Chương 18: Không chịu đựng được khi đề cập qua lại.
Edit : Khuynh Thành
Trong ấn tượng lúc còn nhỏ của Đàm Tĩnh, cha chỉ là một danh từ rất mơ hồ. Tại thời điểm cô đi nhà trẻ, có một ngày không có ai đến đón cô, cô ngồi với cô giáo nhà trẻ trong phòng học thật lâu, mẹ Tôn Đình Đình bên hàng xóm mới vội vàng hốt hoảng chạy đến đây. Đàm Tĩnh thấy mẹ Đình Đình nhỏ giọng nói gì đó với cô giáo, cô giáo liền giao cô cho mẹ Đình Đình, khi đó trời đã tối đen, trong phòng học có bật đèn, cô giáo sờ sờ tóc cô, rất ôn hòa nói nói với, “Ngoan, cùng dì Tề về đi, mẹ con bận việc không thể đến đón con được. ”
Ngày đó mẹ Đình Đình chở cô về nhà, Đàm Tĩnh còn nhớ rất rõ dọc theo đường đi gió rất lớn, mẹ Đình Đình dùng khăn lụa buộc quanh cổ cho cô, vừa dùng sức đạp xe, vừa hỏi cô buổi tối có muốn ăn sò hầm trứng cách thủy hay không. Đình Đình lớn hơn cô hai tuổi, đã học lên tiểu học, đang nằm sấp dưới sàn nhà làm bài tập. Mẹ Đình Đình vừa vào nhà liền đi nấu cơm, tìm cho Đàm Tĩnh một quyển sách thiếu nhi, để cô giết thời gian. Đàm Tĩnh rất thích sách thiếu nhi, cho nên rất yên lặng ngồi xem. Lúc ăn cơm, mẹ Đình Đình đem một chén sò hầm trứng cách thủy múc hết vào chén cô, mà không cho Đình Đình chút nào. Sau khi cơm nước xong là mẹ Đình Đình tắm rửa cho cô ngay, sau đó cô ngủ lại trong nhà Đình Đình. Đến sáng ngày thứ hai mẹ mới đến đón cô, cô nhìn thấy hai mắt mẹ sưng đỏ cùng tóc tai rối loạn, hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra. Rất lâu về sau này, cô mới biết được cha đi, mà cũng không phải là đi mà chính là chết.
Từ đó ánh mắt của các giáo viên nhìn cô, vĩnh viễn đều mang theo một chút thương hại. Các bạn học cũng không có bắt nạt cô nữa, cũng không có các tình huống cẩu huyết như trong phim, cô cùng các học sinh khác cũng không có quá nhiều bất đồng. Thời gian đó, điều kiện kinh tế của mọi người đều không chênh lệch nhau mấy, có lẽ trong nhà cô so với các gia đình vợ chồng công nhân viên khác cũng hơi khó khăn hơn một ít, nhưng có hàng xóm giúp đỡ, cuộc sống qua ngày cũng không tính là khó khăn quá.
Mẹ cô là giáo viên âm nhạc, còn có thể kiếm được một khoản thu nhập thêm, đến nhà Nhiếp Vũ Thịnh dạy piano, cũng là vì kiếm thêm chút thu nhập. Lúc đầu khi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, Đàm Tĩnh chưa từng nghĩ đến, tương lai sẽ ra sao. Trong tưởng tượng của cô, mình cần phải giống các bạn gái khác, cô gắng học tập, thi vào đại học, sau đó trải qua một cuộc sống bình thường. Khi đó thích cùng không muốn rời xa là một chuyện rất thuần túy. Cho đến khi mẹ cô bày tỏ sự phản đối, cô mới phát hiện khó khăn đầu tiên trong cuộc sống.
Lý do phản đối của mẹ cô rất đơn giản : Tuổi cô còn quá nhỏ. Đàm Tĩnh cảm thấy mẹ nói cũng đúng, mới đầu là mẹ đã khích lệ cô qua lại trò chuyện với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi vì chuyện bọn họ nói đều là chuyện học hành, hoặc là do mẹ Hứa cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh chỉ là một anh trai cả, là một tấm gương đáng để học tập theo. Đợi đến khi cô vào năm nhất đại học, mới có đủ dũng khí nói với mẹ mình cùng Nhiếp Vũ Thịnh không phải chỉ là bạn bè bình thường, đây mới là lần mẹ phản đối kịch liệt nhất.
