cô ấy học năm thứ nhất đại học năm ấy. Sau đó anh biết rồi, tại sao anh luôn có một cảm giác xa lạ không nói rõ được với Phương Viên, thì ra là, cô ấy không phải cô bé kia. Các cô ấy là khi ở mùa xuân năm thứ hai đi tới Bắc Kinh, mà anh mới gặp gỡ cô ấy, là mùa hè năm trước.”

“Tò mò tại sao anh nhớ rõ ràng như thế, phải không?” Làm như nhìn thấu Lục Tác Viễn nghi ngờ, Trình Mặc trực tiếp thay cô hỏi ra khỏi miệng.

“Bởi vì anh có thói quen viết nhật ký.” Nói xong lại một trận im lặng, hình như anh cố ý giữ lại thời gian cho cô tiêu hóa.

Lục Tác Viễn gật đầu “ừ” một tiếng, “Mặc dù anh biết chân tướng, nhưng anh không nói cho Phương Viên, phải không?”

Trình Mặc nói: “Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói chuyện hai người đã gặp nhau từ nhỏ, huống chi đây chỉ là hiểu lầm.”

“Nhưng anh lại không dừng lại trợ giúp cho cô ấy.” Nếu như dừng lại, vậy cũng sẽ không có câu nói kia của mẹ Phương Viên rồi.

Anh rất rộng rãi thừa nhận, “Cô ấy là một người rất ưu tú, rất khắc khổ, giúp cô ấy thật ra thì không cần thuyết phục mình quá nhiều. Mặc dù cô ấy không phải là người anh muốn tìm, nhưng biển người mịt mờ có thể gặp nhau đúng là vẫn còn có duyên, huống chi ba năm quen biết, anh vẫn coi cô ấy là “cô bé kia”, nói không có tình cảm đó là gạt người nói láo.”

Lục Tác Viễn thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút chua xót, “Cho nên Phương Viên cứ như vậy từng giọt từng giọt yêu anh.”

“Mà anh cũng không yêu cô ấy, vừa bắt đầu không có cảm giác, sau này quen biết càng không có. Giúp cô ấy, là yêu nhân tài, luyến tiếc nhân tài, là tình nghĩa bạn bè.”

Đây chính là chuyện xưa của anh và Phương Viên. Là ngày đó anh ở trên xe muốn nói với cô, nhưng không kịp nói chuyện xưa.

Phương Viên sẽ yêu Trình Mặc, đã là chuyện hợp tình hợp lý. Lục Tác Viễn nghĩ, nếu như cô là Phương Viên, nhất định cô cũng sẽ yêu người giúp đỡ mình ở trong lúc mình khó khăn, với từng chút một quan tâm chăm sóc trong ngày thường, huống chi cho dù Trình Mặc không hề làm gì, muốn yêu anh cũng không phải là một chuyện khó. Phương Viên yêu thật ra thì cũng không có lỗi, mà ở Trình Mặc, anh bởi vì một chuyện hiểu lầm xuất hiện ở bên cạnh Phương Viên, trợ giúp cô ấy, quan tâm cô ấy, thậm chí sau khi biết được là hiểu lầm vẫn như cũ trước sau như một, mặc dù anh không thương cô ấy, nhưng cũng không có sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui