Chương 10: Tôi muốn thử xem có thể yêu cô được hay không?
Ngày hôm sau cô đem đôi mắt sưng lên như quả đào mà đi làm, các đồng nghiệp đương nhiên rối rít dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn xem cô. Bất quá làm việc ở chỗ tốt chính là, ở chỗ này không có người đánh giá hay tò mò chuyện riêng của bạn, các đồng nghiệp kinh ngạc thì cứ kinh ngạc nhưng lại không có bất kỳ người nào hỏi một câu: Đàm Tĩnh mắt của cô bị làm sao vậy?
Đàm Tĩnh dùng mắt bị sưng liếc tròng mắt sao chép một đống văn kiện, toàn bộ đều là tài liệu mà Thịnh Phương Đình muốn xem, gần đây cả toàn phòng bận tối mày tối mặt, bởi vì hoạt động thúc đẩy tiêu thụ bắt đầu rồi. Cô ôm một ít đống đồ vật đi giao cho Thịnh Phương Đình, hắn đang ở một bên xem máy tính vừa gọi điện thoại, cô đem tài liệu đặt ở trên bàn của hắn, hắn cũng chỉ là gật gật đầu, ý bảo biết rồi.
Đàm Tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, chẳng được bao lâu lại nhận được điện thoại của Thịnh Phương Đình , “Đàm Tĩnh, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Đàm Tĩnh còn tưởng rằng hắn có chuyện đã quên dặn dò chính mình cho nên nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng làm việc của hắn.
“Ngồi đi.” Thịnh Phương Đình lại đang nghe điện thoại, ý bảo cô ngồi xuống. Sau khi hắn nói xong điện thoại rồi hắn đem di động đặt ở trên bàn, khi đó cẩn thận quan sát cô, “Mắt của cô làm sao vậy?”
Đàm Tĩnh không lên tiếng, hắn lại hỏi, “Có phải hay không gặp phải khó khăn gì?”
Gần đây cô rất cố gắng, luôn làm thêm giờ đến rất khuya, hắn đều nhìn thấy được. Mới vừa lúc làm việc thần sắc của cô u buồn, luôn có vẻ buồn bực không vui. Gần đây mấy ngày nay cùng các đồng nghiệp tiếp xúc, cũng có thể thấy cô nở nụ cười, chiều hôm qua cô mới làm việc được nửa ngày đã xin nghỉ mà hôm nay đi làm liền mang theo một đôi mắt sưng húp như quả đào mà đi làm. Mặc dù hắn biết mình không nên hỏi nhưng quan tâm cấp dưới cũng coi như là một công việc đi.
“Không phải, là vì một chút việc riêng thôi.”
“Oh.” Hắn hiểu được chính mình không nên lại hỏi tiếp, “Vậy cô đi ra ngoài làm việc đi.”
“Cảm ơn anh, giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh hiểu lầm ý tứ của hắn, “Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt tâm tình của mình, sẽ không làm trễ nãi công việc đâu.”
Buổi trưa lúc ăn cơm, Gigi gọi cô cùng nhau. Đàm Tĩnh bị mất tiền, vốn là không tâm tư ăn cơm nhưng Gigi rất nhiệt tình mời cô nên cô cũng không tiện cự tuyệt. Phần lớn đồng nghiệp của công ty đều ở nhà ăn dưới lầu ăn cơm, bởi vì tiện nghi sạch sẽ trở thành căn tin thường xuyên lui tới của bọn họ. Mới đầu Đàm Tĩnh luôn ăn một minhf, về sau đồng nghiệp cũng dần dần bắt đầu gọi cô cùng ăn, bởi vì cô chịu khó làm tròn bổn phận của mình, lại không thích đâm bị thóc chọc bị gạo gì cả. Thiên tính của phụ nữ đều rất nhiều chuyện, các đồng nghiệp nói cho cô biết rất nhiều chuyện, hàm ý bảo cô không được nói, có thể bảo thủ bí mật cho nên Gigi rất thích cô.
Gigi được xưng là nữ vương nhiều chuyện, trong công ty bất cứ chuyện gì cô ấy cũng biết, các cô mới vừa ngồi xuống không lâu, liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi tới cùng các cô chào hỏi, ”Hi!, Gigi!”
“Hi!! Cùng nhau ăn đi?”
“Không được, cấp trên của tôi làm thêm giờ, gọi đồ ăn ở ngoài, tôi phải thay hắn xuống mua chén uyên ương.” Mỹ nữ cười tươi như hoa, “Vị này rất lạ mặt, đồng nghiệp mới sao?”
Gigi nhân cơ hội hướng cô giới thiệu, “Đây là trợ lý hành chính mới tới của phòng chúng tôi Helen, đây là Catherine của phòng thị trường, nổi tiếng là đại mỹ nữ toàn bộ công ty.”
“Cái gì mỹ nữ, đừng nghe cô ấy nói mò.” Catherine cười tủm tỉm, hiển nhiên rất vui vẻ khi nghe được lời khen tặng như thế.
Catherine đi rồi, Gigi nói cho Đàm Tĩnh, “Cái cô Catherine này thầm mến giám đốc Thịnh của chúng ta đã lâu rồi. Lén lút gửi lời hẹn hò tới giám đốc Thịnh của chúng ta mười sáu lần, bị cự tuyệt mười lăm lần. Cuối cùng giám đốc Thịnh cũng đáp ứng lời hẹn, cũng trong cuộc hẹn đó ngả bài hoàn toàn cự tuyệt cô ấy làm cho cô ấy tan nát cõi lòng hơn nửa năm.”
Đàm Tĩnh thành thật hỏi, “Làm sao cô biết?”