“ Con còn quá nhỏ, còn không biết thế nào là yêu cả. Hơn nữa nhà họ Nhiếp không giống nhà ta, bọn họ có nhiều tiền, rất phức tạp. ”
Đàm Tĩnh vì việc này mà phiền não thật lâu, mẹ không cho cô và Nhiếp Vũ Thịnh qua lại, vậy thì lén viết thư hay gọi điện thoại cũng được. Trong tâm hồn đơn thuần trẻ trung của cô, chỉ cảm thấy mẹ là đang buồn lo vô cớ. Nhưng xác thực cô cùng Nhiếp Vũ Thịnh tuổi còn rất trẻ, vậy thì chờ một thời gian nữa đi, đợi đến khi tốt nghiệp thì có lẽ cũng đủ tuổi, để người lớn có thể tin tưởng vào tình yêu của bọn họ.
Nhiếp Viễn Đông quá bận rộn, căn bản không hề biết con trai đang yêu đương. Có một lần hắn ra nước ngoài, Nhiếp Vũ Thịnh liền nhân sơ hội ấy định dẫn cô đến nhà mình chơi, Đàm Tĩnh lại không chịu đi.
“ Vì sao lại không chịu đi ? ” Trong điện thoại, Nhiếp Vũ Thịnh hết sức bất mãn, tình yêu giữa hai người rất cuồng nhiệt, hắn hy vọng có thể từng giây từng phút được nhìn thấy người mình yêu.
“ Mẹ em biết được sẽ không vui. ”
“ Không phải mẹ em rất thích anh sao ? ”
“ Mẹ thích dạy piano cho anh, mẹ cảm thấy anh học giỏi… Nhưng mẹ lại không thích anh yêu em. ” Đàm Tĩnh nhỏ giọng nói, “ Dù sao việc em đến nhà anh cũng không tốt lắm. ”
Nhiếp Vũ Thịnh cũng không tức giận, dù sao còn rất nhiều nơi hai người có thể đi. Tản bộ ven bờ sông, thả diều, xem bơi thuyền, nhìn mấy người trên truyền lén dùng lưới điện đánh cá. Gặp mấy người bán đài sen hàng rong, Nhiếp Vũ Thịnh liền mua một gói đài sen cho cô ăn. Bình thường người bán đài sen sẽ tặng thêm một chiếc lá sen, bọn họ ngồi dưới tán cây, ngắm nhìn mấy con cò trắng kiếm cá dưới nước, sau đó bóc hạt sen ra, vừa ăn vừa nói chuyện. Đàm Tĩnh ném hạt sen rơi trúng vào chiếc lá, còn Nhiếp Thịnh Vũ thỉnh thoảng lại lấy xác hạt sen, chụp lên đầu ngón tay, dùng vút vẽ mắt miệng giả cho nó, dùng nhiều ngón tay tạo thành các nhân vật, giả hình múa rối, chọc cô chơi. Trời chiều xuyên qua qua bóng cây đa đỗ xuống, trong gió chiều chuồn chuồn tốp năm tốp ba bay qua, thời gian trong suốt như thủy tinh.
Sau này sẽ như thế nào ? Sau này ?
Đàm Tĩnh mờ mịt nghĩ, sau này là chuyện không lâu về sau đi, khi đó hai người chưa từng nghĩ đến, bóng ma vận mệnh đã sớm lặng lẽ đến gần.
Cho đến lúc mẹ qua đời, Đàm Tĩnh cũng không có nghĩ đến, chuyện sẽ trở nên có gì khác đi, Tạ Tri Vân bị suy tim, các cách trị liệu cũng chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, ra ra vào vào bệnh viện mấy lần, mà lần cuối cùng khi phát bệnh là lúc bà ở trên lớp học. Trong tiết âm nhạc, bà đột nhiên lâm vào hôn mê, bọn học sinh kinh hoàng sợ hãi, tìm chủ nhiệm lớp đưa bà đến bệnh viện, sau đó, bà không tỉnh lại nữa.