“Công ty còn có ai không biết chuyện này sao?” Gigi đắc chí nói, “Tôi là nữ vương bát quái, cũng không chỉ là lời đồn. Còn có, Catherine vốn là thư ký của phó tổng giám đốc Vương nhưng thời Phó tổng giám đốc bệnh tim tái phát nằm viện, bà vợ ông ta từ Đài Loan chạy đến chăm sóc ông ta, gặp Catherine liền cảm thấy cô ấy chính là con yêu tinh, lập tức ầm ĩ muốn phó tổng giám đốc đổi một người thư ký. Chủ tịch không có cách nào, liền đem Catherine điều đi đến phòng thị trường. Lần này phòng kế hoạch của chúng ta có thể là xui xẻo rồi.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn không hiểu, Gigi thở dài, ”Nếu là dự án thiết kế do phòng kế hoạch chúng ta làm, cô ấy đều muốn nhặt xương trong trứng chim, ngay cả dấu chấm câu sai cũng không được.”
Đàm Tĩnh cảm thấy tổng công ty cùng cửa hàng cấp dưới cũng không sai biệt lắm, chỉ là nơi này lục đục với nhau càng kịch liệt một chút, đồng nghiệp trong lúc đó càng khách khí với nhau một chút. Cho đến khi ầm ĩ lên cũng không phải là nói thẳng ra cái gì mà là gửi thi đi rồi nhận thư tơi, cô một phong thư, tôi một cái phong thư, bất đồng hơn là phần CC có tên những người khác, rất nhiều phong thư trong lúc đó được gửi đi nhận đế, đều là đao quang kiếm ảnh. ( Đao quang kiếm ảnh : cảnh tàn sát khốc liệt)
Gigi đang nói đến cao hứng, đột nhiên im tiếng, lặng lẽ nói cho Đàm Tĩnh, “Nhìn kia, người phụ nữ đang đi tới kia chính là giám đốc Thư Cầm của phòng tài nguyên và nhân lực, biết rõ biệt danh của cô ấy không? Cô ấy được gọi bà cô hổ.”
Đàm Tĩnh lấy làm kinh hãi, “Cái gì?”
“Đừng nhìn rằng cô ấy lịch sự như thế, kỳ thật lòng dạ so với đàn ông còn độc ác hơn, những giám đốc chết dưới tay cô ấy cũng không chỉ một hay hai người, phàm là người đấu cùng cô ấy thì sẽ không có kết cục tốt. Chủ tịch rất tín nhiệm cô ấy, mặc dù cô ấy không phải là người lãnh đạo cao nhất.”
Gigi không nghĩ tới Đàm Tĩnh là do Thư Cầm tự mình thuê vào, bởi vì chức vị của Đàm Tĩnh quá thấp, phòng tài nguyên và nhân lực có thể tùy tiện cho một người nào đó đi phỏng vấn. Ấn tượng của Đàm Tĩnh đối với Thư Cầm cũng rất tốt, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, chỉ cảm thấy cô ấy là người khôn khéo, hoàn toàn không nghĩ được rằng cô ấy thậm chí còn có cái biệt danh “Bà cô hổ”.
Thư Cầm mới vừa ngồi xuống, còn chưa có kịp chọn món ăn, liền nhận được điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh. Hắn biết rõ lúc này đang là thời gian nghỉ trưa của nàng cho nên hỏi thẳng, “Có thời gian đi ra ngoài một chút không?”
“Cái gì?”
“Tôi đang ở dưới lầu công ty của cô, có chút việc nghĩ muốn nói cùng cô.”
“Được, tôi lập tức đến ngay.”
Thư Cầm đứng lên liền vội vã đi ra ngoài, đi tháng máy xuống dưới lầu, xa xa liền nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh chiếc xe màu đen quen thuộc. Hắn cũng đã thấy được cô cho nên xuống xe, đến thay cô mở cửa xe.
Trong xe điều hòa mở rất lớn nhưng trên trán hắn có tầng mồ hôi mịn, thần sắc cũng không thích hợp. Cô nghiêm túc quan sát hắn một cái rồi hỏi, “Làm sao vậy?”
“Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cha tôi đã có, gan ông ấy có một khối u, kết quả kiểm tra sinh lý bắt buộc cho biết đó là ác tính.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói xong, có điểm mờ mịt nhìn kính chắn gió trước mắt, trên quảng trường trước văn phòng, mặt đá cẩm thạch phản xạ trắng bóng ánh sáng mặt trời, suối phun bọt nước dươi ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống, càng có vẻ chói mắt. Tay hắn cầm lấy túi hồ sơ chứa kết quả, nắm cực kỳ căng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Thư Cầm cũng không nói gì, chỉ là vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay hắn như an ủi.
“Trước kia tôi luôn cảm thấy ông ấy có rất nhiều chuyện phải xin lỗi với tôi, nhưng là bây giờ ngẫm lại thì tôi cũng có rất nhiều chuyện đã làm vô cùng quá đáng nhưng ông ấy lại không có trách tôi.”
“Đừng khổ sở quá, hiện tại y học rất phát triển, trước tiên phải nắm chặt thời cơ trị liệu. Là muốn mổ sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh nhẹ khẽ lắc đầu, “Sáng nay kết quả kiểm tra mới có, vài vị chuyên gia cũng đã hổi chẩn qua, vị trí khối u kia quá tệ vì nó nằm ở trên động mạch nên không thể giải phẫu, chỉ có thể trị liệu dần dần. Hôm nay nhập viện, bắt đầu xạ trị cùng với hóa trị liệu.”
(Xạ trị : phương pháp trị liệu bằng phóng xạ ; hóa trị liệu : trị bệnh bằng hoá chất)
Thư Cầm biết rõ tinh thần của hắn đang loạn cho nên rất trực tiếp hỏi, “Tôi có thể giúp được anh cái gì đây?”
“Cha tôi có một tiếc nuối rất lớn. Sau khi tôi cùng bạn gái trước chia tay thì tôi liên tục không có kết giao bạn gái nữa, cũng không có tính toán kết hôn.” Nhiếp Vũ Thịnh giương mắt lên đến nhìn thẳng cô, “Cô nguyện ý làm bạn gái của tôi được không?”