Lúc ấy Đàm Tĩnh vẫn còn đang tại trường đại học ở nơi khác, nhận được điện thoại liền suốt đêm trở về, ngay cả khóc cô cũng quên mất, chỉ vội vã chạy vạy gom góp tiền thuốc thang ở khắp nơi. Lúc đó trường học vẫn còn chưa thay đổi chế độ xã hội, kinh phí giáo dục lại rơi vào thời điểm khó khăn nhất, ngay cả tiền lương của giáo viên cũng không được trả đúng hạn, huống chi mẹ cô cũng không phải là giáo viên chính thức, vì vậy lại càng không được quan tâm. Đàm Tĩnh lần mượn thân hữu, mới có thể đủ tiền viện phí để nộp. Về sau Nhiếp Vũ Thịnh biết được, lại góp cho cô hai vạn đồng tiền cấp cứu, nhưng cuối cùng vẫn không thể níu giữ được sinh mạng mẹ cô, nằm tại bệnh viện đến hơn mười ngày, bà ra đi. Trường học cho hai giáo viên đến giúp Đàm Tĩnh lo liệu hậu sự, bởi vì Tạ Tri Vân dù sao cũng là phát bệnh trên lớp học, xem như là hi sinh vì nhiệm vụ, lớp lớp thủ tục từ cục giáo dục được xử lý xong xuôi, được đền bù một khoản tiền, số tiền này vừa vặn giúp Đàm Tĩnh trả sạch nợ nần đã mượn từ thân thích. Khi đó cô mất đi người thân duy nhất, bị đả kích khiến miễn dịch suy yếu, da mọc mụn nước, sốt cao không lùi, đau đến không dậy nổi, may mà Nhiếp Vũ Thịnh trốn học trở về gấp, đưa cô vào bệnh viện, lúc xuất viện đã là hơn nửa tháng sau, lúc này Đàm Tĩnh mới có đủ dũng khí về nhà, thu thập di vật của mẹ.
Tài sản mẹ cô để lại không nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy, mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Đàm Tĩnh cũng biết một mình mẹ nuôi cô lên đến đại học, rất không dễ dàng, có khả năng bà không để lại quá nhiều tiền bạc. Cô thu dọn mấy cuốn sổ tiết kiệm lại, cầm lấy giấy chứng tử của mẹ, chạy đến từng cái ngân hàng, rút tiền ra. Mở mỗi một tài khoản, cơ hồ cô đều là một lần rơi nước mắt. Số tiền còn lại không đủ để cô tiếp tục học đại học, Nhiếp Vũ Thịnh nói, “ Sau này anh sẽ nuôi em. ”
Lời nói tràn đầy tự tin như vậy, tâm tình cô mê mang, chỉ hỏi, “ Anh chỉ là một học sinh, lấy gì nuôi em đây ? ”
“ Đừng quá xem thường anh ! ”
Nhiếp Vũ Thịnh bị cô kích một kích, đến kỳ nghỉ hè liền bỏ đi làm tiếp thị đồ uống. Khi đó các hãng đồ uống cạnh tranh nhau còn chưa quá mạnh mẽ, cách khuyến mãi đồ uống như vậy cũng hiếm thấy trên đường cái, hắn chỉ cần một chỗ để mở gian hàng trên đường, mướn một vài bạn học làm thêm, một mùa hè bận rộn, trừ đi chi phí nhân công vật liệu đủ loại, thế nhưng lại kiếm được gần một vạn đồng. Ngoại trừ việc mua cho cô một cây ghim cài áo, còn lại đều đưa cô gửi tiết kiệm, cho cô làm sinh hoạt phí học kỳ sau.
“Sao lại mua ghim cài áo tặng em ? ”
“Bởi vì anh hy vọng món đồ có thể tiếp sát trái tim em nhất, là do anh tặng. ”
Giữa người yêu nhau, những lời dỗ dành ngon ngọt, hơn nữa lại rất sến súa, nhưng như vậy cũng không đến nỗi chán ghét phải không?
Cũng là do vụ làm thêm vào kỳ nghỉ hè này, Nhiếp Viễn Đông mới phát hiện con trai đang yêu đương. Quản lý phát triển cảm thấy hình thức tiếp thị trên đường này có hiệu quả rất tốt, trở thành một trường hợp kinh điển trên hàng loạt mặt báo, phó tổng, người chịu trách nhiệm marketing hàng tiêu dùng rốt cục cũng nhận ra, người phụ trách tiếp thị trong tấm ảnh chính là con trai bảo bối của ông chủ. Lúc này Nhiếp Viễn Đông mới biết con trai đi bán đồ uống cả một mùa hè nóng bức, thành quả nổi bật.
Nhiếp Vũ Thịnh đi học đại học, ngoại trừ mỗi tháng có năm nghìn đồng tiền tiêu vặt cố định, các thứ đồ đạc quần áo khác khi muốn mua, đều là quét thẻ của Nhiếp Viễn Đông. Nhiếp Viễn Đông rất kinh ngạc, vì sao con trai mình lại chịu hai tháng phơi nắng chói chang, đứng ở ngoài đường làm tiếp thị ? Hắn thiếu tiền sao ? Đương nhiên hắn không thiếu tiền. Vậy tại sao hắn lại làm như vậy ? Đứa con trai này từ nhỏ đã được nuông chiều, sáng sớm bảo mẫu muốn gọi hắn dậy, rời giường đi học cũng đã phải mất sức của chính trâu hai hổ, là chuyện gì khiến hắn óc thể bớt làm cao mà đi chịu khổ như vậy ? Nhất định là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân này rất quan trọng, nhất định ông phải đi điều tra.
Chờ sau khi biết rõ thân thế Đàm Tĩnh xong, Nhiếp Viễn Đông cũng không đi gặp cô, bởi vì ông cảm thấy không đáng. Ông trực tiếp cho người cầm tấm chi phiếu mười vạn đồng đi gặp Đàm Tĩnh, người nọ khách khí nói, “ Tiểu thư là người thông minh, lấy người tiền tài, cùng người tiêu tai đi. ”
Mặc dù tính cách Đàm Tĩnh hướng nội, nhưng cũng có lòng tự tôn, cộng thêm tuổi trẻ ngay thẳng, liền hỏi ngược một câu, “ Vậy trong mắt Nhiếp tiên sinh, tôi và Nhiếp Vũ Thịnh qua lại với nhau là một loại tai họa sao ? ”
Người được hỏi giật mình ngơ ngẩn, trở về nói cho Nhiếp Viễn Đông. Ông cười ha ha rồi nói,“ Nghé con mới sinh không sợ cọp, con nhóc nhanh mồm nhanh miệng lắm, không cần chấp chặt với cô ta. ”
Xác thực Nhiếp Viễn Đông không đem Đàm Tĩnh để vào mắt, một cô nhóc mới lên đại học, ngoại trừ bề ngoài rất xinh đẹp, còn có thể có lực sát thương gì khác chứ ? Loại chuyện như vậy càng chèn ép thì càng phản tác dụng, tính tình Nhiếp Vũ Thịnh ông là người rõ ràng nhất, ông không có ý định thử nghiệm việc lấy gậy đánh uyên ương, đỡ phải biến việc con trai cùng cô nhóc kia trở thành uyên ương thật sự. Trong mắt ông, tình yêu tuổi này đều là nhất thời si mê, Nhiếp Vũ Thịnh đang rất mê luyến cô nhóc này, ông có làm gì thì tác dụng cũng chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại, không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến thì hơn.
Lần đầu tiên, Nhiếp Viễn Đông mới chính thức cảm thấy Đàm Tĩnh là một loại uy hiếp, đó là thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh khăng khăng thay đổi ngành học. Trước khi tốt nghiệp trung học, khi Nhiếp Vũ Thịnh lựa chọn nguyện vọng một là ngành kỹ thuật sinh học, Nhiếp Viễn Đông đã rất thất vọng, nhưng xem như cũng có chút dính dáng đến sản nghiệp công ty mình, cho nên ông ẩn nhẫn không nói gì. Không nghĩ đến Nhiếp Vũ Thịnh thế nhưng lại đổi sang y học lâm sàng, muốn đổi sang chuyên ngành của học viện thì cần có chữ ký của hiệu trưởng, cho nên cuối cùng làm kinh động đến Nhiếp Viễn Đông, lúc này ông cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.