“Ý anh nói là diễn kịch vui cho bác trai xem sao?”
“Cha tôi đã nói qua rằng ông ấy không cần tôi tùy tiện tìm lấy một cô gái, dùng hôn nhân để làm qua loa cho ông ấy nhìn, đối với tôi như vậy không công bằng mà đối với người vợ tương lai của tôi cũng không công bằng. Tôi cũng cảm thấy như vậy, mấy năm qua tôi cảm giác mình đã đánh mất mục tiêu sống của bản thân. Cô nói không muốn trở về nhà bởi vì trong phòng yên tĩnh đến mức cô cảm thấy nó như một ngôi mộ vậy, mà chính mình như người chết ở trong đó, kỳ thật tôi cũng giống như vậy. Nhưng là tất cả quá khứ cuối cùng sẽ đi qua, người kia… tôi sẽ cố gắng để quên cô ấy. Tôi muốn thử xem có thể yêu cô được hay không?
Thư Cầm tự giễu cười cười, “Nhiếp Vũ Thịnh, anh vì cái gì liền một bên tình nguyện cho rằng tôi sẽ nguyện ý để cho anh thử chứ?”
Hắn không trả lời.
Thư Cầm không khách khí chút nào mà nói, “Tôi thay anh nói vậy. Bởi vì anh biết rất rõ ràng người tôi yêu không phải là anh, là người khác. Như vậy trong lòng anh sẽ cảm thấy không có lỗi, bởi vì anh căn bản là không có cách nào để đi yêu một người phụ nữ khác, anh luôn yêu người bạn gái trước của mình.”
“Tôi thật xin lỗi… Ta đem chuyện tình cảm nghĩ đến vô cùng thuần túy, đem chuyện đó nghĩ đến vô cùng đơn giản. Bởi vì cô trước kia thường nói: Nhiếp Vũ Thịnh nếu như không có cách nào, nếu như đợi không nổi nữa, nếu quả như thật cảm thấy tuyệt vọng, vậy chúng ta liền sống cả đời như vậy đi, so với những người kết hôn kia thì sẽ còn tốt hơn là đi hại kẻ khác. Hiện tại tôi nghĩ thử một lần, nếu như cô nguyện ý, xin hãy cho tôi cơ hội này.”
Thư Cầm nhìn xem hắn, “Anh không có ý định đợi? Anh cảm thấy tuyệt vọng?”
Qua khoảng chừng nửa phút, hắn mới nói, “Uh.”
Thời điểm hắn nói ra chữ này, đầu vẫn cúi thấp như cũ, giọng nói rất nhẹ hưng hai tay nắm chặt nắm tay, giống như Phật nói là không là một chữ, mà là một vết thương, một vết thương trí mạng. Thư Cầm truy vấn, “Vì cái gì? Trừ việc cha của anh bị bệnh ra, còn phát sinh chuyện gì?”
Nhiếp Vũ Thịnh cũng không trả lời cô.
Sau khi xuống xe, trước mắt Thư Cầm liên tục đung đưa một màn này, cô đã từng tuyệt vọng rất lâu, cô đã từng đều khuyên chính mình thôi đi từ rất lâu, từ đó liền thật sự buông xuống được. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không giống như vậy, cô có cảm giác hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn chờ đợi, chờ cái người bạn gái trước kia – người đã sớm biến mất trong biển người mênh mông này.
Cô nhịn không được gọi một cú điện thoại cho Thịnh Phương Đình, hắn ước chừng còn đang ở trong phòng làm việc, không tiện nói chuyện cho nên điện thoại vừa thông, giọng nói liền rất lễ phép cùng khách khí, “Xin chào!”
Cô trực tiếp nói cho hắn biết, “Nhiếp Vũ Thịnh vừa rồi cùng tôi nói chuyện, hắn hi vọng tôi trở thành bạn gái của hắn.”
Thịnh Phương Đình chỉ trầm mặc mấy giây rồi chợt hỏi cô, “Như vậy ý kiến của cô là thế nào?”
Thư Cầm đột nhiên giận dữ, “Tôi có ý kiến của mình sao? Anh bất cứ lúc nào có hỏi qua tôi ý kiến của tôi là thế nào sao? Đến bây giờ anh hỏi toi ý kiến của mình là cái gì? Ý kiến của tôi chính là anh tốt nhất là cút đến địa ngục đi!” Cô mắng một câu thô tục, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Cô chưa từng có nghĩ tới yêu một người sẽ yêu lâu như vậy, cô cũng chưa từng có nghĩ tới chờ một người sẽ chờ lâu như vậy. Rất nhiều chuyên gia nói, tình yêu bất quá là adrenalin hòa trong nhớ mong, có tác dụng trong thời gian hạn định nhiều nhất là ba tháng. Sau ba tháng loại hooc-môn đình chỉ được tiết ra, tình yêu tự nhiên cũng sẽ không có, chuyển hóa thành hữu tình hoặc là thói quen khác kéo dài hơn. Mà Nhiếp Vũ Thịnh lại bảo trì một dạng thói quen cố chấp , chờ một hi vọng cái mong manh yếu ớt, dù là cái hi vọng kia chính hắn cũng biết rằng vĩnh viễn sẽ không trở lại. Cô không có nghe nói qua tên của người con gái kia, cũng chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của người con gái kia, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nói với cô về người con gái đó, tựa như cô rất ít khi ở trước mặt hắn nói đến bạn trai cũ của mình. Nhưng cô biết rõ Nhiếp Vũ Thịnh vẫn như cũ yêu cô gái kia, hắn đem tình yêu cùng hình ảnh của cô gái kia đặt nơi đáy lòng của mình, tựa như cô ấy chưa bao giờ từng tồn tại qua vậy.