Ông bay đến chỗ trường học con trai đang học, làm một buổi đàm luận dài với Nhiếp Thịnh Vũ, nhưng bộ dáng kia của Nhiếp Vũ Thịnh, lại không không muốn nói một lời với ông, vì vậy ngay cả nửa chữ cũng không chịu nói. Lúc ấy ông đã phải thông qua mọi con đường thu thập tin tức, rốt cục mới hiểu rõ vì sao con trai lại bị ám ảnh đến nỗi muốn học y, lý do lúc trước ông phản đối chuyện con trai cùng Đàm Tĩnh qua lại với nhau : mẹ Đàm Tĩnh có bệnh tim, không biết có di truyền hay không, như vậy sẽ rất nguy hiểm đối với đời sau. Thời điểm ông cầm lý do này để phản đối, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nói gì thêm, vậy mà đúng y, hắn lại vì lý do này mà học y, rốt cục Nhiếp Viễn Đông không thể nào khinh thị địa vị cô nhóc kia trong lòng con trai được nữa.
“ Cô ta không thích hợp với con. ” Ông tận tình khuyên bảo cong trai, “ Hoàn cảnh trưởng thành của con và cô ta quá khác nhau, bây giờ tuy không có vấn đề gì, nhưng tương lai sẽ nảy sinh đủ loại. Con học y thì có thể đảm bảo cái gì sao ? Bác sĩ có thể cứu người, nhưng cũng không phải là vạn năng. Con là người thông minh, sao lại không nghĩ được đến vậy ? ”
Nhiếp Vũ Thịnh lại hoàn toàn không hợp tác, “ Cha đã có tiền như vậy, lại còn cần con kết hôn với một đại tiểu thư, để gia tăng tài phú cho mình sao ? ”
Lúc đó công ty Nhiếp Viễn Đông vừa mới thuận buồm xuôi gió thâm nhập vào thị trường Hồng Kông, đúng thời điểm ông đắc chí vừa lòng, làm sao tha thứ cho con trai ngỗ nghịch như vậy. Nhưng ông vẫn bất động thanh sắc, bên không trai không có hiệu quả quá lớn, như vậy thì bắt đầu từn Đàm Tĩnh ở bên kia đi.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Nhiếp Viễn Đông gặp Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh có thể tinh tường nhớ rõ. Vì lần nói chuyện này, Nhiếp Viễn Đông cố ý hẹn gặp tại một quán cà phê cấp năm sao. Trong quán rất ít người, nhiệt độ điều hòa vừa đủ, ông cũng không nói gì thêm, vừa gặp Đàm Tĩnh đã mở miệng, “ Cô không thể ở bên Nhiếp Vũ Thịnh được, cô và nó ở với nhau sẽ không hạnh phúc. Nếu mẹ cô còn sống, nhất định cũng sẽ kiên quyết phản đối. ”
Khi đó Đàm Tĩnh rất đơn thuần, vì vậy ngây ngô hỏi, “ Điều này cùng mẹ cháu có quan hệ gì ? ”
Nhiếp Đông Viễn không lên tiếng, chỉ đem một tấm hình nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt cô. Đàm Tĩnh nhìn đến người trong ảnh chính là mẹ của mình cùng Nhiếp Đông Viễn, bối cảnh là một đỉnh núi ở HongKong, với hàng ngàn ngọn đèn mờ ảo từ những căn hộ, cùng vô số những ngôi nhà cao chọc trời như quỳnh lâu ngọc vũ ( quỳnh lâu ngọc vũ : lầu gác lộng lẫy, hay ở đây ý chỉ những ngôi nhà đồ sộ, xa hoa), sung sướng như một giấc mộng. Đàm Tĩnh không có đi qua HongKong, nhưng xem qua rất nhiều phim truyện truyền hình của đài TVB, địa phương lãng mạn như vậy thì cô nhìn một cái liền nhận ra.
Đàm Tĩnh không biết mẹ khi nào thì đi tới HongKong, có một đoạn thời gian mà phải đi qua vùng khác huấn luyện, khi đó Đàm Tĩnh đã ở nội trú, đối với hành tung của mẹ thì cô không biết gì cả.
Tư duy đơn giản của Đàm Tĩnh thoáng cái không có cách nào tiếp nhận được chuyện phức tạp như vậy, cô muốn suy nghĩ một chút mới có thể hiểu, vì cái gì mà mẹ cô cùng Nhiếp Đông Viễn ở HongKong chụp tấm ảnh này.
“Mẹ cô rất thích Hương Cảng, nói rằng trên đời này chuyện tốt đẹp nhất mà cô ấy có thể tưởng tượng được ước chừng là tại lưng chừng núi ở HongKong có một ngôi nhà nhỏ, có thể ngày ngày trông ra bãi biển xanh thẳm. Vào buổi tối có thật nhiều đen, giống như tất cả những vì sao trên bầu trời đều rớt xuống vậy.”
Nhiếp Đông Viễn không nhanh không chậm, cũng chưa từng giúp đỡ cho ai cái gì. “Mặc kệ cô nghĩ gì đi chăng nữa, tôi định đem căn phòng nhỏ ở lưng chừng núi nơi HongKong kia sang tên cho cô, chỉ cần cô đồng ý không qua lại cùng với Nhiếp Vũ Thịnh nữa. Hai người các ngươi không thích hợp, ở cùng nhau sẽ rất có nhiều vấn đề.”
Đàm Tĩnh đã không còn có chừng mực, chỉ đáp gọn lỏn một câu “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
“Mẹ cô là một người phụ nữ tốt, thời điểm ở cùng với tôi, không liên quan tới tôi về vấn đề tiền bạc, bà ấy không giống với những người khác, bà ấy không phải vì tiền mới ở cùng với tôi. Bà ấy thường nhắc tới cô, hi vọng cô có thể vui vẻ lớn lên, có cuộc sống an bình hạnh phúc.Tính tình Nhiếp Vũ Thịnh có lẽ cô không biết, rất nhiều năm trước toi cũng nghĩ qua việc tái hôn nhưng hắn lấy cái chết uy hiếp, từ ban công trong nhà nhảy xuống, thật may là chỉ té trên bãi cỏ nên bị gãy một cánh tay, khiến tôi một phen hú vía. Hắn không để cho tôi kết hôn, tôi cũng không kết hôn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ nên đặc biệt nhạy cảm, hắn không hi vọng sẽ có người ngoài tới quấy rầy mối quan hệ cha con của chúng tôi. Tôi với mẹ cô có quan hệ cũng là giấu diếm hắn. Hắn không biết, tôi cũng không có ý định cho hắn biết. Nếu như cô muốn cho hắn biết thì cô tự mình lựa chọn đi.”
Trong lòng Đàm Tĩnh loạn thành một vòng, một mình bắt xe bus trở về trường hoc, trong túi xách còn có một túi giấy, là khế ước mua bán căn nhà nhỏ bé ở Hồng Kong kia của Nhiếp Đông Viễn. Ông ta nói: “ Đây không là đưa cho cô mà là đưa cho mẹ cô.” Đàm Tĩnh nghĩ đến tình hình của mẹ cô khi nằm ở bệnh viện thì nhịn không được mà muốn khóc. Cha cô qua đời đã hơn chục năm, ấn tượng của cô đối với người cha này sớm đã phạt nhạt như không, chỉ là trên tường trong nhà vẫn treo tấm ảnh gia đình, đó là lúc cô tròn một tuổi. Trong tấm ảnh cha cô là một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, ấn tượng của cô đối với cha mình cũng chỉ dừng lại trên khuôn mặt nơi tấm hình kia. Mười mấy năm qua đi, mẹ cô không có tái giá, cô có thói quen sống cùng mẹ như vậy, chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ cô có muốn kết hôn nữa hay không? Hoặc cũng có lẽ là vì cô ích kỷ cho nên mẹ chưa từng cùng cô nói qua vấn đề này. Mẹ cô là một con người không bao giờ trốn chạy hiện thực, cứ như vậy một mình nuôi cô lớn lên.