Hiện tại hắn nói, hắn muốn thử một lần có thể hay không yêu người khác, sau đó thỉnh cầu cô cho hắn cơ hội này.
Cô lại không biết làm sao.
Có lẽ hắn thật sự nghĩ thử một lần, cô lại cảm thấy sự thảy đổi đột ngột như vậy còn không bằng bộ dáng lúc trước. Thì ra bọn họ là bạn bè, là tri kỷ, có thể lẳng lặng cùng nhau uống rượu, cũng có thể ở trên sân thượng nói vài lời tri tâm. Bọn họ nhờ một thứ rất gần, không phải là loại gần như người yêu mà là tâm linh . Bởi vì hắn cũng biết, cô đã tuyệt vọng khi yêu một người, cũng giống như hắn.
Cô cảm giác mình cần nghỉ ngơi, đem sự việc rối một nùi tê dại này suy nghĩ một chút, một lần nữa cân nhắc lý trí tỉnh táo của mình.
Điện thoại di động “đinh” lên một tiếng, là tin nhắn.
Là Nhiếp Vũ Thịnh gởi tới, hắn nói, “Thực xin lỗi, mang đến phức tạp cho cô. Tôi quá ích kỷ, nếu như cô không muốn thì chúng ta như cũ là bạn tốt.”
Cô do dự chưa có trả lời cái tin nhắn này của hắn.
Đợi đến khi cô lái xe về đến nhà, xa xa liền thấy được Thịnh Phương Đình dừng xe ở phía trước. Kỳ thật từ công ty đến nơi ở này của cô, khoảng cách cũng không quá gần, hắn nhất định là nhận điện thoại xong liền chạy tới cho nên mới đến đây trước cô được chứ. Hắn xưa nay rất cẩn thận, mạo hiểm lái xe như vậy tới đây, kỳ thật đã cô tỏ rõ một thái độ
Cô cảm thấy rất uể oải, biết mình nhất định sẽ lần nữa bị hắn thuyết phục.
Đến buổi tối, cô mua nước trái cây cùng giỏ hoa đi bệnh viện thăm Nhiếp Đông Viễn. Cha của bạn tốt bị bệnh thì cô cũng có thể đi bệnh viện thăm một chút. Nhiếp Đông Viễn ở tại phòng bệnh VIP, điều kiện tương đối khá, Nhiếp Vũ Thịnh đã ở đó rồi. Thời điểm khi nhìn thấy cô, cũng không có quá ngoài ý muốn, tiếp nhận nước trái cây cùng giỏ hoa trong tay của cô rồi nói cám ơn.
Khí sắc của Nhiếp Đông Viễn khí sắc rất tốt, hắn cũng biết con trai có một người bạn như vậy, là lúc ở Mĩ quen biết. Mới đầu ông còn tưởng rằng con trai cùng cô gái này có chút gì đó nhưng là tìm người điều tra mới phát hiện, con trai cùng cô này mặc dù có lui tới, thậm chí còn giữ cô gái này ở lại qua đêm trong nhà của mình nhưng hoàn toàn chỉ là quan hệ bạn bè.
“Tiểu Thư, ngồi đi. Tiểu Nhiếp, con mời khách ngồi đi rồi đem trà Long Tĩnh pha một ly cho cô ấy nếm thử. Đáng tiếc chè xuân của bác, bác sĩ không để cho bác uống trà đó, bác chỉ có thể mang tới bệnh viện để mời khách thôi.” (chè xuân : một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ)
Thư Cầm cười nói, “Chờ bác khỏe lại thì cháu sẽ tặng bác một ít trà Bích Loa Xuân, chúng cháu có một đồng nghiệp là là người Động Đình Đông Sơn, trong nhà của anh ta có làm trà Bích Loa Xuân rất là thơm.”
“Ai da, nghe liền muốn uống rồi.” Nhiếp Đông Viễn nói, “Buổi tối ăn thức ăn vào, vốn là cảm thấy chưa ăn no, đang còn muốn ăn nữa. Cháu lại nói tới trà thì bác lại càng thèm. Bác hôm nay xem như biết rồi, thì ra là cháu cũng là người nghiện trà nhé.”
Hai người bọn họ nói chuyện, Nhiếp Vũ Thịnh đem trà Long Tĩnh rót một chén, để lên trên bàn trà. Thư Cầm cầm lên vừa nhìn, màu trà trong trẻo, chồi non xanh xanh dựng thẳng ở trong chén, đúng là trà Long Tĩnh thượng hạng. Nhiếp Đông Viễn còn hưng trí bừng bừng cùng cô nói chuyện, ”Kỳ thật loại trà Long Tĩnh này dùng ly thủy tinh để pha là ngon nhất, nhưng trong bệnh viện không có dụng cụ pha trà nên đành phải chấp nhận một chút. Chờ bác xuất viện thì sẽ mời cháu đến nhà uống trà, đến lúc đó chúng ta dùng ly thủy tinh lớn pha trà Bích Loa Xuân mà cháu đưa tới, đó mới là cách uống trà chính thống nha.”
“Bác trai quả nhiên kiến thức uyên bác, ly thủy tin lớn pha trà Bích Loa Xuân * là có điển cố .”
“Đó là đương nhiên! Bích loa xuân chính là chủ ý dùng chén lớn uống. Trà rất nhỏ, khí cực thô.” Nhiếp Đông Viễn nói, “Nhiếp Vũ Thịnh cũng không biết, không nghĩ tới cháu lại biết.”
“Nhiếp Vũ Thịnh chính là con mọt sách, thời điểm ở Mỹ hắn không phải là tại phòng thí nghiệm thì cũng ở thư viện, liền học về trái tim rồi mạch máu, làm sao có lòng rỗi rảnh nghiên cứu cái này. Nhưng chỉ cần gọi điện thoại cho hắn, nói làm khoai tây hầm thịt bò cách thủy thì hắn chạy trốn bảo đảm so với con thỏ còn nhanh hơn.”
Nhiếp Đông Viễn cười ha ha, tựa hồ cười đến rất vui vẻ, “Tiểu tử này giống bác, lúc bác còn nhỏ rất thích ăn thịt bò nhưng khi đó bò là tài sản quan trọng của đội sản xuất, ngày lễ ngày tết cũng không có thịt bò ăn. Nhưng vào thời điểm mùa hè của một năm, khí trời đặc biệt nóng lên sẽ đem vài bò qua sông, trâu… cháu có biết con trâu không?”
Thư Cầm gật gật đầu. Nhiếp Đông Viễn nói, “Trâu thường được lùa về vào buổi chiều, đặc biệt trời nóng thì chúng sẽ bắt đầu đi xuống các mương nước hay hô lớn để tắm. Khi đó đội sản xuất đặc biệt gấp rút, người chăn trậu đem sợi dây thừng buộc vào một gốc cây ở trên bờ, sau đó đã đi xuống đồng lấy thêm công điểm đi. Việc lấy thêm công điểm các cháu lại không hiểu, đội sản xuất là đưa tiền và lương thực bằng công điểm của từng người. Người chăn trâu cũng là người có lòng tham, nghĩ lấy thêm được hai phần công điểm, có thể đem dây thừng của mỗi con trâu buộc lên trên cây gần ngay chỗ mấy con bò, người ta lại ra đồng làm việc. Kết quả không nghĩ tới trong đó có con bò vẫn ngâm trong nước rất tốt, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà đột nhiên sợi dây thừng ấy vướng vào chân, vùng vẫy nửa ngày càng vướng vào chân càng chặt, cuối cùng mắc kẹt ở trong nước cho đến khi chết cứng. Đợi đến khi người chăn bò trở lại nhìn thấy, chết đuối một con bò rồi, ai da không thể lãng phí mà khí trời vừa nóng nên vội vàng đem toàn bộ mọi người trong tổ gọi tới, đem bò từ trong nước nâng lên, giết chết lột da, nhà nhà đều phân đến một khối thịt bò.”
Nhiếp Đông Viễn nói được mặt mày hớn hở, “Nhà chúng ta cũng chia một khối nhưng vì bò chết ở trong nước, sợ ăn không ngon nên buổi tối hôm đó liền nấu ăn. Mùi hương từ thịt bò đang được nấu mà đó cũng lần đầu tiên trong đời bác ăn thịt bò, từ đó trở đi bác cảm thấy thịt bò là món ăn ngon nhất trên đời này.”
Nhiếp Vũ Thịnh có điểm kinh ngạc, hắn chỉ biết là cha mình xuất thân nông thôn, khi còn bé trải qua rất nhiều khổ cực nhưng cũng chưa bao giờ nghe ông ấy nói qua. Cha của hắn thường nói vui với hắn rằng chính bản thân ông ấy từ việc buôn bán nước khoáng mà lập nghiệp nên, càng về sau làm đầu tư, làm công thương nghiệp, làm bất động sản, đưa ra thị trường ở Hồng Kông để đạt được thành tựu kinh tế như ngày hôm nay.
Bác sĩ trực ca tối đến đây, cố ý đến phòng bệnh đến chào hỏi. Nhiếp Vũ Thịnh đi ra ngoài nói chuyện với hắn, Nhiếp Đông Viễn lại đột nhiên hỏi Thư Cầm, “Tiểu tử kia hướng cháu cầu hôn sao?”
Thư Cầm sợ hết hồn, vội vàng nói, “Không có.”
“Không có là tốt rồi, bác thực sợ hắn bởi vì bác bị bệnh mà tìm một cô gái nào đó kết hôn.” Nhiếp Đông Viễn nói, “Dù cho nó có hướng cháu cầu hôn thì cháu cũng đừng đáp ứng hắn. Con đường ngoằn ngèo của hắn đi còn chưa nhưng chưa thể quên người không thể quên kia, dù là có thêm một mối quan hệ đi chăng nữa cũng chỉ là công toi thôi.”
Thư Cầm có chút cười xấu hổ cười, Nhiếp Đông Viễn lại nói, “Cho hắn cái cơ hội đi, không dễ dàng gì trong bảy tám năm, hắn lần đầu tiên mang theo một cô gái trở về cho bác gặp mặt. Ánh mắt cùng tâm của hắn rất thực, có thể đi ra một bước này thì hắn cũng có thành ý của mình ở bên trong rồi nên cháu cũng không thể yêu cầu hắn một bước mà đi đúng chỗ, đem quá khứ quên đi sạch sẽ được.”
“Hắn không có yêu cầu cháu tới xem bác mà là cháu tự mình tới.”
“Còn không giống nhau sao? Hắn không nói cho cháu là bác bị bệnh thì cháu làm sao biết mà tới hả?” Nhiếp Đông Viễn nói, “Hắn lựa chọn trước tiên nói cho cháu biết, ít nhất coi cháu như người thân, giống như người bạn thân nhất.” Ông lại thở dài, “Đứa con trai này của bác ngay cả bạn bè cũng ít.Trong một thời gian dài bác đều lo lắng hắn có chứng uất ức trong người phải không? Cháu rất tốt bởi vì khi hắn ở vào thời điểm khó khắn nhất thì có cháu ở bên cạnh hắn. Bác rất cảm ơn cháu, nếu như cháu nguyện ý thì hãy cho hắn một cơ hội đi. Hắn đem trái tim của mình đóng lại quá lâu rồi, đau khổ qua đi cũng cần có một tình yêu mới bắt đầu.”