Mấy năm trở lại đây bầu không khí xã hội cũng dần sôi động lên, chuyện ly hôn hay tái hôn đều không còn bị người ta chỉ trỏ nữa. Nhưng mẹ cô cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với cô, cô cũng thành thói quen. Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Nhiếp Đông Viễn sẽ dung khẩu khí như vậy để nhắc tới mẹ của cô, mẹ cô thực sự là một người phụ nữ tốt, yên lặng không bao giờ làm phiền người khác. Hàng xóm luôn cảm thấy hai mẹ con cô đáng thương nên có chuyện gì cũng đều giúp đỡ, thời điểm còn đốt than tổ ong, hàng xóm bất kể nhà ai mua than đá cũng sẽ giúp gia đình cô mua một ít, xếp một hàng dài trên hành lang. Mẹ rất ít cầu xin sự giúp đỡ của người khác, hơn nữa rất cố gắng đáp trả lại sư giúp đỡ của các bác hàng xóm.
Nếu như không phải vì để ý tới cảm nhận của cô thì có lẽ mẹ cô đã tái giá rồi. Đàm Tĩnh trở lại trường với cảm giác rất đau lòng, cô cần tỉnh táo suy nghĩ một chút vấn đề của cô và Nhiếp Vũ Thịnh. Cô đem lời nói của Nhiếp Đông Viễn suy nghĩ lại một lần nữa, nhớ tới thời điểm năm ngoái Nhiếp Vũ Thịnh hồn bay phách lạc tới tìm cô, lúc ấy hắn cái gì cũng không chịu nói, sốt cao suốt một ngày khiến cô rất lo lắng, cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh mới nói cho cô biết rằng cha mình còn có một tình nhân và một đứa con ngoài dá thú. Chuyện này đả kích rất lớn đến Nhiếp Vũ Thịnh, hắn cơ hồ cảm thấy cha hắn là người phản bội, phải bỏ lại hắn để xây dựng một gia đình mới.
Đàm Tĩnh nghĩ đến chuyện này cũng biết Nhiếp Đông Viễn không có nói láo, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn cha tái hôn, chuyện của Nhiếp Gia thật sự quá phức tạp, tựa như lời mẹ cô nói vậy: Nhà của người có tiền thì cô không nên dính vào. Nhưng cô yêu Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh cũng yêu cô, loại tình yêu say đắm đơn thuần mà đơn giản này khiến cho cô tới bây giờ cũng không cảm nhận tới gia cảnh của Nhiếp Vũ Thịnh, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến đoạn tình yêu này của hai người. Sau khi biết được mẹ mình cùng Nhiếp Đông Viễn lui tới, cô thật sự cảm thấy bất an, mẹ khi còn sống cũng kịch liệt phản đối chuyện của cô và Nhiếp Vũ Thịnh, tựa như đang dẫn chứng cho lời nói của Nhiếp Đông Viễn. Nếu như cô cùng Nhiếp Vũ Thịnh ở cùng nhau thì mẹ sẽ không tán thành.
Đàm Tĩnh nói đến đây, không ý thức được liền trầm mặc, Thịnh Phương Đình cũng trầm mặc, yên tĩnh trong phòng bệnh, thậm chí nghe thấy thanh âm của y tá đẩy chiếc xe con đựng thuốc trên hành lang xa xa. “canh cách, xèo xèo” là thanh âm của bánh cao su va chạm trên mặt đất. Qua không biết bao lâu, Thịnh Phương Đình mới hỏi, “Cô cũng vì chuyện này mà rời khỏi Nhiếp Vũ Thịnh sao?”
“Không phải.” Ánh mắt Đàm Tĩnh tựa hồ càng mù mờ hơn, “Chuyện này chỉ khiến tôi do dự, nhưng chuyện thật sự làm cho tôi cảm thấy được rằng không thể ở cùng Nhiếp Vũ Thịnh lại là chuyện khác.”
“Là chuyện gì vậy?”