Mười giờ tối phòng bệnh cần phải tắt đèn, Thư Cầm mới cùng Nhiếp Vũ Thịnh rời khỏi bệnh viện, điều Nhiếp Đông Viễn cần nhất lúc này chính là một giấc ngủ ngon để ứng phó với trị liệu của ngày hôm sau. Trên đường về nhà, cô để cho Nhiếp Vũ Thịnh dừng xe rồi tự mình tới ven đường tiện lợi điếm mua một chục lon bia. Thời điểm phiền lòng hay buồn bực, bọn họ thường mua một chục lon bia như vậy ở trong nhà hắn ăn lẩu. Hai người từ sau khi trở về từ Mĩ, đều cảm thấy món ăn ngon nhất là món ăn của Trung Quốc mà món ăn đơn giản nhất của Trung Quốc chính là lẩu. Đun sôi nước, bỏ những loại rau thịt vào nhúng qua nhúng lại là được. Công việc của Thư Cầm rất bận bụi,sau tan tầm cũng rất mệt mỏi, làm lẩu tĩnh tâm lại dùng ít sức nữa.
Bắc nồi nước lẩu lên bếp, trong thời gian chờ nồi lẩu sôi lên, Thư Cầm bật nắp hai lon bia rồi nói, ”Đến đây nào, khuya hôm nay phải uống say mới ngừng.”
Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy lon bia cùng cô cụng một cái, hai người uống một hớp lớn. Thư Cầm nói, “Tôi biết rõ trong lòng anh không thoải mái, người bạn gái trước kia của anh rốt cuộc là thế nào? Tôi phải biết rõ, mới quyết định có nên giao du với kẻ xấu như anh hay không?”
“Cô ấy lập gia đình và sinh con rồi.”
“Chỉ việc ấy đã làm cho cậu tuyệt vọng rồi?”
Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc không nói, Thư Cầm lại nói, ”Vừa nhìn anh chính là quá ngốc quá đơn thuần, bạn trai cũ của tôi năm ngoái đã kết hôn, anh xem tôi đã xử lý như thế nào? Tôi gửi cho hắn một phong thư, chúc hắn tân hôn vui vẻ và trả lại hắn những món quà hắn đã tặng. Đau quá, đương nhiên là phải đau, đau chết chính mình cũng phải chịu đựng, người ta có cái nghĩa vụ phải chờ anh cả đời sao? Anh nguyện ý chờ là bởi vì anh ngốc, anh nguyện ý chờ người ta còn không muốn để cho chính mình chờ sao?”
“Tôi cùng cô ấy đã từng… Cũng có qua một đứa bé…”
Thư Cầm kinh ngạc nhìn xem Nhiếp Vũ Thịnh, rõ ràng không có uống hai lon bia nhưng hắn ngay cả vành mắt đều đỏ,giọng nói cũng rất thương tâm.
“Bốn mươi tám ngày, phôi thai rất nhỏ, vượt qua ngưỡng B đều chưa chắc có thể trông thấy nhưng lại bị cô ấy bỏ đi.”
Thư Cầm không nói gì, cô chỉ là yên lặng lắng nghe.
“Thời điểm cô ấy đi phá thai thì tôi cái gì cũng không biết, vẫn còn thay cô ấy xin vào trường học ở Mỹ. Tôi còn muốn nếu như cha tôi không đồng ý, như vậy chúng tôi sẽ cùng nhau đến Mỹ, ở nước Mỹ kết hôn là được rồi.”
“Cha anh cho cô ấy tiền sao?”
“Không có.” Hắn cúi đầu xuống, nắm thật chặt cái lon bia kia, giống như là muốn bóp chặt cái gì đó, “Nếu như cô ấy cầm tiền của cha tôi thì tôi còn sẽ cảm thấy cô ấy là vì bất đắc dĩ, bởi vì áp lực từ cha tôi nên mới rời tôi mà đi.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Cô ấy nói rằng cô ấy chưa từng có có yêu tôi.” Từng câu từng chữ đều trở nên rõ ràng như vậ, đau đớn như vậy. Vào cái đêm đầy dông bão kia chính mình như một người điên đứng ở trong mưa, nghe từng chữ từng câu của cô nói, rõ ràng như vậy, tàn nhẫn như vậy.
“Nhiếp Vũ Thịnh, tôi là cố ý. Tôi mang thai là cố ý, chuyện bỏ cái thai này cũng là trong kế hoạch bởi vì chỉ có như vậy anh mới có thể khổ sở như thế. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất cũng không phải là chết, mà làm cho anh cho rằng mình đã có được tất cả nhưng cuối cùng mới phát hiện tất cả kỳ thật đều là giả. Tình yêu nhất thời sẽ cùng anh biến mất, sẽ là cảm giác như thế nào đây? Tương lai anh biến mất đi là cái cảm giác gì đây? Tôi chưa từng có yêu anh, hai chúng ta rõ ràng đều như vậy.”
Giải quyết xong rồi sao? Như thế nào được xem là giải quyết xong đây? Hắn đã từng yêu cô như vậy, nhưng cuối cùng lại đem tấm lòng của mình móc ra để cho cô chà đạp lên nó.
“Cô ấy tại sao có thể làm như vậy, một đứa bé, một cái sinh mạng… Bị cô ấy biến thành công cụ để đả kích tôi…”
Quá nhiều khó có thể mở miệng nói ra, quá nhiều đau đớn như cắt nát tâm can hắn, vì cái gì buổi tối ấy cô ấy lại chủ động nhiệt tình như vậy, làm cho hắn vượt qua phòng tuyến cuối cùng vốn là không nên đó chứ? Hắn nghĩ tới cô có lẽ là không có cảm giác an toàn thậm chí là bởi vì đối với tương lai có sự tuyệt vọng nên mới sẽ chủ động đem quan hệ của hai người thúc đẩy thêm một bước, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng chân tướng cuối cùng, dĩ nhiên lại có thể tàn nhẫn và khổ đau như vậy.
Dưới cơn mưa xối xả hắn nhấc chân chạy như điên, từ cửa nhà cô chạy dọc theo đường núi chạy xuống đi, đêm khuya như một biển rộng vô biên vô hạn, hắn chỉ nghĩ đem mình chết chìm ở trong vùng biển tuyệt vọng đó.
Rất nhiều lần cái đêm mưa kia lại xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn, mưa to đổ ập xuống như tưới nước cho cây cối, tựa hồ vĩnh viễn không có mở miệng mà cũng không có cuối cùng. Lại không có gì so với việc người mà mình yêu thương nhất phản bội chính mình lại càng thêm đau đớn, mà cô ấy từng bước một làm một kế hoạch, thế nhưng âm hiểm ác độc như vậy. Cô biết được cái gì có thể làm cho hắn khổ sở, cô biết được hắn sẽ cố gắng vì tương lai của bọn họ mà cố gắng hơn nữa, cô biết được hắn sẽ cùng cha của mình trở mặt, cô biết được nên làm như thế nào mới có thể cho hắn một nhát trí mạng nhất.
Hắn nâng lon bia uống xong, nắm chặt vo thành một cục, góc cạnh của kim loại gãy khi bị bóp đâm vào lòng bàn tay mơ hồ làm đau hắn, hắn lại cười cười, “Romeo không có gặp gỡ Jullet không phải là Romeo đã gặp được Jullet mà là Jullet đã cho hắn một đao đang còn cắm ở trong tim hắn. Romeo không có cách nào giãy giụa….. hắn cũng không nghĩ qua sẽ giãy giụa.. nên đã bị Jullet giết chết. Còn có cái gì so với chuyện đó tàn nhẫn hơn nữa, người yêu cô hướng tới tim cô cho một đao chứ?”
Thư Cầm không nói gì, chỉ là lại mở ra một lon bia đưa cho hắn.
“Kỳ thật cô ấy không biết, chỉ cần cô ấy nói chưa từng có có yêu tôi thì ngay cả trái tim của tôi cũng thương tâm đến tan nát rồi. Thật không cần phải lại vẽ rắn thêm chân, bỏ đi cả đứa bé như thế. Cô ấy quá tàn nhẫn, một cái sinh mạng… Cô ấy tại sao có thể như vậy… Cô ấy chưa từng có có yêu tôi, tôi yêu cô ấy mười năm thế nhưng cô ấy lại nói chưa từng có có yêu tôi, tất cả đều chỉ là gạt tôi mà thôi. Cô ấy lừa dối tôi… Mà tôi cứ hèn hạ ti tiện như vậy, hèn hạ ti tiện cho tới bây giờ thế mà cô ấy điềm nhiên như không lập gia đình sinh con, còn tôi thì vẫn không quên được cô ấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh uống say, Thư Cầm quen biết hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ không thấy được Nhiếp Vũ Thịnh uống say qua bao giờ, bởi vì mỗi lần cùng hắn uống rượu, người ngã gục trước tiền đều là chính cô. Hắn uống say cũng không nháo, liền ngồi ở chỗ kia, rất yên lặng, một lon rồi lại một lon cứ thế mà uống, thế cho nên cô cũng không có phát hiện hắn kỳ thật đã uống say cho đến cuối cùng hắn đột nhiên chán nản lệch nghiêng ngã xuống, lặng yên không một tiếng động giống như đang ngủ thiếp đi.
Cô ngồi chồm hổm xuống dìu hắn, đỡ hắn dậy rồi kéo hắn. Một người đàn ông cao 1m8 lại gầy cô cũng khó kéo được hắn, cuối cùng cô dùng sức ngược lại làm cho chính mình thoáng cái ngồi ngay đó. Cô đành phải thở hồng hộc quyết định buông tha, tùy ý để hắn ngủ trên thảm trải sàn, chính mình tiến vào phòng khách, tìm chăn đắp cho hắn.
Hắn ngủ thiếp đi như tiểu hài tử, khóe miệng khẽ vểnh lên, khóe mắt ẩm ướt, cũng không biết là nước mắt hay là vết bia nữa hoặc là mồ hôi. Thư Cầm cúi người xuống thay hắn đắp chăn, kinh động đến hắn khi hắn túm chặt lấy tấm chăn như tóm lấy một cọng cỏ cứu mạng vậy, khóe miệng khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói mớ gì đó. Thư Cầm nghe một hồi lâu, mới nghe hiểu hắn nói cái gì, “Anh xin em… hãy trở lại…”
Người đàn ông này luôn miệng nói tuyệt vọng nhưng ngay cả ở trong mộng lại vẫn như cũ khẩn cầu cô gái kia có thể trở lại. Rốt cuộc là hắn yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể hèn mọn đến như vậy.
Nồi lẩu sôi cũng sắp cạn nước, Thư Cầm gắp cho mình ít nấm kim châm, quá cay, cô lại uống một hớp lớn bia. Rất lâu cô cảm giác mình thực khâm phục có thể bị đóng cửa làm thánh được, yêu một người yêu đến nhiều năm như vậy không oán không hối, nhưng là hôm nay cô lại cảm thấy phải thẹn với người đàn ông đang nằm kia.
Nhiếp Vũ Thịnh lại gặp cơn ác mộng kia , một thời gian rất lâu không có xuất hiện qua cơn ác mộng đó nữa. Một mình hắn chạy trốn ở trong mưa, trên đầu là một rồi lại một tia chớp nhưng lời nói của Đàm Tĩnh so với tia chớp kia càng đáng sợ hơn. Cô nói mỗi một chữ mỗi một câu đều giống như dao nhỏ, mỗi một đao đều đâm vào trong lòng của hắn, hắn chỉ muốn la lớn lên nhưng hắn không phát ra được thanh âm nào, chỉ có mưa xối xả ào ào bị gió cuốn đi, nước như một vũ khí thật mạnh đánh ở trên mặt hắn đau nhức rồi cũng chỉ có đau nhức. Hắn từ trên núi chạy xuống, trên đường xuất hiện ánh sáng của làn xe đang chạy, đó là một chiếc xe hơi mà hắn chỉ nghĩ đón đầu đụng vào, đụng vào liền tan xương nát thịt, đụng vào liền hoàn toàn giải thoát, đụng vào hắn liền vĩnh viễn không cần phải chạy trốn ở trong mưa như vậy, đụng vào hắn cũng không biết đau đớn là gì…
Nhiếp Vũ Thịnh tỉnh dậy, rèm cửa sổ không có kéo lên, ánh sáng mặt trời đang chiếu ở trên giường rồi trên mặt của hắn, hắn dùng tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt kia. Say rượu nhức đầu làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng khi thanh tỉnh tri giác lại làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, cơn ác mộng mưa xối xả không có bất kỳ dấu vết nào nữa, ngoài cửa sổ là ánh sáng mặt trời rực rỡ của buổi sáng ngày hè, hắn chỉ là gặp lại cơn ác mộng kia cũng chỉ vì Đàm Tĩnh có liên quan, cũng chỉ vì đó là cơn ác mộng của riêng mình hắn mà thôi.
Hắn đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, ra khỏi phòng mới phát hiện Thư Cầm vẫn chưa đi, nhìn thấy hắn lên tiếng chào, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Ngày hôm qua anh uống rượu say, tôi lại kéo không kéo anh nhúc nhích được, còn tưởng rằng anh phải nằm trên sàn nhà ngủ cả đêm! Kết quả anh ngủ thẳng tới nửa đêm, chính mình đứng lên trở về phòng ngủ.”
Không trách được hắn buổi sáng tỉnh lại, liền thấy quần áo cũng không thay, tất vẫn còn trên chân, thì ra là uống rượu say.
“Cháo trắng.” Thư Cầm đem một cái chén đặt ở trước mặt hắn, “Nồi cơm điện nhà anh nấu cháo được lắm, tôi cũng nên mua một cái như vậy.”
Hai người ngồi xuống ăn điểm tâm, Thư Cầm còn mua bánh quẩy, xung quanh đây tất cả đều là nhà trọ rồi cư xá hạng sang, mỗi lần buổi sáng Nhiếp Vũ Thịnh đều là ở cửa hàng tiện lợi mua cái sandwich gặm gặm, cũng không biết cô ấy ở nơi nào tìm được bánh quẩy. Nhưng say rượu sáng sớm uống một chén cháo trắng, trong dạ dày thoải mái rất nhiều. Thư Cầm vừa đem bánh quẩy xé ra, vừa hướng hắn nói, “Tôi đồng ý.”
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc ngẩng lên đầu.
“Thì ra anh là người một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tôi quyết định cùng anh kết giao thử xem, xem có thể hay không chữa lành bệnh của anh.”
“Ai nói tôi có bệnh?”
“Đừng nóng vội mà! Anh không có bệnh thế mà tối ngày hôm qua gặp cơn ác mộng gì mà hét kêu to khiến tôi ở phòng kế bên cũng nghe được.”
“Gặp ác mộng là chuyện bình thường, người nào không ngẫu nhiên gặp cơn ác mộng chứ?”
“Gặp cơn ác mộng là chuyện bình thường nhưng không có người nào gặp ác mộng lại cần phải gặp bác sĩ tâm lý tới ba năm.”
Nhiếp Vũ Thịnh rốt cục nhìn cô một cái, Thư Cầm không biết nên khóc hay cười, “Anh đừng nhìn tôi như vậy, ngày hôm qua anh uống rượu say, chính mình nói cho tôi biết, nói rằng anh phải gặp bác sĩ tâm lý trong vòng ba năm cũng là bởi vì mỗi đêm tối đều gặp ác mộng.”
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy rất uể oải, “Tôi còn nói chuyện gì đó không nên nói không?”
“Có, nhiều lắm. Anh còn cầu hôn với tôi nữa!”
“Sao?”
“Đùa anh thôi, thật sự là dễ gạt, giống như bạn bè rồi mà nói cái gì tin cái đó.”
Hắn trầm mặc một lát, mới nói,”Tôi vốn là dễ gạt.”
Trong giọng nói chua xót, tựa hồ xen lẫn bất đắc dĩ, Thư Cầm mặc dù rất tùy tiện cũng nghiêm chỉnh hướng trên vết thương của hắn mà rắc muối. Cô nói,”Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, kỳ thật anh tối ngày hôm qua cũng không nói gì nhưng nói như thế nào thì chính anh cũng quá ngốc rồi. Tôi cũng cảm thấy anh quá ngốc rồi. Như vậy đi, chúng ta hãy thử kết giao, anh là một người đàn ông bình thường còn tôi cũng là một người phụ nữ bình thường, không cần thiết cả đời phải là người sống mà như đã chết đúng không? Tình cảm hay gì đó thì có thể từ từ bồi dưỡng, chúng ta có thể làm bạn tốt, nói không chừng cũng có thể làm bạn trai bạn gái thì sao.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Cảm ơn cô, tôi biết rõ cô là muốn giúp tôi.”
“Ai nói, tôi thật ra là nghĩ giúp mình.” Thư Cầm giọng nói ngả ngớn, “Anh đừng cho là tôi không có người theo đuổi chứ, sở dĩ lựa chọn anh là cảm thấy anh lớn lên không tệ, trong nhà lại có tiền, còn có mấu chốt nhất là người hiểu tôi nhất, sẽ không ghét bỏ tôi chưa từng có có yêu anh.”
Câu nói sau cùng cũng nói rồi, Thư Cầm nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp Vũ Thịnh cũng thay đổi, vội vàng múc cho hắn chén cháo, “Ăn nhiều một chút, tôi hôm nay là như thế nào lại ăn nói không tốt rồi, phi phi! Anh cũng đừng so đo cùng tôi, tôi nhất định là còn chưa tỉnh rượu.”
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu xuống, qua thật lâu, mới từ từ nói, “Là tôi không có tỉnh rượu.”